Có ai đó từng bảo rằng đừng bao giờ khẳng định bất cứ điều gì nếu bạn chưa chắc chắn về nó.
Dĩnh Phong sửng người trước nụ hôn của Iris, tay chân hắn gần như tê cứng lại. Hắn biết, nụ hôn này là sai trái. Lý trí hắn không ngừng nhắc nhở rằng hắn vẫn còn có Hải Như, và phi vụ làm ăn này chỉ là một cách để hắn vượt qua cơn túng quẫn. Hắn tuyệt đối không thể có cảm giác với Iris.
Nhưng khi môi Iris vờn trên môi hắn, con tim hắn lại đập loạn nhịp, và lúc hắn nhận ra chính mình cũng đang hôn đáp trả lại con bé thì tất cả đã quá muộn.
Iris giống như một loại thuốc phiện, khiến người ta dù biết rằng bước vào chỉ có con đường chết cũng không thể rời khỏi.
Liệu sẽ có con đường khác dành cho hắn?
…
Trong gian phòng riêng của mình, Gia Hy với tay tắt lấy màn hình tivi, khẽ mỉm cười. Cô biết Iris đã mãn nguyện, cô cũng mãn nguyện.
Cuối cùng thì, cô cũng có thể làm chút gì đó cho Iris.
…
Dĩnh Phong nhìn Iris ngủ thiếp đi trong lòng mình, bỗng thấy tim đập thình thịch. Chưa bao giờ hắn nghĩ gương mặt quen thuộc của con bé lại có lúc đẹp đến vậy. Đôi môi mơ màng với cặp mi lim dim ngủ, gương mặt bầu bĩnh tinh nghịch. Hắn đưa tay vuốt dọc sóng mũi con bé, khẽ cười.
Không gian bên cạnh hắn chợt lặng đi, như thể chỉ còn hắn và nó.
“Tại sao trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác này? Sao hắn lại cảm thấy hạnh phúc với những điều tưởng chừng như ngớ ngẩn như vậy?”
Hắn tự hỏi, rồi lại chợt à lên thành tiếng.
Thực ra thì, trước giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả.
Cuộc sống của hắn luôn trôi đi vật vờ, vô cảm. Hắn không cần biết đến tương lai hay điều gì chờ đợi ở phía trước. Hắn sống, đơn giản vì Hải Như cần có hắn. Hắn thương cô, nương tựa vào cô, và vì cô mà sống.
Nhưng nếu cuộc sống chỉ đơn giản như thế thì cái cảm giác chết tiệt đang dâng lên trong hắn là gì đây?
Hắn nâng niu bàn tay Iris, nước mắt chực trào ra.
Thượng đế sao lại dạy cho hắn biết hạnh phúc là gì nếu trước sau gì cũng lấy lại nó? Hạnh phúc này của hắn có thể kéo dài bao lâu?
.
-Dĩnh Phong ca, anh khóc à?
Iris đột ngột tỉnh dậy khiến hắn phải ngó đi nơi khác. Hắn rón rén lấy tay chùi khóe mắt, gượng gạo đáp:
-Đâu có
-Sao có nước rơi trúng mắt Iris này?
-À… à. Chắc trời mưa đấy.
-Thật không? Nhưng trời trong xanh như vậy, làm gì có đám mây nào?
Iris có vẻ không tin lắm nhưng hắn mừng vì nó không hỏi nữa. Hắn đứng dậy, kéo Iris ra khỏi tán cây.
-Vào nhà thôi, tới giờ cơm rồi. Gia Hy sẽ lại mắng cho mà xem.
-Không. Chân Iris bị đau rồi –Nó đáp hờn dỗi.
-Lúc nãy còn bình thường mà.
-Bây giờ đau rồi
-Đừng nghịch nữa. Iris không đi anh sẽ đi trước đó.
Như chỉ chờ có thế, Dĩnh Phong vừa quay đi là Iris nhảy lên lưng hắn. Hắn xiểng niểng lấy lại thăng bằng, la lên:
-Iris, không giỡn đâu, buông anh ra đi
-Không –Iris vừa nói vừa ôm chặt hắn hơn. Nó tì đầu vào vai hắn –Iris bắt được Dĩnh Phong ca rồi. Em sẽ không bao giờ buông ra đâu.
Hắn cười tủm tỉm, nhưng cũng đáp lại:
-Cứ ôm thế này mãi à?
Iris gật gật
-Vậy thì bám chặt nhé. Con đường anh sẽ đi rất gập ghềnh đó –Hắn cười, đoạn xốc nó lên. Khi đi ngang qua đài phun nước hắn nghe tiếng nó thì thầm:
-Dù là trắc trở đến đâu Iris cũng không sợ. Bởi vì Iris biết Dĩnh Phong ca sẽ không bao giờ buông tay em ra.
Sóng mũi hắn đột nhiên cay xè
Có thật hắn sẽ không bao giờ buông tay nó ra?
.
-Iris, em định cứ thế này mà ăn cơm sao?
Cuối cùng thì cả đến Gia Hy cũng khó chịu trước cái cảnh Dĩnh Phong ngồi ăn với Iris trên lưng. Đáp lại, con bé vẫn ngoan cố.
-Em thấy không có vấn đề gì cả, phải không Dĩnh Phong ca?
-À, ừ – Hắn ậm ừ đáp
-Em muốn ăn soup
Vậy là hắn khệ nệ vươn người tới trước múc đầy một chén soup rồi đút ngược ra sau cho nó. Nó bật cười thích thú.
-Anh chiều nó quá rồi –Thấy thế Gia Hy đành chịu thua. Cô bỏ đũa xuống, chuyển sang đề tài khác –Chút nữa anh có việc phải không?
-Ừm, tôi có ít việc ở gara
Dĩnh Phong đáp cầm chừng, hắn biết Gia Hy đang nhắc nhở hắn.
-Anh có cần mượn xe không?
-Không, tôi có xe rồi, sáng nay tôi đi xe máy đến.
Hắn gắp thêm thức ăn đút ra sau cho Iris, nó bất thần xiết chặt lấy hắn.
-Đi xe máy, Iris cũng muốn đi.
-Không được, Iris sao lại có thể đi xe máy –Gia Hy nói
-Được mà–Iris nũng nịu nói
-Không sao, cứ để Iris đi với tôi.
Dĩnh Phong đáp vội. Hắn biết Gia Hy lo ngại thay cho hắn, nhưng chính hắn lúc này lại là kẻ không muốn rời xa Iris. Thời gian hắn dành cho con bé không còn nhiều, cứ cho là hắn ích kỷ. Lần đầu chạm ngõ hạnh phúc này, hắn muốn trân trọng từng chút từng chút một. Hắn nắn tay nó:
-Chút Dĩnh Phong ca giao hàng, Iris cứ ngồi ngoài. Xong việc Dĩnh Phong ca đưa Iris đi chơi nhé.
Iris gật gật, ghì chặt lấy hắn. Cạnh bên Gia Hy liếc xéo hắn, cô biết hắn không phải đi giao hàng, mà là đi trả nợ. Nhưng cô không nói gì thêm nữa.
.
-Aaaaa! Ngồi sau xe Dĩnh Phong ca còn vui hơn ngồi trên lưng anh nữa
Iris hét lên. Tốc độ xe nhanh khiến hắn chỉ nghe bập bõm những gì Iris nói. Hắn giả vờ lẫy:
-Sao lại so sánh lưng anh với yên xe?
-Haha, thì cũng có tác dụng như nhau thôi.
-Cái con bé này.
Hắn đề ga, phóng vọt lên khiến nó bất thần phải ôm chặt lấy hắn. Thấy nó sợ, hắn bật cười ha hả:
-Phạt em này.
-Dĩnh… xấu, … em lại… anh…
-Hở, Iris nói gì anh nghe không rõ?
-Em nói tại sao em lại thích anh?
Nó hét lên, hắn nghe rõ từng lời nhưng vẫn giả vờ:
-Anh vẫn không nghe được.
-EM THÍCH ANH
Iris hét lớn hết mức có thể, trước khi nó nhận ra hắn đã dừng hẳn lại và người đi đường chung quanh đang nhìn nó với đôi mắt… kỳ thị.
-Anh chết đi Dĩnh Phong
Nó đấm túi bụi vào lưng hắn, trong khi hắn vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
-Anh đâu bắt em nói, là tự em thốt ra đó thôi.
-Không nói chuyện với anh nữa.
-Thôi mà, vậy cho em phạt đó
Nó bậm môi
-Phạt gì cũng được à?
-Ừ
Hắn vừa dứt lời là nó chồm lên, bất ngờ đặt một nụ hôn vào môi hắn. Lần này hắn không để mất quá nhiều thời gian, liền choàng tay qua lưng nó, xiết chặt. Mùi hương từ tóc nó khiến hắn lịm đi.
-Phạt thế này thì có lợi cho anh quá –Hắn thì thầm
-Không, đây là khởi đầu thôi. Phạt cái khác cơ –Nó hếch mỏ đáp
-Cái khác là cái gì?
-Chưa nói đâu.
Hắn cười cười, luồn tay vào mái tóc thơm dày của nó, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Khi nào cũng vậy, chỉ cần ở bên cạnh nó là hắn cứ như chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống nữa
…
Hắn chạy xe chầm chậm trước khi dừng hẳn trước cổng nhà Iris, nó vẫn tựa đầu lên vai hắn ngủ khì. Hắn mỉm cười, hương vị của hạnh phúc cứ mon men lan tỏa.
Có phải hắn sai rồi không? Lý trí bảo hắn không được có cảm giác này, nhưng con tim dường như chẳng chịu nghe thấu. Nếu được bắt đầu lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ đồng ý với Gia Hy, vẫn sẽ chấp nhận ở bên Iris một tháng. Hắn có quá ích kỷ không?
-Hơ… Tới nhà rồi à?
Iris choàng tỉnh. Nó buông hắn ra, bước xuống xe. Chẳng hiểu sao chỉ một động tác đơn giản ấy cũng khiến hắn thất vọng. Hắn muốn nó ở cạnh hắn thêm tí nữa.
-Iris vào nhà đây. Dĩnh Phong ca cũng về nghỉ sớm nha.
-Ừm, tạm biệt Iris.
Hắn đáp, nhưng vẫn chưa chịu nổ máy. Hắn nhìn theo dáng nó đang bấm chuông, bỗng nhiên thấy khó chịu, cổ họng khô khốc. Hắn buông hẳn, chạy đến nắm tay nó.
-Chuyện gì vậy Dĩnh…
Iris không nói được nữa vì hắn giữ chặt lấy đầu nó bằng đôi bàn tay rồi đặt vào đôi môi đang sửng sốt ấy một nụ hôn. Hắn hôn rất sâu, rất nồng nhiệt, và nó đáp trả cũng mãnh liệt không kém. Mũi hắn cạ vào mũi nó, nó nghe hắn thì thầm:
-Không xong rồi. Giờ anh chỉ có một ước muốn là bắt cóc em về nhà thôi Iris à. Anh nghiện em mất rồi.
-Thuốc phiện mắc lắm đó, anh không thể mua mãi được đâu –Iris đáp
-Không mua được thì chỉ còn cách… cướp.
Nó bật cười khanh khách khi nghe những lời ấy, bất giác nó nhìn nghiêng. Dáng một người con trai đang đứng sững trước cửa nhà khiến nó chú ý. Nụ cười trên môi nó lại càng rạng rỡ hơn.
-Văn Tường ca
Dĩnh Phong đưa mắt nhìn theo Iris. Tên con trai vừa trông rõ mặt hắn thì lại càng sửng sốt hơn nữa, môi gã lắp bắp:
-Dĩnh Phong? Là cậu?