Đợi đến khi dáng người khập khiễng của Dĩnh Phong khuất dần sau đài phun nước, Iris mới thò đầu ra khỏi ban-công. Cánh tay nó không ngừng xoa lấy xoa để lên lồng ngực, nó thở hỗn hển, cố điều hòa nhịp tim ổn định trở lại. Cái cảm giác là lạ ban nãy lại đột nhiên dâng lên trong lòng nó.
Thế này… là thế nào nhỉ?
…
Mấy ngày sau đó diễn ra suôn sẻ với Dĩnh Phong hơn một tí. Iris tuy không phải dạng nữ sinh hiền lành ngoan ngoãn gì, nhưng sau bài học “vỡ lòng” con bé dường như rút ra một bài học là biết khôn thì đừng thách thức hắn.
Hắn bắt đầu những bài học đầu tiên mà hắn nghĩ vừa phải với tuổi của Iris, nhưng khổ nỗi dường như trong từ điển của Iris không có từ “học”. Những lúc hắn cố gắng vận dụng những kiến thức có thể để truyền đặt cho nó trong môn xã hội, nó ngồi lẩn thẩn, ngó ra ngoài cửa sổ. Khi hắn hăng say kể về nguyên lý tảng băng trôi, cũng là lúc nó lôi ra một tờ A4 từ gầm bàn, bắt đầu nguệch ngoạc những hình ảnh gì đó. Riết rồi hắn thấy nhưng cũng mặc. Cứ coi như hắn đã cố hết sức hoàn thành bổn phận của mình, hết tháng lại lãnh lương, còn việc con bé có tiếp thu được chút gì hay không thì mặc xác nó.
Nhưng rồi, đến một hôm Iris làm hắn phát cáu thật sự.
Hôm đó hắn từ bệnh viện về. Người ta báo với hắn bệnh tình của Hải Như dần có biến chuyển tốt hơn và bác sỹ sẽ đưa cô sang tiến trình điều trị kế tiếp. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc tiền viện phí sẽ tăng lên gấp bội.
Khi đó hắn chỉ mới dạy cho Iris được một tuần, lương tháng chí ít phải 20 ngày nữa mới lấy được, và khi lê bước đến nhà con bé hắn đang trong tâm trạng bực, thật sự rất bực. Hắn không có tâm trạng dạy, nhưng khi nhìn thấy Iris –tất nhiên, như thường lệ -không hề có ý định nghe giảng thì hắn phát cáu và túm lấy mớ giấy trên bàn nó quẳng xuống đất.
-Rốt cuộc thì em có muốn học không? –Hắn quát, mắt hắn long lên, sùng sục nhìn vào con bé. Song nó chả có vẻ gì là sợ hãi. Nó hếch mỏ
-Bộ thầy thấy em có ý định muốn học gì đó sao? Tự thầy vác mặt đến dạy thôi.
Bàn tay hắn cung lên, suýt chút nữa là đã xuống tay với vẻ mặt xấc xược đó. Nhưng rồi hắn cũng kiềm lại được. Hắn cười cười, giọng châm biếm.
-Sáng tay tôi rất buồn, rất giận. Tôi giận thượng đế tại sao lại làm cuộc sống của tôi khổ sở đến như vậy. Nhưng em biết không, bây giờ tôi cảm thấy vui hơn rồi. Bởi vì thì ra thượng đế có những cách khác để làm khổ những người giàu như ba mẹ em. Nếu tôi có một đứa con như em, tôi sẽ tức đến mức thà chết quách đi cho rồi.
Iris vẫn đang nhìn hắn, nhưng vẻ mặt nó đã có chút đổi sắc. Đôi mi nó hơi cụp xuống, nó thở nặng nhọc.
Hắn thấy thế lấy làm khoái chí, ít ra con bé này cũng còn có yếu điểm. Hắn khoác tay:
-Buổi học hôm nay tới đây thôi. Em có thể nghỉ rồi
Hắn bước thêm vài bước, túm lấy chiếc áo khoác choàng lên vai. Nhưng khi hắn chuẩn bị quay đi thì Iris ngã vật xuống sàn, mặt cắt không còn chút máu.
-Iris !
Hắn hốt hoảng lao tới đỡ con bé dậy, vừa lúc Gia Hy bên ngoài nghe có tiếng động bèn chạy vào.
-Iris, Iris. Trời ơi, anh đã làm gì tiểu thư hả?
-Tôi… -Hắn ú ớ, không biết nói sao. Trong tình huống này thì hắn nói gì cũng dở -Nó … tự dưng ngã xuống đất.
-Tôi đi gọi cấp cứu –Gia Hy nói
-Gọi gì nữa? Nhà có xe không? Tôi sẽ chở nó đi –Hắn gắt
-Ơ.. có. Một chiếc trong gara…
Hắn không đợi Hân nói hết câu đã vội xốc Iris lên. Vậy là… lần thứ hai trong vòng nửa tháng, hắn phải đưa một cô gái vào viện
…
-Anh uống chút nước đi.
Hắn nhận chai nước từ tay Gia Hy. Bình thường hắn hay khiêng đồ nặng nên thiết nghĩ bế một cô gái trên tay thì không vấn đề gì. Tuy vậy, con bé phải nói là béo ngoài sức tưởng tượng của hắn. Chỉ từ sân bệnh viện vào tới phòng cấp cứu mà người hắn ướt sũng, thở hồng hộc. Hắn nốc một mạch cả nửa chai nước suối.
-Con bé sao rồi? –Hắn hỏi, “giả vờ” quan tâm
-Ờ, bác sỹ vừa cấp cứu xong. Chắc là không sao.
Hắn ngẩn người, ngạc nhiên:
-Sao cô biết là không sao?
-Thì cũng không phải lần đầu. Vậy thôi
Gia Hy nhún vai. Điều này khiến hắn bận tâm suy nghĩ thêm một lúc nữa.
-Con bé bị vậy, cô không báo cho ba mẹ nó biết à?
-Có báo cũng chẳng ích gì
-Tại sao?
Hắn buộc miệng, rồi bản thân cũng thấy kỳ lạ. Ít khi hắn tò mò về ai đó đến thế. Có thể vì đã lâu không tiếp xúc với người ngoài, còn Iris thì hắn đã chạm mặt hàng ngày trong cả tuần rồi, nói không có cảm tình thì cũng không hẳn.
Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, hắn nhìn thấy con bé ngồi thu lu ở một góc, thật sự cũng có chút muốn chia sẻ với nó. Nhưng bản thân Iris thì giống như đã xây sẵn bức tường rào vô hình, khiến người khác không sao chạm đến được. “Người khác” ở đây dĩ nhiên bao gồm cả hắn.
Gia Hy kể rằng Iris là đứa con duy nhất của ông bà chủ, khi sinh nó ra thì cũng là lúc mẹ nó mất vì sinh khó, còn nó thì thể tạng yếu ớt, các bác sỹ vẫn bảo nó sống không nổi đến 10 tuổi. Ba nó phần đau vì mất vợ, phần khác giận vì có con cũng chẳng có người hương khói, nên cũng chẳng mấy quan tâm đến nó. Kết quả là Iris bị đùn đẩy qua nhiều nhà họ hàng khác nhau chăm sóc. Nó lớn dần lên trong sự ghẻ lạnh của những người mà nó gọi là họ hàng ấy.
Y học dần tiến bộ. Có một vị bác sỹ ở Mỹ bảo với ba Iris là có thể chữa khỏi cho nó. Thế là Iris được sang Mỹ cùng ba, nó sống ở đó vài năm, hóa trị đằng đẵng, đau đớn tột cùng, nhưng rồi cũng chẳng có kết quả. Người ta cố gắng cho nó thêm hy vọng, nhưng rồi nó nhận ra chẳng khá hơn. Cho dù có hết bệnh thì đã sao? Ba nó có vợ mới, với một thằng con đẹp trai như Tây thỉnh thoảng vẫn lôi nó ra mắng bằng thứ tiếng nó chỉ hiểu bập bõm. Không chịu nổi cảm giác làm người thừa, Iris viết lại một lá thư rồi xách vali về nước.
Hiển nhiên, ba nó không để con gái mình lang thang đây đó. Với đống tài sản kết xù, ông trích ra một ít xây cho nó căn biệt thự để không mất tiếng với thiên hạ, rồi rước Gia Hy về để dễ bề chăm sóc nó.
-Kể ra thì cũng gần 2 năm rồi, thỉnh thoảng thì Iris lại bị ngất như vậy –Gia Hy tiếp, kèm theo tiếng thở dài –Nhưng lần nào nó cũng vượt qua được. Trừ chuyện đó ra thì nó sống ổn và sống khỏe. Tôi nghĩ cuộc sống trong nước khiến nó thoải mái hơn.
-Nghe nói thì con bé cũng không đến nỗi tệ lắm –Dĩnh Phong lại khịt mũi.
-Nếu anh tiếp xúc với Iris nhiều hơn anh sẽ không nói như vậy. Iris có vẻ ngoài xấc xược nhưng thật ra nó rất biết nghe lời –Gia Hy nói, đoạn áp bàn tay vào ngực trái của mình –Hãy dùng chỗ này nhiều hơn một tí, ông giáo trẻ à.
Hắn im lặng, đắm mình trong dòng suy tưởng trong khi Gia Hy vội đứng dậy.
-Tôi đi hoàn tất giấy tờ đã. Anh trông Iris giúp tôi một lát.
-À, Gia Hy này –Hắn đột ngột gọi giật lại, ấp úng
-Sao cơ?
-Thật ra… không chỉ Iris, cả cô cũng không đến nỗi tệ như tôi nghĩ.
Gia Hy mỉm cười tinh ý
-Muốn nhờ vả gì à, ông giáo trẻ?
-Haha. Mua giúp tôi ổ bánh mì nhé
-OK
Hắn giữ nụ cười hiền trên môi. Gia Hy đi rồi, hắn nhổm dậy, tiến sát hơn đến vách kính ngăn phòng Iris. Nó vẫn đang thiếp đi dưới ống thở ô-xy, gương mặt hiền lành đến lạ.
Hắn sai rồi.
Iris không có lỗi với những gì đã xảy ra với hắn, cả Gia Hy cũng vậy. Hắn ghét họ, châm biếm họ chẳng qua vì hắn ganh tị với họ, bởi vì họ có cuộc sống bình thường mà hắn có khát khao cũng không có được.
Nhưng thật ra những người như Iris, dưới vỏ bọc bóng bẩy, hào nhoáng kia thì có hơn hắn là bao?