Tề Tranh có cảm giác như sau khi nhìn thấy cha mẹ của đứa bé trai kia thì cả người dì Trương bỗng trở nên run rẩy.
"Dì Trương?" Tề Tranh nghi hoặc tiến lên, cô nhanh tay đỡ lấy bả vai của dì ấy.
Người mẹ của bé trai nhìn qua thì thấy rất trẻ trung, chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng tuổi tác của người cha thì nhiều hơn một chút. Theo cảm nhận của Tề Tranh thì người này có lẽ xấp xỉ với tuổi cha mình.
Vì cha mẹ của cậu bé đã đi tới phía này, trong một khoảng cách rất gần, bởi vậy mà Tề Tranh có thể nghe được rất rõ ràng một câu oán giận sau khi người phụ nữ kia đã ôm cậu bé vào trong lòng.
"Làm sao lại gặp phải chị ta như vậy chứ!"
Trong giọng nói kia toát ra cái vẻ không vừa lòng, đồng thời còn có cả sự trốn tránh. Chị ta kéo cánh tay của chồng muốn bỏ đi ngay.
Còn vị đàn ông nào đó thì lại là vẻ mặt lạnh lùng, như thể bị phủ đầy sương lạnh, cứ như dì Trương là kẻ thù của ông ta vậy. Đến một câu cũng không có, ông ta lập tức mang theo vợ con xoay người rời đi.
Mặc dù không có một câu đối thoại nào, nhưng dựa vào trực giác của mình, Tề Tranh cảm thấy dì Trương cùng mấy người này sợ là có quen biết nhau.
Ba người kia đã biến mất vào trong dòng người không còn nhìn thấy đâu nữa, vậy nhưng dì Trương vẫn nhìn về cái hướng kia, vẻ mặt hơi có chút thất thần.
"Dì Trương?" Tề Tranh thử kêu một tiếng.
"Ồ!" Dì Trương lấy lại tinh thần: "Đi thôi, đi ăn cơm thôi."
Cuộc phỏng vấn đến hồi kết thúc, mọi người đều thấy thời gian cũng đã không còn sớm nên muốn cùng nhau tìm chỗ nào đó ăn một bữa cơm.
Bùi Thanh Phi nói như xin lỗi: "Có người đang chờ em nên em không đi được. Mọi người đi chơi vui vẻ nha."
Có một vài chàng trai lâu nay vẫn đang có ý định ngấp nghé với Bùi Thanh Phi giờ định giữ cô ở lại, nhưng Bùi Thanh Phi cứ như một con cá, trượt qua một cái, bỏ mặc anh ta lại phía sau cô lách mình đi ra khỏi cửa.
Cô gọi cho mình một chiếc taxi, dựa vào địa chỉ đã được Tề Tranh gửi trước đó cô tìm tới "Sông ghi nhớ trăm vị". Rất nhanh sau đó Bùi Thanh Phi đã tìm ra được vị trí Tề Tranh và dì Trương, hai người này đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Thời gian bỏ lỡ của cô chẳng qua cũng chỉ khoảng nửa giờ đồng hồ, nên cũng không quá ảnh hưởng. Tề Tranh dành cho Bùi Thanh Phi một chỗ ngồi, hai người cùng song song ngồi một bên.
Mặc dù tất cả phiền phức đều đã được Tề Tranh và dì Trương làm xong hết thảy, nhưng bầu không khí trước mắt lại không thật như ý. Nhìn qua thì dì Trương vẫn còn tạm được, nhưng mà Tề Tranh lại không chịu lên tiếng, bộ dáng như là đang có tâm sự vậy.
"Ăn thịt, ăn thịt thôi! Sôi rồi kìa!" Dì Trương cầm lên một đôi đũa mới gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ.
Tề Tranh vẫn tỏ ra có chút miễn cưỡng, điều này làm cho Bùi Thanh Phi không hiểu sao cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lẽ nào là bởi vì gần đây mình đã quá bận việc, nên đã làm cho cậu ấy cảm thấy không được quan tâm hay sao?
Từ dưới bàn, Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Tề Tranh rồi khẽ nhéo nhéo hai ba lần, có vẻ như là đang làm nũng.
Tề Tranh có chút không hiểu, cô quay sang nhìn Bùi Thanh Phi.
"Có phải là cậu đang giận mình hay không vậy? Đúng là mình đã tới trễ." Bùi Thanh Phi thành khẩn nhận sai.
Tề Tranh vội vàng lắc đầu, trông chẳng khác gì lắc trống bỏi vậy.
Dì Trương ở một bên lạnh lẽo mở miệng: "Nó ấy hả, chính là kẻ bụng dạ hẹp hòi, thích để ý chuyện của người khác. Đến dì còn không cảm thấy bị làm sao cả, nhưng thật ra nó lại nôn nóng muốn chết."
Bây giờ thì đến lượt Bùi Thanh Phi không hiểu ra làm sao. Hai cái người này một già một trẻ, chơi cái trò gì bí hiểm như vậy đây?
Tề Tranh há miệng ra, nhưng rồi lại thấy mình không thể đem chuyện của dì Trương ra nói ngay trước mặt dì ấy được, như vậy thì chẳng khác gì lại đâm vào tim dì ấy. Cô đành phải kéo Bùi Thanh Phi đứng dậy. Hơi cúi người xuống, cô nói với dì Trương: "Bọn con tới phòng vệ sinh một chút."
"Đi đi! Đi đi!" Dì Trương xua tay. Dì đã biết đây là Tề Tranh đang muốn làm gì. Chỉ là nếu như mình đã có thể nói cho Tề Tranh biết cũng có nghĩa chuyện không còn là bí mật nữa. Thế nhưng Tề Tranh đứa nhỏ này lại là một người phúc hậu, đại khái cảm thấy ở trước mặt mình không tiện mở miệng mà thôi.
Sau khi kéo được Bùi Thanh Phi tới một nơi không có người lui tới, đến lúc này Tề Tranh mới mở ra cái máy hát, đem những chuyện cũ vừa được dì Trương kể cho mình nghe, cùng chuyện hôm nay gặp phải người nào, tất cả đều kể lại hết cho Bùi Thanh Phi.
Dì Trương đã từng có một gia đình mỹ mãn, chồng dì là người tương cứu trong lúc hoạn nạn, con trai khỏe mạnh, rạng rỡ như ánh mặt trời, so với các gia đình khác thì không có gì khác biệt.
Đứa con từng ngày, từng ngày lớn lên, hết tiểu học thì đến cấp hai, rồi đến cấp ba. Cứ như thế tuần tự từng bước. Sau đó người con này còn tới miền nam dự thi vào một trường đại học và một học viện. Chỉ có điều đúng vào thời điểm này cậu con trai bỗng nhiên nói với người nhà, rằng mình muốn vào quân ngũ, để mặc vào bộ quân phục trên người.
Chồng của dì Trương cố hết sức phản đối. Theo ý của ông ta thì vào đại học, tìm việc làm mới là việc làm đứng đắn. Việc tham gia quân ngũ thì cũng chỉ những gia đình không có đường ra mới có thể tính đến. Ông cũng không muốn cho con đi vào trong đó mà chịu khổ chịu tội.
Chỉ là dì Trương lại không nghĩ như vậy. Dì cảm thấy có lý tưởng là chuyện rất tốt. Thừa dịp con đang còn trẻ, muốn làm cái gì thì nên đi làm cái đó. Cho dù có là nhất thời cao hứng thì đó cũng là một trải nghiệm tốt.
Hai địch một, làm cha mà không thể lay chuyển được vợ và con trai, người chồng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, buông tay mặc kệ.
Cái năm con trai của dì Trương tòng quân ấy cũng là năm cả miền nam chìm trong trận hồng thủy khủng khiếp. Để có thể chống lũ cứu tế, địa phương đã phải huy động rất nhiều chiến sĩ, trong số này cũng bao gồm con trai của dì Trương. Kết quả là, chỉ một lần đi ấy, chàng trai vốn đầy cõi lòng nhiệt huyết lên đường, lại rốt cuộc đã không còn trở về được nữa.
Trong câu chuyện được dì Trương kể lại, buổi tối trước hôm đó dì còn nhận được tin nhắn của con trai mình, còn nhận được cuộc gọi điện thoại từ con trai gọi tới. Chỉ có điều, chẳng ai ngờ được rằng đó lại là cuộc nói chuyện cuối cùng của hai mẹ con.
Lúc đó, dì nghe được từ trong điện thoại giọng của con trai rất có tinh thần. Thằng bé nói rằng nó đã tìm giá trị tồn tại của mình, đó là bảo vệ mọi người, cũng là bảo vệ mẹ.
Dì Trương đã rất vui mừng, chỉ là không ngờ được rằng, đó lại là lần cuối cùng được nghe giọng nói của con trai mình. Con của dì chỉ vừa mới tròn hai mươi mốt tuổi, là độ tuổi đẹp nhất, ấy vậy mà lại vĩnh viễn ngừng lại trong cái nháy mắt đó.
Vị chính trị viên đại đội của con trai đã kể lại cho dì Trương nghe, con trai của dì xung phong đi giúp đỡ những người dân đang bị nạn hồng thủy cuốn đi. Vào những giây phút cuối cùng thằng bé đã đem hết toàn lực đẩy một cô bé lên được một thân cây, cứu được tính mạng người này, còn mình thì chết đi xứng đáng với danh hiệu liệt sĩ.
Dì Trương và người chồng của mình chỉ có được duy nhất một đứa con này. Bây giờ đứa con không còn nữa, vậy là tất cả mọi tội trạng đều quy kết cho cái quyết định đồng ý cho con trai tòng quân ngày trước.
Người chồng nói mình không thể nguôi ngoai trước cái chết của con trai, không cách nào tha thứ cho dì Trương được nên quyết định đề nghị ly hôn. Hai vợ chồng đều là những người rất có thể diện, gia cảnh cũng thuộc vào loại giàu có. Nhưng cuối cùng dì Trương cũng chỉ đưa ra một yêu cầu, dì muốn ngôi nhà trước đây ba người từng chung sống tại thành phố B ở phương Bắc thuộc về mình. Tính ra vào thời điểm đó, có thể nói là tay trắng độc thân rồi.
Dì Trương sinh sống trong ngôi nhà cũ ấy được vài năm thì rơi vào diện bị giải tỏa.
Sau giải tỏa, dì Trương được phân cho hai căn hộ có cửa đối diện nhau tại khu chung cư Minh Nguyệt này, cũng là nơi bọn họ đang sống.
Đại khái là cả đời này dì vẫn sẽ ở lại chỗ này, cho đến khi già đi, cho đến khi chết đi cũng sẽ không rời khỏi. Bởi vì nơi này có toàn bộ hồi ức về người con trai của dì.
Bao nhiêu thắc mắc ngày trước từng khiến Bùi Thanh Phi và Tề Tranh cảm thấy buồn bực: tại sao dì Trương lại phải một thân một mình sinh sống như vậy, hiện tại các cô đã hiểu ra.
Giọng của Bùi Thanh Phi như nghẹn lại: "Vậy cái người hôm nay các cậu gặp được có phải chính là người chồng trước của dì Trương?"
Tề Tranh gật gật đầu, trong đôi mắt của cô như hiện ra sự rối rắm. Có rất nhiều chuyện cô nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu nổi: "Trước đó ông ta từng nói là không cách nào nguôi ngoai được, không cách nào tha thứ cho người ta, vậy mà vừa mới quay lưng đi đã bắt đầu có cuộc sống mới, có một đứa bé khác. Trong khi đó dì Trương lại một mình cô đơn chịu đựng nỗi đau khổ, đã vậy lại còn phải cõng trên lưng sự khiển trách cùng oán hận của người kia. Điều này khiến cho mình cảm thấy... cực kỳ khó chịu."
Bùi Thanh Phi cũng giống như cô. Sau khi nghe xong đầu đuôi sự việc, cả hai đều cảm thấy không ngon miệng nữa, có ăn vào cũng không thấy ngon.
Hai đứa nhỏ đều buồn đến không hé răng mà quay trở về chỗ ngồi.
Sau khi đến bên bàn ăn ngồi xuống rồi, cũng không hề động đũa, chỉ trông mong sớm nhìn thấy đáy nồi.
Thật sự là dì Trương cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Dì có cảm giác là nếu như mình lúc này lại bày ra vẻ mặt khổ sở nữa, có thể hai đứa nhỏ này sẽ khóc cùng mình nguyên một ngày.
"Được rồi! Được rồi a! Hai đứa cũng đừng để cho dì phải nhìn chúng mày trong cái bộ dáng thế này chứ. Nếu không dì tưởng là mình đang xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết vào lúc tám giờ mất. Hai đứa có lòng muốn xem, thế nhưng dì lại không có tâm tình đi diễn. Tranh thủ thời gian mà ăn cơm đi." Dì Trương nói rất thanh thoát.
Bùi Thanh Phi cảm thấy rất đau lòng. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Dì Trương, Tề Tranh đã kể hết cho con nghe rồi. Những năm vừa qua dì làm sao trải qua được vậy?"
Dì Trương đem đồ ăn vào trong nồi nấu, sau đó vừa cười vừa nói: "Làm sao mà trải qua hả? Thì cứ như vậy mà sống chứ còn gì nữa. So với hai đứa thì cũng không khác là bao. Ban đầu đã quen ỷ lại người khác rồi, vậy nên khi bắt đầu cuộc sống một mình thì đúng là gà bay chó chạy. Ngày đó nào có biết cái gì mà gọi là bất động sản a, bình nóng lạnh, ống nước, than đá a, đường điện a... xảy ra chuyện gì cũng phải tự tay mình làm. Bây giờ nhớ lại thì mới thấy bản thân lúc đó có bao nhiêu chật vật, làm nên không ít chê cười. Cho nên dì mới nói, chuyện hai đứa chúng mày nhân lúc tuổi còn đang trẻ, mọi tinh lực đều đặt ở sự nghiệp và cảm tình hết cả, làm như vậy cũng không phải là sai. Nhưng hai đứa cũng nên dành một chút cho những việc vặt vãnh trong cuộc sống. Học nhiều, làm nhiều dứt khoát là không thừa. Nói không chừng sẽ có lúc phải thường xuyên dùng đến. Mà tình huống của hai đứa cũng... cũng rất đặc biệt. Bây giờ vẫn đang là tuổi trẻ, như thế nào thì cũng không sao, nhưng vẫn phải vì ngày sau mà suy xét chu đáo một chút."
Cả Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đều cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Dì Trương đậy nắp lại, chờ cho nồi lẩu sôi lên. Dì nở nụ cười đến là chân thành, rồi lại tiếp tục nói với hai đứa nhỏ này: "Thật ra thì dì không phải đáng thương như hai đứa đang nghĩ. Mặc dù con trai của dì đã không còn nữa, nhưng mà dì vẫn ổn. Dì có thể tự chăm sóc bản thân mình thật tốt. Ăn được, ngủ ngon, chăm chỉ rèn luyện thân thể, gìn giữ tâm tình thoải mái. Dì phải làm cho con trai yên tâm về mình. Chờ đến một ngày dì gặp lại nó, dì có thể nói với nó thật kiêu ngạo: với tư cách là một người mẹ liệt sĩ, không phải là mẹ cũng rất tuyệt hay sao?"
Tề Tranh chăm chú nhìn vào đôi mắt của dì Trương. Điều cô nhìn thấy lúc này không hề có sự đau khổ, càng không có bi thương. Khi nhắc đến người con trai đã qua đời, sâu trong ánh mắt của dì Trương có vô tận hoài niệm cùng dịu dàng.
"Còn về người cha của đứa nhỏ, dì cũng có thể hiểu được ông ấy. Cũng không phải ông ấy chỉ biết đổ thừa mọi tội lỗi lên dì. Việc lúc ấy không ngăn lại con trai cũng là điều khiến ông ấy thống khổ nhất. Hiện tại dù đã có một đứa con khác, nhưng cái tên Nam Nam cũng chính là nhũ danh của con trai dì. Điều này chứng tỏ ông ấy cũng chưa từng quên đi." Dì Trương thở dài ra một hơi: "Kỳ thật sau khi con trai qua đời, cả một đoạn thời gian rất dài, dì đã không có cách nào tha thứ cho chính mình. Dì đã tự hỏi bản thân mình vô số lần, rằng có hối hận hay không? Nhưng rồi sau này dì đã tự hiểu ra, cha mẹ là Cơ Thạch mà không phải là sự trói buộc. Nếu như lại cho dì một cơ hội nữa, nếu như con trai của dì lại đầy cõi lòng hy vọng hỏi dì là nó có thể đi tòng quân hay không, dì nghĩ là dì vẫn đồng ý. Những việc nó muốn đi làm thì đều có thể đi làm, hậu quả ra sao dì cũng đều chấp nhận được hết, sẽ không việc gì đâu."
Lúc này cả Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đều rất muốn khóc, khi mà nước mắt đang dâng đầy, thì lại nghe thấy Trương vừa cười vừa nói: "Không được phép khóc a. Không cho khóc. Hôm nay dì đã bị Tề Tranh cứng rắn lôi ra ngoài đi dạo nguyên cả một ngày rồi, mệt chết đi được. Bụng lại còn chưa được ăn đến no chứ đâu, nên không còn tâm tư cũng như thể lực đâu mà đi dỗ dành hai con nhóc chúng mày nha."
Bùi Thanh Phi hút hút cái mũi, cô khẽ đẩy Tề Tranh một cái: "Không phải là cậu nói với mình là cậu đã bàn bạc với dì Trương rồi hay sao?"
Con mắt Tề Tranh hồng hồng, cô dùng bàn tay liên tục quạt gió, cứ như là làm như vậy thì có thể khiến cho nước mắt khô đi vậy. Cô trả lời Bùi Thanh Phi: "Là cùng bàn bạc ngay tại hiện trường nha. Dì Trương cũng đã đồng ý rồi đấy thôi."
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Rõ ràng là cậu đã tìm lấy cớ a."
Cuối cùng bầu không khí trên bàn ăn cũng đã trở lại bình thường. Dì Trương vẫn luôn là một người tràn ngập năng lượng tích cực, điều này đã cảm nhiễm đến Tề Tranh và Bùi Thanh Phi. Sự thật là dì đã không cần người nào đồng cảm, lại càng không cần người nào thương cảm. Dì có thể tự chăm sóc chính bản thân mình thật tốt, trải qua tháng ngày thật tốt. Có thể nói, so với rất nhiều người dì còn thông hiểu hơn nhiều.
Tề Tranh và Bùi ThanhPhi đều có cảm giác mình thật sự hết sức may mắn. Bởi vì được trời xui đất khiến mà các cô mới trở thành khách trọ của dì Trương, còn dì Trương lại trở thành người thầy dạy cho các cô những kiến thức cơ bản về cuộc sống. Đây là giai đoạn các cô đã học được những điều thiết thực nhất, nhờ đó mà các cô sẽ được lợi cả đời.