Vào năm 1987, tại bệnh viện ở một thị xã nhỏ, một người phụ nữ thân hình mảnh khẳn hơi ốm nhìn mặt hiền lành phúc hậu đang bế trên tay đứa con nhỏ bé đi ra ngoài cổng. Đằng sau có một người đàn ông chất vác xách túi đồ đi đằng sau. Hai người lên taxi về đến nhà, gương mặt người phụ nữ tươi tắn hơn hẳn mỉm cười nhẹ đi vào phòng nằm lên chiếc võng gần cửa sổ ru con ngủ. Người cha bước vào mồ hôi đầm đìa bước vào nói:
- Chúng ta sẽ đặt tên con bé là hì nhỉ? Ông Minh mỉm cười nhìn vợ
- Em không biết anh đặt tên cho con đi. Bà Vi cất tiếng
- Để xem. Như Hằng, Như Như, Như Như Mỹ tên nào được nhỉ.
- Như Ngọc đấy. Ông ngoại ở nhà sau đi lên
- Con chào bố. Cả hai quay mặt ta cửa nhìn
- Con gái muốn xinh đẹp thì nên ví như những viên ngọc.
- Vâng ạ. Như Ngọc tên nết na qá. Cảm ơn bố. Rồi ông cdi thằng ra nhà vệ sinh.