*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mấy ngày nay lo dọn nhà đón Tết mệt xỉu nên không edit kịp. Hôm nay mùng 1 lên chương bù đây. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an nha. ٩(˘◡˘)۶
___________________________________
Kỳ Gia vừa bước ra khỏi lối ra thì đã thấy Phó Tư Diễn đứng trong đám đông. Người này có chiều cao vượt trội như thế, lại mặc một cái áo khoác màu vàng nên vừa liếc mắt là có thể nhận ran gay. Kỳ Gia đeo túi lên vai, quẹt thẻ ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt Phó Tư Diễn. Hắn vẫn còn đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng, thấy Kỳ Gia tiến đến liền lập tức quăng mất bộ mặt kia, thay bằng một bộ mặt tươi cười.
Kỳ Gia thấy mình đã bước ra nhưng Phó Tư Diễn phải mất một lúc mới thấy mình, liền nghiến răng nói: “Anh không nhìn thấy em sao?”
Cậu tưởng tên này cũng đang sốt ruột như mình chứ!
“Bảo bối đi nhanh như vậy à?” Phó Tư Diễn liền ôm lấy cậu, không giải thích nhiều, chỉ đơn giản là một cái ôm và một lời thì thầm vào tai cậu: “Nhớ em quá đi mất.”
“Bên ngoài đông người, anh buông em ra đi.” Kỳ Gia đẩy hắn.
“Này” Phó Tư Diễn cởi ba lô của cậu rồi đeo lên vai mình, “Sao nhẹ quá vậy? Em giặt hết đồ rồi à?”
“Em mang ít nên không nặng lắm.”
Sau khi rời khỏi nhà ga, hai người đi đến khách sạn, Phó Tư Diễn gọi một chiếc taxi và kéo Kỳ Gia lên xe, Kỳ Gia nép vào bên cạnh người Phó Tư Diễn và ôm ba lô đặt lên trên đùi. Khi xe chạy ra ngoài, cậu chợt nhớ ra gì đó. Kỳ Gia kéo dây kéo túi ra, rồi nói nhỏ với Phó Tư Diễn: “Ừm… em có mua hai cái cài tóc này trên mạng, là mấy cái ở Disneyland. Em nghe nói mua chúng ở Disneyland rất là mắc nên em đặt trước luôn rồi. Anh muốn thử không?”
Phó Tư Diễn khá là tò mò: “Muốn, là gì vậy?”
“Anh có xem Zootopia chưa? Em mua cài tóc hai nhân vật Nick và Judy đấy.” Kỳ Gia mím môi, lấy ra cho Phó Tư Diễn xem, “Cái này của anh, còn cái này của em.”
(Quăng hình dưới đây để cho mọi người dễ hình dung:)
Phó Tư Diễn nhìn đôi tai thỏ trong tay, sau đó nhìn đôi tai cáo mà Kỳ Gia đang cầm, nghi ngờ hỏi: “Anh là thỏ sao?”
“Hừ, anh chính là một con thỏ.” Kỳ Gia cố ý không để ý tới hắn nữa, quay mặt ra phía cửa xe. Phó Tư Diễn vươn tay ôm chặt cậu vào lòng. Sức nóng từ cơ thể hắn là Kỳ Gia cũng nóng cả lên, cậu than thở: “Sao thế, anh không thể là một con thỏ sao?”
Bàn tay của Phó Tư Diễn di chuyển dọc theo sống lưng của Kỳ Gia rồi đến đùi cậu, sau cùng hắn kéo cậu đến sát môi hắn, thì thầm: “Đương, nhiên, là, có, thể.”
Kỳ Gia nghi ngờ liếc hắn một cái. Cậu cảm thấy hình như có gì đó sai sai ở đây rồi.
Ga tàu cao tốc cách khách sạn Phó Tư Diễn đặt rất xa, hai người ngồi taxi gần một tiếng đồng hồ, Kỳ Gia đã buồn ngủ đến ríu cả hai mắt rồi, Phó Tư Diễn đành kéo kéo tai cậu, “Bảo bối, chờ đến khách sạn rồi hẳn ngủ.”
Ngay khi Kỳ Gia mở mắt ra, cậu đã thấy người lái xe quay đầu lại và nhìn hai người với vẻ mặt kỳ quái. Trong mối quan hệ này, cậu thường xuyên thấy ánh mắt này từ mọi người nhìn vào hai người, đó là một ánh mắt phức tạp, ghê tởm, tràn ngập sự hiếu kì.
Ban đầu, Kỳ Gia còn cảm thấy đau khổ, nhưng rồi cậu cũng quen với nó và trở nên vô cảm khi gặp loại ánh mắt này, chính Phó Tư Diễn cùng không ngại thể hiện tình cảm trước đám đông thì cậu sợ gì. Vả lại, người qua đường gặp nhau rồi thôi, đâu thể nào quan trọng bằng bạn trai được.
Kỳ Gia bình tĩnh xuống xe, Phó Tư Diễn dắt tay cậu vào khách sạn.
“Gia Gia có đói không? Hay là chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi?” Phó Tư Diễn đặt túi xuống và hỏi cậu.
Kỳ Gia gật đầu đồng ý, Kỳ Gia có chút say xe, đi tàu điện ngầm rồi đi tàu lửa rồi còn phải ngồi taxi thêm một tiếng nữa, thật sự kinh hãi. Cậu mệt mỏi dựa vào người Phó Tư Diễn. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hỏi cậu muốn ăn gì. Kỳ Gia gọi đại món gì đó. Phó Tư Diễn đau lòng nhìn người trong vòng tay mình. Ăn tối xong, một cơn gió nhẹ thổi qua làm cậu tỉnh cả người, hai người về lại khách sạn. Đường về khá là xa vì Disneyland nằm ở vị trí không có nhiều khách sạn gần đó lắm. Kỳ Gia mạnh bạo nhờ Phó Tư Diễn cõng mình về với lý do đau chân. Phó Tư Diễn đắc ý, lập tức ngồi xổm xuống, Kỳ Gia vui vẻ nhảy lên lưng hắn, rồi ôm chặt hắn như con gấu koala.
“Có phải em muốn anh bế em lâu rồi đúng không?”
Kỳ Gia mặc kệ hắn, trong miệng ngâm nga một giai điệu nào đó, tâm tình rất tốt.
Phó Tư Diễn giả vờ buông ra một tí rồi xốc cậu lên. Kỳ Gia sợ ngã liền ôm chặt hắn hơn. Phó Tư Diễn cười khẽ: “Phải vậy đó em mới để ý đến anh mà.”
Lúc về đến khách sạn đã là hơn 9 giờ.
Phó Tư Diễn nhường bồn tắm cho Kỳ Gia tắm, còn mình thì đi tắm vòi sen. Sau khi ngâm mình, Kỳ Gia giặt đồ lót của cậu và của Phó Tư Diễn rồi treo lên. Lúc bước ra, cậu thấy một chiếc cài tóc tai cáo được đặt trên bộ đồ ngủ đã gấp gọn gàng.
Huh?
Kỳ Gia mặc bộ đồ ngủ, cầm cái cài tóc tai cáo, khó hiểu đi hỏi người kia, “Phó Tư Diễn, anh đang làm gì vậy hả?”
Đi được nửa đường, cậu đã phải dừng lại. Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, Phó Tư Diễn đang nằm trên giường cười toe toét, chăn bông được vén sang một bên, hắn ở trần và chỉ mặc một chiếc quần đùi để lộ ra cơ bụng rắn chắc. Thấy Kỳ Gia đi ra, hắn cười một cách nham hiểm.
Vấn đề là trên đầu hắn có một chiếc cài tóc tai thỏ!
Kỳ Gia: “Gì đây?”
Phó Tư Diễn: “Em mua cái này không phải vì muốn chơi với anh sao? Anh đây rất dễ tính, sẵn sàng chấp nhận mọi thứ em mua đấy. Nào, cáo nhỏ, mau đến chiếm lấy con thỏ nhỏ bé này đi, không cần nương tay đâu.”
Kỳ Gia: “…”
…
(Kéo rèm ^.^)
…
…
Sáng hôm sau, ở cổng Disneyland,
“Em đã bảo đi sớm hơn rồi mà không nghe, giờ nhìn xem, đông nghịt người, chắc phải đợi tới trưa mất.” Kỳ Gia nhìn dòng người vô tận trước mặt, lớn tiếng nói với Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn giúp cậu chắn nắng, nói nhỏ: “Em đừng có nhầm lẫn, sáng nay lúc 6h30 anh đã gọi em dậy rồi mà em có dậy không đây? Giờ lại quay lại trách anh?”
Kỳ Gia trừng mắt một cái, “Anh còn biết xấu hổ là gì không vậy?”
Phó Tư Diễn bật cười, sợ Kỳ Gia thật sự tức giận nên ân cần giúp Kỳ Gia mở nắp chai nước rồi đưa cho cậu uống, nhẹ nhàng hỏi: “Thắt lưng còn đau sao?”
Lỗ tai Kỳ Gia lập tức đỏ bừng, quay lưng nói: “Em mặc kệ anh.”
Cũng may là giờ đang là lúc sau kỳ nghỉ lễ dài ngày, mọi người cũng đã quay về làm việc khá nhiều, lượng người đến cũng không quá đáng sợ. Kỳ Gia đợi chưa đến 1 tiếng đã mua được vé vào. Phải nói là Kỳ Gia thật ra cũng không quá hâm mộ nhân vật nào trong Disney, cậu chỉ cần ở bên Phó Tư Diễn thôi thì dẫu có đi đâu cũng vui cả. Sau khi xem lễ diều hành và vài màn biểu diễn, đồng hồ đã điểm 8 giờ tối, hai người tìm một chỗ ngồi để chờ màn bắn pháo hoa cuối cùng.
Khi ngồi trên mặt đất, Kỳ Gia biết xung quanh có rất nhiều người vì đã kiệt sức sau một ngày vui chơi mệt mỏi nên đã tùy ý dựa vào người thân bên cạnh. Ai cũng nhìn lên bầu trời và mong chờ pháo hoa được bắn lên.
Đúng 8h30, chương trình bắn pháo hoa bắt đầu. Với âm thanh quen thuộc, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tựa như những vì sao lướt qua, thổi bùng lên giấc mơ cổ tích trong mỗi người. Kỳ Gia chăm chỉ nhìn lên trời, rồi cậu quay lại định kể cho Phó Tư Diễn rằng ban nãy mình thấy hình như có người thật biểu diễn trong lâu đài thì thấy Phó Tư Diễn đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Đôi mắt hắn rất dịu dàng và nghiêm túc, khiến khuôn mặt của Kỳ Gia vô thức nóng rực trong đêm đen.
“Nhìn em làm gì? Nhìn lên trời kìa.” Kỳ Gia thúc giục.
“Nhìn trời làm gì khi em còn đẹp hơn thế?”
Kỳ Gia bất lực, cậu tự biết rằng mình không phải là đối thủ của Phó Tư Diễn, vì vậy cậu tiếp tục nhìn pháo hoa. Ngay sau khi bài hát cuối cùng vang lên, nhiều loại pháo hoa khác nhau đã được đốt lên trên toàn bộ lâu đài, ánh sáng sáng rực như ban ngày, mọi người đều kêu lên cảm thán. Lúc này, Kỳ Gia quay đầu lại thì Phó Tư Diễn đã dùng môi chặn cậu lại.
Trong biển người xung quanh, họ hôn nhau dưới pháo hoa. Nhịp tim nhanh đến mức khiến người ta xao xuyến, vị ngọt của nụ hôn còn đọng lại trên đầu môi. Nụ hôn ẩn chứa sự can đảm, sự quyết liệt tựa một giấc mơ thật đẹp.
Khi pháo hoa kết thúc, xung quanh trở nên tối đen, Phó Tư Diễn buông Kỳ Gia ra, hai người nhìn nhau nhưng không nói tiếng nào.
Một lúc sau, đám đông náo nhiệt đi về phía cửa, Phó Tư Diễn nắm tay Kỳ Gia, đứng đó không hề nhúc nhích. Khi đèn trong lâu đài tắt hẳn, Phó Tư Diễn đột nhiên nói: “Từ nay về sau hãy chỉ ở bên cạnh anh.”
Kỳ Gia hiểu ngay lập tức câu nói này.
Pháo hoa đã kết thúc nhưng chúng cũng vẫn chưa bắt đầu. Ở độ tuổi mới lớn, chúng ta luôn rụt rè trước những điều chưa biết vì chúng ta vẫn còn một người chúng ta muốn bảo vệ cả một đời.
Kỳ Gia khẽ cười, sau đó đột nhiên đứng thẳng người, trả lời với Phó Tư Diễn thật to: “Được rồi!”
Mãi mãi, không bao giờ buông tay.