Editor: Tới chương này mình đổi xưng hô nha. (>‿◠)
________________________________________________
Cha mẹ Phó Tư Diễn đều thuộc tầng lớp trí thức cao cấp, tham gia nghiên cứu khoa học, từng du học nước ngoài, tư tưởng có thể coi như là đều cởi mở. Nhưng ngày mà Phó Tư Diễn come out vẫn bị cha mẹ mình mắng một trận linh đình, cha hắn tức giận không kiềm chế được nên đã ném cốc trà nóng vào người hắn. Phó Tư Diễn không kịp tránh, trên cổ bị bỏng một mảng lớn.
Phó Tư Diễn phải nói dối Kỳ Gia, lúc gọi video hắn cố ý mặc một cái áo cổ lọ nhưng không biết làm sao mà cậu lại phát hiện ra. Kỳ Gia lập tức ngắt video, lặng lẽ ngồi tàu đến tìm Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn lúc đó đang ở trong phòng trọ thuê gần trường, Kỳ Gia cũng nắm chìa khóa vừa mở cửa vào đã thấy cảnh hắn cởi trần đang soi gương tự bôi thuốc.
“Anh bị sao vậy?”
Phó Tư Diễn sợ đến mức rơi luôn tăm bông trong tay, thấy Kỳ Gia đang chăm chú nhìn mình, hắn mất tự nhiên, né tránh ánh nhìn đó, ấp úng không nói gì.
Kỳ Gia bước tới, giật lấy thuốc mỡ, lấy mấy cây tăm bông mới, cẩn thận xoa thuốc cho Phó Tư Diễn, “Đừng nói với em là anh uống trà rồi tự làm mình bị bỏng như thế này nha?”
“Ừ, là anh, anh không cẩn thận nên mới… mới…”
“Anh không có uống nước sôi, thậm chí nước ấm cũng không uống.” Kỳ Gia một bên bôi thuốc một bên thổi thổi, phần bị bỏng trên người Phó Tư Diễn lập tức dễ chịu hơn nhiều, “Không được gạt em, nói cho em biết tại sao lại như thế này.”
Diện tích bị bỏng cũng không nhỏ. Kỳ Gia đau lòng muốn chết, cẩn thận từng chút một thoa thuốc, Phó Tư Diễn thở dài, đưa tay ôm chặt Kỳ Gia.
“Bảo bối, anh… come out với cha mẹ rồi.”
Kỳ Gia lúc đầu sững sờ không phản ứng lại, một lúc sau mới hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, “Kết quả ra sao? Bọn họ không đồng ý sao? Bọn họ rất tức giận đúng không? Vết thương trên người anh không phải là…”
“Gia Gia, Gia Gia, đừng lo lắng, bọn họ đúng là tức giận nhưng không đến mức đoạn tuyệt quan hệ với anh đâu, vẫn còn coi anh là con trai bọn họ mà. Chỉ cần anh kiên trì thì nước chảy đá mòn rồi bọn họ cũng sẽ tiếp nhận thôi.”
Kỳ Gia vẫn lo lắng.
“Em cứ nghĩ đi, trước kia em như tảng băng thế kia nhưng cuối cùng anh vẫn theo đuổi thành công đấy thôi. Yên tâm công phu của anh về chuyện này lợi hại lắm. Khẳng định là sẽ đối phó được với cha mẹ anh thôi, đừng sợ.”
Kỳ Gia ôm chầm hắn, hai người ôm nhau trong không gian nhỏ hẹp đầy mùi thuốc mỡ, nhưng Kỳ Gia không muốn buông tay. Cậu chợt nhớ tới một câu nói ở đâu đó, người yêu dù có ở trong gian nhà rộng đến đâu cũng dính sát vào nhau. Thật giống bây giờ, ôm một lần là không muốn buông tay.
Kỳ Gia dựa vào ngực Phó Tư Diễn nói: “Tháng sau em thi rồi, em sẽ cố gắng thi tốt để được đến Thượng Hải, anh chờ em nha.”
“Nhất định rồi, bảo bối của anh là lợi hại nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất, may mắn nhất…” Phó Tư Diễn lại bắt đầu ngốc nghếch tâng bốc Kỳ Gia, cậu cười cười che miệng hắn lại.
“Anh dừng được rồi đấy.”
Phó Tư Diễn mặc kệ cái tay đang che miệng mình, cố gắng nói nốt câu: “…cũng yêu anh nhất.”
Kỳ Gia hôn hắn một cái, “Cái này thì đúng nha.”
“Anh muốn em lắm bảo bối.” Phó Tư Diễn dụi dụi đầu vào hõm cổ Kỳ Gia than thở.
“Không phải cuối tuần trước em mới tới sao?”
“Một tuần là quá sức chịu đựng rồi. Chờ em thi xong đến đây rồi, chúng ta phải bù đắp khoảng thời gian lãng phí này mới được.”
“Người trẻ tuổi phải biết tiết chế đấy!” Kỳ Gia không nhịn được nhắc nhở.
“Anh tiết chế vậy còn chưa đủ sao? Nửa tháng một lần đâu có nhiều đâu?” Phó Tư Diễn thổi khí bên tai Kỳ Gia, “Em không thích sao?”
Lỗ tai Kỳ Gia đỏ chót. Lỗ tai cậu là điểm đặc biệt mẫn cảm, Phó Tư Diễn còn thích cố tình thổi khí vào tai cậu, hoặc cắn vành tai cậu.
“… Thích.”
Phó Tư Diễn liền được voi đòi tiên mà ghé vào lỗ tai cậu nói thật nhiều lời nói thô tục, làm mặt Kỳ Gia đã đỏ lại càng đỏ, chịu không nổi nữa liền chạy trốn vào phòng. Phó Tư Diễn cầm “đồ đã chuẩn bị” đứng cạnh cửa, Kỳ Gia nằm trên giường phản đối, “Em ôn thi mệt muốn chết, còn lật đật chạy đến đây vậy mà anh chỉ biết dằn vặt em thôi.”
“Đâu có đâu? Anh không giúp em à? Ai giúp em tìm bao nhiêu tài liệu đây, tiểu vô tâm này đâu có nhớ đâu.”
Kỳ Gia bĩu môi, không phản đối.
Phó Tư Diễn bò lên giường, “Hơn nữa, anh đâu chỉ cung cấp cho em về phương diện học tập, phương diện tinh thần mà còn…” Phó Tư Diễn nhỏ giọng nói bên tai Kỳ Gia, “… lần nào cũng cho em ăn no còn gì?”
Mặt Kỳ Gia đỏ bừng lên, kéo chăn trùm cả người lại, không muốn nói chuyện với tên lưu manh này nữa.
…
Sau đó, Kỳ Gia đã thành công thi đến Thượng Hải, cậu sống cùng với Phó Tư Diễn trong căn phòng trọ nhỏ đấy, hai người mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sinh hoạt tim hồng tứ tung chói mắt người xung quanh. Một thời gian sau, thái độ của cha mẹ Phó Tư Diễn đã có phần chấp nhận hơn, thậm chí còn lén lút đến muốn nhìn Kỳ Gia thử xem, đúng lúc thấy con trai mình cùng một đứa con trai khác đi siêu thị về, hai người túi lớn túi nhỏ đi cùng nhau. Cậu bé kia trắng trẻo, dù không hề đẹp chói mắt nhưng cũng khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.
Hai người lúc mới vào khu nhà còn kề vai nhau đi bình thường, lúc đến trước cửa phòng mình, Phó Tư Diễn cầm lấy túi trong tay Kỳ Gia, tay còn lại vòng qua ôm lấy Kỳ Gia, hơi cúi đầu, đại khái là đang hôn. Nhị lão Phó gia ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng hai đứa con trai càng đi xa dần, tâm tình cực kì chua xót.
Chim non cuối cùng cũng lớn rồi, cứng cáp rồi, muốn bay đi xa. Người làm cha mẹ ai cũng hi vọng con trai mình có để bình an hạnh phúc mà tung cánh bay. Dẫu trên đường đi có phong ba bão táp, sấm to gió lớn đến đâu thì người làm cha mẹ ngoại trừ đứng phía sau che chở thì còn có thể làm gì khác.
Con đường tương lai dài như vậy có người bước cùng nó là tốt lắm rồi.
May là đứa trẻ kia sau nhiều năm như vậy vẫn dịu dàng kiên định ở bên Phó Tư Diễn.