Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 93: 93: Vỡ Tan Tành





Khánh Ngân cũng đến bội phục đứa bạn, an ủi tâm hồn đang lo lắng kèm sợ sệt kia: "Đoạn đường này ngắn mà, không sao đâu.

Mà lúc trưa bảo chờ tao về có chuyện muốn kể.

Đi làm xong lại có tâm sự gì à?"
Lại là vấn đề ở công ty, nhắc đến lại làm Minh Anh buồn rầu, cô thở dài một hơi hàm chứa sự mệt mỏi: "Cứ về tới nhà đi, tao sẽ kể chi tiết cho mày."
"Hay ông sếp của mày lại bắt nạt mày à." Khánh Ngân tò mò hỏi ngược, cũng vừa lúc đi qua con hẻm nhỏ tối om, cô mải nghe điện thoại không để ý, vài bước chân trong bóng tối lặng lẽ theo sau.
"Cứ về đi, chuyện dài..."
"A..." Khánh Ngân bất thình lình hét thất thanh một cái.

Một cánh tay dài phía sau vươn ra, chùm một túi màu đen kịt vào đầu cô, làm cô hoảng sợ, điện thoại trên tay rơi xuống.
"Này, có chuyện gì thế, Ngân!" Minh Anh còn đang nằm sõng soài trên giường lập tức ngồi dậy, hết sức lo lắng hỏi lại.

Cánh tay kẻ kia ghì chặt túi đen vào đầu Khánh Ngân, dường như không chỉ có một người, bước chân rõ ràng dồn dập đang tiến đến, phụ kẻ kia giữ chặt lấy cơ thể cô kéo đi.
Khánh Ngân phát hoảng thực sự, tay vừa vùng vẫy muốn kéo cái đang ở trên đầu mình, vừa kêu lên: "Cứu tôi với, cứu tôi với...!Ư...!Ư..."
Minh Anh đang sốt suột hỏi liên hồi Khánh Ngân, nghe vậy liền cứng đờ người, mất mấy giây sau mới phản ứng lại: Ngân, mày sao vậy, mày có ổn không? Ngân!!!"
Kẻ bịt túi vải vào đầu cô phản ứng rất nhanh, nghe cô kêu liền lấy tay giữ chặt miệng cô lại.
Sau đó, mặc sự giãy giụa vô ích của Khánh Ngân, những kẻ kia lôi cô đi vào sâu trong con hẻm tối đen kia, còn một kẻ không đi vội, đi tới chỗ điện thoại của Khánh Ngân bị rơi, nghe giọng nói hốt hoảng của đầu dây bên kia, lập tức cầm điện thoại lên, ném mạnh xuống nền đường bê tông, chiếc điện thoại ngay sau đó liền vỡ tan tành...
Điện thoại vẫn đang kết nối bỗng dưng tắt ngúm, đầu dây bên kia đã tắt đi, Minh Anh thấy vậy như phát điên, vội gọi lại, nhưng trả lời cô đều là câu nói quen thuộc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận...
"Trời đất ạ, sao vậy? Khánh Ngân, mày không được có vấn đề gì cả, mày hiểu không?" Minh Anh lẩm bẩm trong miệng, ngay sau đó liền ba chân bốn cẳng vội xỏ dép đeo trong nhà, chạy thẳng ra khỏi nhà.
...
Hoàng Anh và Sơn cùng nhau đi ra khỏi khuôn viên chung cư, vừa trò chuyện: "Giờ nay hơi khó bắt taxi đấy, hay để tôi đưa cậu về!"
Hoàng Anh lắc đầu từ chối: "Thôi, tôi không muốn ngày mai nghe thông báo, cảnh sát hình sự bị bắt vì sử dụng rượu bia khi lái xe đâu."
Sơn phì cười, vỗ vai thằng bạn: "Tôi với ông uống canh giải rượu rồi còn gì..."
Cả hai còn đang trò chuyện vui vẻ, liền nghe thấy âm thanh khá rõ nét vang lên đằng xa.
"Cứu tôi với, cứu tôi với..."
Sơn nghe xong, theo phản xạ lông mày nhíu lại, quay sang nhìn Hoàng Anh: "Này, cậu có nghe thấy gì không?"
Hoàng Anh cũng hết sức bất ngờ, trả lời theo phản xạ: "Có, tiếng người kêu cứu."
Hai người bỗng nhìn chằm chằm vào nhau, xong lại cùng quay về hướng có âm thanh phát ra.
"Chết tiệt, nghỉ có một hôm thôi mà tội phạm cũng không tha cho mình!" Sơn lẩm bẩm trong miệng, ngay lập tức phóng như bay chạy về hướng đã xác định.

Hoàng Anh đằng sau cũng ngay lập tức chạy theo.
Thời điểm hai người chạy lại, nhìn một ngõ nhỏ tối đen không một bóng đèn Sơn liền hiểu ra tình hình, không suy nghĩ nhiều lập tức chạy sâu vào con ngõ đó.


Hoàng Anh cũng hình dung được vấn đề, rất nghĩa hiệp chạy vào theo.
...
Hai người đàn ông khiêng Khánh Ngân đi vào trong tận ngõ cụt của con hẻm.

Khác với bóng tối bao trùm ở đầu ngõ, đoạn ngõ cụt này có lắp một bóng đèn nhỏ, ánh sáng hiu hắt chiếu sáng khung cảnh lộn xộn ở đây: Thùng giấy, thùng to, thùng nhỏ sắp xếp lộn xộn, túi rác vứt lung tung...!Khung cảnh cần hai từ "bẩn thỉu" để miêu tả.
Hai tên kia cũng không chút nhẹ nhàng nào, đem ném Khánh Ngân vào một góc có vẻ sạch sẽ nhất.

Va chạm rất mạnh, lưng cô đập mạnh vào tường, đau đớn lan tỏa như từng mảnh xương bị gãy vụn.
Đau đớn là thế, nhanh đó chưa là cái cấp thiết nhất, hai tay được tự do, cô vội vàng gỡ túi vải chùm đầu ra, đập vào mắt là bốn người đàn ông đang đứng nhìn chằm chằm cô với ánh mắt thèm khát.
Khánh Ngân nhất thời bị dọa sợ, lắp bắp nói: "Mấy...!Mấy người là ai?"
Tên cầm đầu trong đám đó bật cười lớn, nói: "Bọn tao là ai sao? Điều này không quan trọng, quan trọng là..."
Hắn ta còn đang nói giở, Khánh Ngân lúc này mới nhận ra mình đã thiếu kỹ năng sinh tồn gì, ngay lập tức hét lớn cắt ngang: "Có ai không cứu tôi với, cứu tôi với..."
"Bốp!!!" Tên cầm đầu ngay lập tức đi tới tát mạnh vào má Khánh Ngân, lực đạo quá mạnh làm cô nằm sấp ra đất, bên má truyền đến cơn đau rát cực điểm, làm cô không thể mở miệng nói được câu nào nữa.
"Con ranh con, dám ngắt lời tao nói à? Có giỏi thì hét lớn lên, hét nữa đi, xem có ai đến giúp mày không?" tên đại ca trừng mắt đầy dữ tợn cảnh cáo, tức giận vô cùng.
Một tên đàn em ở phía sau lập tức phụ họa: "Đại ca, nhiều lời với nó làm gì, chúng ta trực tiếp xử nó luôn đi!"

"Con nhỏ này đúng là xinh đẹp thật đấy." một tên khác không kìm được mà cảm thán.
Khánh Ngân nghe từng câu từng chữ mà cả người phát run, vội quay sang cầu xin: "Các anh...!Các anh làm ơn tha cho tôi đi, các anh muốn tiền không? Tôi đưa cho các anh, làm ơn tha cho tôi đi, tôi xin các anh đấy!"
Bốn người đàn ông lập tức bật cười lớn, tên đại ca đứng đầu không nhanh không chậm bắt đầu c ởi thắt lưng ra, vừa nói: "Tiền thì bọn anh không cần, bọn anh chỉ cần cô em chiều bọn anh một lúc là được.

Bọn mày...!Lên c ởi đồ của nó cho tao!"
Tên đại ca ra lệnh, hai thằng đàn em đằng sau ngay lập tức đi tới về phía Khánh Ngân, một tên còn lại lôi điện thoại ra, bật chế độ ghi hình.

Khánh Ngân sợ hãi muốn lui ra sau, nhưng phía sau cô chỉ là một bức tường lạnh lẽo, không có đường lui.
"Làm ơn, làm ơn tha cho tôi.

Có ai không? Cứu tôi với...".