Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 75: 75: Ác Ma Đã Ngủ Yên





Minh Anh giờ ngất đi rồi cũng y như ác ma đã ngủ yên, sự kh ủng bố của cô nàng đã được đưa xuống mức thấp nhất.

Hoàng Anh khi đưa cô lên xe cũng không gặp trở ngại gì nhiều.
Để cô nằm yên vị ở ghế sau xong, anh vòng qua chỗ ghế lái.

Vừa thắt dây an toàn, miệng vô tình lẩm nhẩm: "Đưa cô ta lên phường là tốt nhất."
Ai dè Minh Anh ngồi sau nghe thấy hết.

Mà cũng không biết cô đã tỉnh lại từ lúc nào.

Liền bực bội vươn người lên, hai tay vòng qua siết chặt lấy cổ anh: "Sao lại lên phường, tôi có địa chỉ nhà bình thường cơ mà."
Hoàng Anh bị hành động của cô dọa cô giật mình, cô lại còn siết chặt cổ khiến anh thấy rất khó chịu.
"Buông ra, cô bị điên à!" Hoàng Anh tức giận quát lên, kéo tay cô ra, nhưng kéo không được.
Minh Anh không những không buông lỏng tay ra, còn siết chặt hơn: "Đồ khốn, đưa người ta về cũng không tới nơi tới chốn là sao? Sao lại lôi tôi lên phường?"
Hoàng Anh: "..." Sao anh cảm giác như cô chưa hề say mà đang cố tình chơi anh thế nhỉ.

"Thế cô còn nhớ địa chỉ nhà mình à!" anh hạ giọng nói, tay vẫn cố kéo tay cô khỏi cổ mình.
Cho đến ngày hôm nay, anh phải thừa nhận một sự thật.

Cô gái này cũng thật khỏe, lôi từ nãy giờ mà vẫn không kéo ra khỏi nổi.
Minh Anh gật đầu cái rụp: "Đương nhiên, hỏi thế cũng hỏi, nhà ở đâu là phải nhớ chứ!"
Hoàng Anh nghi hoặc hỏi lại: "Cô chắc là cô còn nhớ chứ?"
Nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ này của cô, anh thật không chắc chắn.
Say đến điên điên rồ rồ nữa cơ mà!
Minh Anh nghe thế liền không vui, trả lời với một giọng đầy chắc nịch: "Anh hỏi ngu thế hả, nhà tôi tôi không nhớ chẳng lẽ để hàng xóm nhớ hộ!"
Người nào đó bị chửi là ngu: "..."
Bình tĩnh, bình tĩnh!!!
Hoàng Anh, mày đang đi trả ơn hộ em gái mày đấy.

Không được cáu!
Hoàng Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc: "Thế địa chỉ nhà cô ở đâu?"
Thấy thái độ thỏa hiệp này của anh, Minh Anh mới tạm hài lòng, ghé sát tai anh nói: "Phố X, phường Y, quận Z." nói xong liền buông cổ anh ra, nằm dài ra ghế.
Hoàng Anh nghe vậy có chút không ngờ, hỏi lại: "Cô nói lại xem nào!"
Bởi địa chỉ này nghe thật quái lạ, sống lâu ở đây rồi hình như anh chưa từng nghe đến địa chỉ này, nên có chút không tin tưởng.
Minh Anh an vị nằm yên ở ghế sau, mắt nhắm chặt lại.

Bị hỏi lại lần nữa liền không vui, lông mày khẽ nhíu, miệng mấp máy, nói lại: "Phố X, phường Y, quận Z."
Vẫn đáp án như cũ, nhưng anh vẫn thấy quái lạ, có cả địa chỉ này sao.

Ngẫm nghĩ ra sao liền mở định vị ra, tìm tọa độ nơi đó, liền thấy đó là địa chỉ của một khu trọ.
Hình như tầm hiểu biết của mình nông cạn quá rồi!
Kết quả...
Tới đến đúng nơi định vị chỉ dẫn, Hoàng Anh dừng xe lại, xung quanh đến cả một cái đèn đường cũng không có, một mảng bóng tối bao trùm, chỉ có ánh đèn pha ô tô tạm chiếu sáng một quang cảnh trước mắt.

Gió thổi xào xạc, giữa không gian yên tĩnh nghe thật rợn người.

Hoàng Anh nhìn thứ được soi sáng trước mắt, lại nhìn định vị, rồi lại thông qua gương chiếu hậu nhìn kẻ đang ngon giấc phía sau.

Hít sâu một hơi!
Hôm nay, dây thần kinh của anh đúng là bị chập mạch rồi.

Tại sao lại rảnh rỗi làm mấy hành động vô bổ này kèm với tin một người đang say đến mức không biết trời đất gì cả chứ.
Đáng lẽ khi nãy anh nên tin vào trực giác của mình.
Giờ thì vui rồi, địa chỉ mà cô ta nói, là nghĩa trang!!!
Nghĩa trang đấy!
Mình đúng là ngu thật mà!
Tốt nhất là đưa cô ta lên phường cho nhanh.
Lại còn cả cái định vị này nữa.

Tốt nhất nên thay cái mới đi cho rồi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Minh Anh reo lên, kéo Hoàng Anh trở về thực tại.

Tiếng điện thoại làm anh cảm thấy khó chịu, làm Minh Anh đang ngủ ngon cũng khó chịu.

Hoàng Anh lúc này quyết định bỏ ngoài tai mọi thứ, chuẩn bị nhấn chân ga rời khỏi nơi quỷ quái này.

Minh Anh đằng sau bị tiếng chuông làm đau đầu, vứt mạnh cái túi vào phía trước, đập thẳng vào vô lăng, tiếng điện thoại cũng đúng lúc dừng lại.
Hoàng Anh: "..."
Điên thật đấy.
Anh cầm cái túi xách, cũng là chướng ngại vật của hiện tại để sang ghế bên cạnh, dứt khoát lái xe đi.

Đi được một đoạn, chuông điện thoại lại lần nữa kêu lên, anh không quan tâm, mặc cho điện thoại cứ kêu tiếp.
Nhưng Minh Anh thì không yên được nữa rồi, tiếng chuông phá bĩnh làm cô ngọ nguậy, mặt mày khó chịu.
Tiếng điện thoại lại lần nữa chấm dứt, không gian yên tĩnh khôi phục trở lại, những tưởng sự yên tĩnh đến quỷ dị này sẽ duy trì mãi.

Ai dè, chỉ hơn chục giây sau, điện thoại lại kêu inh ỏi...
Hoàng Anh nghiến răng, chưa thấy lúc nào mà sự kiên nhẫn của bản thân bị thử thách như này, đánh xe sang vệ đường, lục trong túi xách cô lấy điện thoại, nghe máy: "A lô!"
Hoàng Anh nghe đầu dây bên kia nói, liền nghi hoặc hỏi: "Cô là người nhà của Hoàng Minh Anh?".