Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 53: 53: Không Chút Trọn Vẹn





Hoàng Anh trầm mặc một lúc, xong rồi là lời bộc bạch đau đớn thấu tận tâm can: "Tôi cũng như bao người mà, tôi muốn có được hạnh phúc ở những năm tháng tuổi thơ của mình.

Nhìn những đứa trẻ cùng tuổi có đầy đủ cha mẹ, tôi cũng ao ước lắm chứ.

Nhưng mà sự thật tàn khốc, ngày qua ngày tôi cũng đã quen.

Vốn dĩ mọi chuyện đang tốt đẹp mà, tại sao ông lại quay lại.

Ông đã tự tay gieo giắt niềm hy vọng vậy tại sao lại tự tay dập tắt niềm hy vọng đó."
Ông Quân nghe đến đây đã hoàn toàn suy sụp, sự tội lỗi năm xưa như ùa về, cũng là thứ tội lỗi ông hối hận nhất trong cuộc đời.

Ông chống tay vào bàn để đứng vững.

Không còn sự ngang tàn như vừa rồi, run rẩy nói: "Chuyện năm đó...!Đã qua rồi..."
Hoàng Anh lại lần nữa cười, nhưng lần này không biết đang cười ông ta, hay là đang cười nhạo chính bản thân mình nữa: "Đối với ông có thể là qua rồi.

Nhưng với tôi, nó cứ như ngày hôm qua vậy.


Ông cảm thấy nó đã là chuyện quá khứ, có lẽ nên quên, cũng đúng.

Chuyện ngày đó là lỗi do tôi, chẳng liên quan gì đến ông, tôi cũng không có tư cách hận ông về chuyện đó.

Tôi chỉ hận...!Hận về quãng thời gian mười lăm năm ấy, không chút trọn vẹn.

Cho tới tận lúc đã đi ra rồi, vẫn chưa từng nhận được..."
Bà Mai hoàn toàn bị những lời này của Hoàng Anh làm cho bất ngờ, vội kéo anh lại giải thích: "Con đang nói gì đấy Hoàng Anh, chuyện năm đó không phải do con."
Ông Quân cũng bị bất ngờ khi nghe anh nói vậy.

Trong lòng như nhận ra được một điều gì đó, y như ngộ ra được một chân lý trong cuộc đời.

Trong giây phút ấy, câu hỏi của bao năm không giải được, như đã có câu trả lời: "Cuối cùng con vẫn không tha thứ cho bố.

Những năm qua con không nhắc lại, bố còn nghĩ chắc con đã quên."
"Tôi cũng chẳng có vui vẻ khi nhắc lại, nhưng mà hình như không nhắc lại dường như làm ông quên mất tội lỗi của chính ông năm xưa gây nên."
"Cả đời này, mỗi khi nhớ đến quá khứ năm xưa, tôi lại chẳng thế nào tha thứ cho ông được."
Hoàng Anh cũng đã thu về thái độ ngang ngược, dữ dằn của mình.

Giọng điệu nhẹ tựa như lông hồng, nhưng lực sát thương lại rất lớn.

Nỗi đau ùa về, chẳng một ai vui cả.

Nhưng thà đau một lần này, còn hơn sự dày vò thời gian sau.
Sự trầm mặc không biết qua bao lâu, sự u ám bao trùm cả căn phòng.

Ông Quân ngước nhìn về phía Hoàng Anh, ông cũng đã tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm, sự khốc liệt của cuộc chiến bắt buộc làm ông phải có những hành động dứt khoát, lạnh lùng.

Lòng tự tôn của ông không cho phép bất kể ai moi ra những khuyết điểm của mình, không cho phép bản thân phải hạ mình phục thù ai.

Nhiều lúc, rõ ràng biết sai nhưng vẫn luôn cố chấp.

Nhưng giờ đây ông đã hoàn toàn chết lặng, từng câu chữ của anh khi nói ra, làm ông nhận ra, cho dù là hàng ngàn câu xin lỗi dường như vẫn không đủ.


Ánh mắt ông nhìn anh hàm chứa sự hối hận đến vô tận, cũng là sự đau lòng rất khó nói: "Mười lăm năm đó, đó là lỗi của bố, bố thừa nhận.

Nhưng chuyện ngày đó, vốn dĩ không phải lỗi của con.

Con đừng tự trách mình nữa."
Hoàng Anh cố kìm nén những cảm xúc sắp bộc phát của mình.

Cũng không muốn tiếp tục nói đến chuyện kia nữa.

Bởi vì sợ nói ra, đến chính bản thân anh cũng không trụ nổi mất.

Chuyện muốn rõ ràng, mong muốn được giải quyết nhanh một chút: "Chuyện cần nói cũng đã nói rồi, mong ông dừng lại hành động của mình.

Hay coi như tôi cầu xin ông đi! Làm ơn, đừng động tay động chân vào cuộc sống của tôi nữa, để tôi yên.

Tôi cũng sẽ coi những việc ông làm trong thời gian vừa qua không là gì cả.

Tất cả đều vui vẻ, tất cả đều thoải mái.

Không phải dẫn đến tình cảnh như hôm nay."
Hít sâu một hơi, anh quay sang nhìn mẹ mình, thấy mắt bà đã đỏ ửng, trong lòng cũng thấy có lỗi vô cùng, chuyện đó nhắc lại, bà cũng là người đau đớn nhất, muốn xin lỗi với bà nhưng lời tới cửa miệng rồi lại chẳng thể phát ra.

Cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra lời này: "Mẹ, con nghĩ con không thể ở lại thêm được nữa rồi.


Con đi trước đây, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe."
Không chờ để mẹ anh kịp phản ứng lại, anh liền quay người rời đi luôn.

Bà Mai vốn muốn đuổi theo Hoàng Anh, nhưng khi nhìn bóng hình đơn độc ấy đang rời khỏi, lại không đi theo nữa.
Ông Quân không còn chống đỡ được nữa, thẫn thờ ngồi sụp xuống ghế, bà Mai vội chạy đến vừa vỗ lưng ông vừa gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh, không bệnh tim lại tái phát.

Thằng bé do mất kiểm soát nên nói thế thôi...!Đừng trách nó..."
"Anh không trách nó.

Chỉ không ngờ chuyện năm ấy vẫn là điều canh cánh trong lòng nó."
Thời gian qua đi, không nhắc đến cứ nghĩ mọi chuyện đã đi vào quên lãng.

Nhưng hóa ra, đó lại là nỗi bận tâm trong lòng chẳng thể nào quên...
...
Hoàng Anh cố gắng để bước chân thật vững mà đi đến xe của mình, cho đến khi ngồi vào ghế lái, dựa lưng vào ghế, cố bình ổn lại hơi thở, xong rồi thở dài một hơi, đấm một cái thật mạnh vào vô lăng: "Điên thật.

Vẫn không kiểm soát được.".