Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 34: 34: Không Yêu Thì Là Gì





"Trong công ty này ai cũng biết mối quan hệ của họ cả, nhưng mà họ không công khai, nên cũng có ai dám lên tiếng nói trước mặt đâu.

Lúc đầu chị cùng nhân viên trong công ty không tin đâu, nhưng em biết không? Một lần vô tình, mọi người đi ăn tối với nhau, thấy sếp với trưởng phòng cùng nhau đi ăn, trưởng phòng thì cười tươi khoác lấy tay sếp, sếp thì ánh mắt cũng đầy dịu dàng xoa đầu trưởng phòng cơ, sếp chúng ta là người gần gũi với nhân viên thật, nhưng cười đầy dịu dàng như thế thì bọn chị chưa bao giờ thấy.

Không thấy cũng lạ, đó là ánh mắt của những người yêu nhau dành cho nhau mà, hành động hôm đó như thế cộng với ở công ty nữa, thế thì không yêu thì là gì."
Minh Anh cuối cùng cũng giải đáp được cái vô lý trong lòng mình, có thể ở công ty bọn họ thân thiết theo kiểu nhân viên với sếp, nhưng mà ngoài giờ hành chính mà như vậy, đúng là có ẩn tình mà.

Hóa ra là người yêu, sau này cô nên tìm cách tránh anh ta, quả bom to đùng ở ngay cạnh anh ta như này, không cẩn thận là chết dở.
"Tốt nhất chúng ta nên biết trong lòng thôi, không nên có biểu hiện ra bên ngoài phải không chị?"
Vẻ mặt Như Ý hoàn toàn đồng tình gật đầu với cô: "Đúng vậy đó.

Em là nhân viên mới, chị kể để em biết mà tránh nói những điều cấm.

Em cũng biết là trưởng phòng khó tính đến vậy mà."
"Vâng, vâng cám ơn chị nhiều nha, chị mà không nói khéo nhỡ em vô tình nói ra điều không hay thì toang." Minh Anh khéo léo nói.
"Chúng ta là đồng nghiệp cũng như những người thân thiết mà, em khách sáo thế làm gì!" Như Ý xua tay tỏ vẻ không cần khí như thế, đối với Minh Anh càng lúc càng có cảm tình.
Minh Anh khẽ mỉm cười, trong lòng suy tư.
Bảo Ngọc cũng là một cô gái xinh đẹp, tuy có chút lạnh lùng khó gần nhưng năng lực rất được, không hiểu sao có thể yêu được tên bi3n thái kia cơ chứ.

Cuộc đời đúng lắm sự lạ.
...
Sau đó cả buổi chiều Minh Anh cũng chưa từng chạm mặt Hoàng Anh, công việc cũng khá ổn, số lần bị sai vặt cũng giảm đi rất nhiều, nói chung là một ngày không tệ.
Trong lòng cô chỉ ước một điều, sao hôm qua nó không suôn sẻ như vậy chứ, bực mình thật sự.
Rất nhanh chóng tới giờ tan làm, Minh Anh rời khỏi công ty, lúc đi ra khỏi tòa nhà, liền thấy Quỳnh đang ở lề đường đang vẫy tay với cô.

Cô lập tức vui vẻ đi tới: "Em tự tới nhà hàng cũng được.

Chị cần gì phải tận nơi đón em như này!"
Quỳnh mở cửa xe ô tô cho cô vào ngồi, bộ dáng y như mấy anh tổng tài đang ân cần đón người yêu lên xe: "Em khách sáo như thế làm gì.

Chúng ta là chị em thân thiết, đón nhau chút thì cũng có sao!"
"Hì hì, chỉ sợ phiền chị quá thôi!"
Cả hai cùng ngồi vào xe, Quỳnh cầm lái, lái xe tới nhà hàng đã đặt trước đó.
Quỳnh vừa tập trung lái xe, vừa hỏi Minh Anh đang ngồi bên cạnh: "Chúc mừng em nhận được việc nhé, mà công ty nào vừa mới nhận em đó.

Làm việc có ổn không?"
Vốn dĩ lúc Minh Anh rời khỏi Phan Thị, Quỳnh định nhờ người quen giúp cô xin việc một chỗ tốt, nhưng lúc đó Minh Anh nhất quyết không chịu.

Tính cách của cô là thế, việc gì bản thân có thể giải quyết nhất định không nhờ đến người khác, mà cũng sợ liên lụy đến người khác, vậy nên Quỳnh cũng không can thiệp vào.

Những tưởng mọi chuyện suôn sẻ, ai ngờ Gia Bảo lại giờ thủ đoạn, Minh Anh chật vật vô cùng, đến cô muốn giúp cũng chẳng có ích.

Hiện tại Minh Anh cũng có việc rồi, Quỳnh đương nhiên cũng rất vui, mừng thay cho cô.
Minh Anh ngẫm nghĩ một chút, lựa xem có nói hay không, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thành thật: "A&A đó chị, công ty quy mô nhỏ, làm việc cũng ổn."
"Nghe tên có chút lạ nhỉ, chị chưa nghe thấy bao giờ!"
Minh Anh nghe vậy thì bất ngờ, hiển nhiên là không tin: "Chị không biết công ty này á?"
Ông chủ cũng là đối tượng xem mắt của chị đấy, thế mà chị không biết, nghe sao cảm thấy vô lý quá vậy?
Quỳnh cười gượng gạo, nụ cười có chút cứng nhắc: "Thật không biết, em nói chị mới biết đấy."
Nói xong dường như chỉ sợ Minh Anh cảm thấy tự ti khi sức lực không phù hợp làm một nơi không chút danh tiếng này nên Quỳnh vội vàng chuyển sang vấn đề khác: "Chắc giám đốc công ty còn trẻ nhỉ?"
Minh Anh nhìn biểu cảm trên gương mặt Quỳnh, cái biểu cảm muốn bao nhiêu bất ngờ với hoang mang thì có bấy nhiêu, trong lòng có chút ngờ vực: "Vâng, bằng tuổi chị đó."
Quỳnh: "Ồ, cùng bằng tuổi chị mà có công ty riêng thù cũng thật tài giỏi rồi, chủ cần thêm thời gian có lẽ sẽ rất phát triển đấy."
Minh Anh: "Vâng."
Nếu xét theo tính cách của Quỳnh thì rất có khả năng không thèm xem thông tin của đối tượng xem mắt rồi, nên không biết anh ta cũng phải.


Minh Anh trong lòng phân vân không biết nên nói chuyện đối tượng xem mắt kia lại là sếp cô.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là không nên nói thù hơn, tránh Quỳnh lại nghĩ nhiều.
"Mà lần xem mắt vừa rồi, bên kia đã nói chị với anh ta không hợp.

Thật là may mắn, tất cả là nhờ em đó!"
"Chuyện chị giúp đương nhiên em phải làm đến nơi đến chốn rồi." Minh Anh cười hì hì nhìn Quỳnh, trong lòng không hiểu sao lại nhớ buổi xem mắt lần trước.
Em cũng đã tốn kha khá công sức đó!
"Mà dạo này chị làm ở Phan Thị ra sao rồi, vẫn ổn chứ ạ?"
Quỳnh thở dài than thở: "Vẫn như thế thôi.

Chị đang nghĩ là, hay là chị viết đơn xin nghỉ việc chuyển sang công ty khác nhỉ.

Thực sự làm việc dưới trướng Hà Giang thật khó chịu!"
"Cô ta đang chèn ép chị sao?" Minh Anh bất ngờ hỏi lại.

Sao tự dưng tự lành lại muốn nghỉ việc?
Quỳnh lập tức phủ nhận ngay lập tức, gương mặt có chút khó chịu: "Không.

Cô ta nghĩ cô ta là ai mà chèn ép chị chắc.

Nhưng cái thái độ càng ngày càng kiêu căng đó.


Không chỉ riêng chị đâu, rất nhiều người khác cũng bất bình rồi!"
Nhớ lại quãng thời gian làm ở Phan Thị, lúc cũng chỉ là nhân viên bình thường, Hà Giang vốn năng lực tầm thường mà đã rất kiêu căng khó gần rồi, mọi người ai cũng ghét, Minh Anh cũng đâu là ngoại lệ.

Giờ cô ta lại lên chức trưởng phòng, lòng tự mãn lại càng tăng cao, mọi người bức xúc là lẽ đương nhiên.
Tính cách Quỳnh cũng khá giống tính cách cô, là người thấy bất bình không bao giờ chịu nhún nhường, có cá tính mạnh mẽ, vậy nên chị ấy bực như vậy, Minh Anh cũng chẳng thấy lạ mấy.
"Năng lực cùng với thái độ đó không sớm thì muộn cũng sớm bị cách chức thôi.

Phan Thị dù gì cũng là tập đoàn lớn hàng đầu cả nước, mội trường làm việc cùng với chế độ đãi ngộ biết bao nhiêu người ước mà chả được.

Với cả năng lực chị tốt như vậy, làm ở Phan Thị là lựa chọn tốt nhất!"
Nếu chỉ vì một người bản thân không thích mà rời khỏi một nơi lý tưởng để làm việc thì thật không đáng, vậy nên Minh Anh cố gắng hết sức khuyên nhủ cô.
Đàn em mà mình thân thiết nói vậy, trong lòng cô có chút xao động, nhận thấy hành động của mình cảm tính quá, nhưng bản thân thật sự rất tiếc nuối: "Tự dưng lại nhớ thời gian chị với em làm việc chung với nhau quá, cũng chỉ tại tên vô liêm sỉ kia mà chị em ta phải xa nhau, còn gâu khó dễ cho em nữa chứ!"
Minh Anh nghe đến tên Gia Bảo, bản thân có chút giật mình, trong lòng không phải cảm giác đau lòng khi nhắc đến như lúc trước nữa, mà là chán ghét đến cùng cực: "Em giờ cũng có công việc rồi, những chuyện liên quan tới anh ta em không muốn nhắc lại nữa.

Với cả, chị nghĩ xem, em cũng phải nên cảm ơn Hà My, nhờ có cô ta mà em nhìn rõ bộ mặt thần chả Gia Bảo, kịp thời tránh xa tên cặn bã đó!"
"Ác giả ác báo, làm chuyện xấu sớm muộn cũng bị ông trời trừng phạt thôi!"
"Cái gì cũng có luật nhân quả mà!".