Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 180: 180: Mệt Chết Đi Được





Hoàng Anh vốn cũng không muốn để ý đến nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy từ xa có một người mặc đồ đen, khẩu trang, đội mũ kín mít, từng bước đi dần về phía Minh Anh.

Có lẽ cô không để ý nên không phát giác ra sự xuất hiện của người phía sau.

Hoàng Anh nhận thấy có điều bất thường ở đây.

Minh Anh đang đi bộ thấy từ xa có một chiếc ô tô đang từ phía xa đi về hướng đến, không hiểu sao cô bỗng thấy quen quen.

Minh Anh còn đang nghĩ xem tại sao lại cảm thấy quen quen như vậy thì người mặc đồ đen ở một góc liền lao đến, giật mạnh túi xách trong tay cô.

Minh Anh hoàn toàn bất ngờ không ngờ đến.

Đến khi hoàn hồn lại thì túi xách trong tay biến mất tăm.

Vậy mà gặp cướp!!!
Máu Minh Anh xộc lên não, cô tức giận quay người hướng về phía tên cướp chạy đi: “Cướp!!! Tên kia đứng lại.”

Thấy Minh Anh đuổi theo, tên cướp nhanh chóng chạy như bay.

Minh Anh tức điên lên chạy thục mạng theo sau.

Tên chết tiệt đó vậy mà cũng dám cướp đồ của cô.

Lúc này Minh Anh dường như nhận ra, lý do mà mình bị cướp như vậy.

Chết tiệt, cứ tưởng đã thoát vậy mà…
Chỉ là suy đoán trong lòng, Minh Anh không dám chắc suy luận của mình có chắc chắn đúng không nữa.
Nhưng vấn đề cấp thiết bây giờ là phải lấy lại túi xách đã.

Trong đó không chỉ thứ trong điện thoại quan trọng, mà còn là quả cầu pha lê cô cố gắng mãi mới mua được đó!!!
Hoàng Anh đang lái xe thấy tình huống đó thì lập tức cho xe dừng lại bên lề đường, sau đó mở cửa xe, chạy theo hướng của tên cướp.

Tên cướp kia chạy rất nhanh, thấy có ngõ nhỏ liền lanh lẹ chạy vào, Minh Anh chạy theo sau thấy hắn ta chạy theo ngõ này.

Bộ não nảy số, liền chạy theo hướng khác.

Tên cướp kia vừa chạy vừa ngó lại ra phía sau, liền thấy không còn người đuổi theo, sau khi chắc chắn người phía sau không đuổi theo nữa liền tiến tới một góc vắng vẻ không bóng người, mở túi xách ra.

Hắn ta không quan tâm tới mấy món đồ linh tinh trong túi xách, chỉ lấy điện thoại ra, xong rồi vứt túi xách sang một bên.
Điện thoại có mật khẩu nên không mở được, hắn ta đang mở khe lắp sim để lấy thẻ nhớ ra.
Lúc này bỗng có một loạt tiếng bước chân dồn dập đến, tên cướp kia chưa lấy được thẻ nhớ liền cảnh giác nắm chặt điện thoại trong tay, ngẩng đầu liền thấy một người phụ nữ đang chạy tới gần, hắn ta liền muốn chạy đi.

Nhưng chưa kịp đào tẩu thì nghe một tiếng hét phụ nữ to rồi một lực nặng nề, tác động mạnh lên đầu hắn, khiến hắn ngã nhào.

Minh Anh sau khi dùng một cước hạ gục đối phương thì đứng đó hai tay chống nạch thở hồng hộc.


Vừa nãy chạy nhanh nên giờ mệt chết đi được.

Sau giây phút choáng váng bởi cú đá của Minh Anh, tên cướp liền vội vàng đứng dậy muốn chạy đi.

Minh Anh thấy điện thoại trong tay hắn ta liền biết ý đồ của hắn, nên vội đi tới muốn lấy lại điện thoại.

Nhưng người đàn ông cũng không phải dạng vừa, liền giơ điện thoại sang nơi khác, đồng thời tay kia giơ nắm đấm về phía cô.

Thấy cú đấm đang lao về phía mình, Minh Anh lập tức quay đầu tránh đi, tức giận đạp một cú vào thẳng ngực hắn ta.

“Au…” tên cướp ngã ra sau, r3n rỉ một tiếng đau đớn.

Minh Anh thấy vậy nhanh tay lao đến giật điện thoại, tên cướp kia vẫn còn kiên quyết cứng đầu không muốn giao đồ, giơ chân muốn đạp cô, kết quả nhận được một cú đá mạnh của cô đến… chỗ hiểm của mình.

Tên cướp đau đớn vội buông lỏng tay, tay còn lại ôm lấy th@n dưới.
Minh Anh lao lên lần nữa muốn lấy điện thoại về.

Tên cướp mặc dù đau đớn nhưng vẫn còn ý thức, khẽ vươn tay nắm lấy điện thoại rồi ném mạnh nó vào bức tường đối diện.
“Bụp!!!”
Minh Anh trợn tròn mắt, vội đi tới bức tường đằng sau lấy điện thoại.


Tình hình lúc này có vẻ không ổn, hắn ta cố nhịn lấy cơn đau th@n dưới vội vàng chạy đi.
Minh Anh chạy lại cầm điện thoại, va chạm mạnh đã làm màn hình điện thoại nát bét, nhưng thật may mắn nó vẫn còn khởi động được.
Cô thở phào một hơi, quay lại thì thấy tên trộm đang lổm ngổm vội chạy đi.
May mắn là điện thoại không có làm sao.

Nhưng mà bị cướp đồ thì không khỏi tức giận, Minh Anh nhìn bóng người đang lổm ngổm bò đi liền hét lớn: “Lần sau có thuê côn đồ thì thuê tôi này, làm côn đồ như mấy người mà cũng tính là côn đồ à?"
Hét xong như mới tạm thời hết tức giận, Minh Anh nhìn xung quanh để tìm túi xách, liền thấy túi xách bị vứt ở một bên.

Cô liền tới nhặt lấy, xem xét bên trong đồ vẫn còn nguyên vẹn, quả cầu thủy tinh cũng không có vấn đề gì.
Đúng như cô suy đoán, mục đích của cái tên kia chỉ là cái điện thoại của cô thôi.

Nhưng may rằng dù màn hình đã nát bét nhưng vẫn còn hoạt động được.
Phủi bụi cho túi xách, Minh Anh quay người muốn ra khỏi ngõ này, nhìn về phía đầu ngõ đằng xa.

Ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của ai đó.