Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 176: 176: Thuật Đọc Tâm





Từ báo cáo mà Minh Anh tổng hợp lại, lần này thì trực tiếp Hoàng Anh tiến hành ra khảo sát hiện trạng của dự án, Minh Anh là trợ lý nhận nhiệm vụ đi cùng.

Sau khi đích thân khảo sát, Hoàng Anh cũng nhận ra vấn đề đáng bàn luận ở đây.

Đúng là có sự sai lệch so với bản vẽ và có chênh lệch giữa các khoản chi phí so với hợp đồng đã ký kết.

Hành vi gian lận này rất tinh vi, cũng rất khó để phát hiện.
Sau khi tiến hành khảo sát, hai người ngồi trên xe trở về công ty, Hoàng Anh ngồi cạnh ghế lại, xem lại tài liệu nói:
“Đúng là có bất thường ở đây.”
“Tôi cảm thấy thắc mắc một điều.” Nghĩ đi nghĩ lại Minh Anh có một câu hỏi khó mà giải đáp.
Nghe cô nói vậy, Hoàng Anh quay sang nhìn cô, hỏi: “Thắc mắc gì?”
Minh Anh nói ra thắc mắc của bản thân: “Bên công ty chịu trách nhiệm xây dựng là công ty Giang Thành, đây là một trong những nhà thầu xây dựng uy tín, là nhà thầu của nhiều công trình lớn, chưa từng thấy thông tin công ty này gặp sai phạm như này.

Lý do là gì mà bọn họ lại thực hiện hành vi như này chứ?”

Khóe miệng Hoàng Anh khẽ nhếch lên, ánh mắt trở lại nhìn về phía tài liệu, nói: “Đôi khi con người cũng vì lợi ích các nhân mà bất chấp tất cả.”
Lời này của anh, cũng có vẻ hợp lý.
Con người mà, đôi khi vì những khát vọng cá nhân mà làm những việc trái với luân thường đạo lý.
Nhưng mà…
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra sao?”
Cô cứ cảm giác mọi chuyện lần này không đơn giản như vậy.
Hoàng Anh dường như nhận ra vấn đề gì đó, hỏi cô: “Cô có nhận định gì về vấn đề này à?”
Trái tim Minh Anh bỗng chốc đập thịch một cái, hoàn toàn không ngờ khi Hoàng Anh đoán chuẩn như vậy.

Nhưng cô quyết chối tới cùng, không thể thừa nhận được.
“Chỉ là đang có nghi vấn kia thôi.

Vậy anh tính giải quyết vấn đề này như nào?”
Sao người đàn ông này cái gì cũng biết rõ vậy.
Như đi guốc trong bụng người ta vậy.
Đáng sợ!!!
Hoàng Anh lật tài liệu, bình thản nói: “Xử lý theo đúng pháp luật, bên Giang Thành vi phạm hợp đồng vậy nên họ phải chịu trách nhiệm thôi.”
“À, tôi hiểu rồi.”
Phát hiện kịp thời thì cứ theo pháp luật mà xử lí thôi.
Sau đó, không gian trong xe liền đi vào tĩnh lặng.

Ngoại trừ tiếng sột soạt khi lật tài liệu thì không có thêm âm thanh nào nữa.
Minh Anh vẫn chuyên tâm lái xe, nhiều lúc cô lén nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy Hoàng Anh vẫn tập trung xem tài liệu.

Sau khi dày tâm suy nghĩ, cô dè dặt mở miệng.

“Tôi xin lỗi vì sự việc lần trước.

Do tôi bất cẩn khiến hư hại đồ của anh.”
Hoàng Anh đang xem tài liệu nghe vậy thì bàn tay khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh chóng mà tiếp tục động tác, sự biến đổi rất nhanh làm Minh Anh cũng không nhận ra.

Ánh mắt anh vẫn hướng về phía tài liệu, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.”
Minh Anh biết anh ta hình như cũng chẳng vui vẻ mấy khi nhắc về chuyện này, nhưng bản thân cô cũng nên nói rõ ràng một chút: “Dù sao cũng là lỗi của tôi, nhận lỗi với anh là chuyện đương nhiên, nếu không trong lòng tôi sẽ cảm thấy day dứt.”
Hoàng Anh lật tài liệu, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi.”
Biết là qua rồi thì cứ để nó qua đi.
Nhưng mà...
Minh Anh vẫn thấy trong lòng có điều gì đó khó chịu, như nghĩ ra vấn đề gì đó, cô khẽ thở dài: “Nhiều lúc tôi thật sự bất lực về sự hậu đậu của bản thân mình.”
Thật sự là rất bất lực.
Lúc này cuối cùng Hoàng Anh cũng ngẩng đầu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô:
“Hóa ra cô cũng biết điều đó à?”
Minh Anh: “…”
Minh Anh có phần không ngờ về câu nói này của Hoàng Anh, trong vô thức ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cùng lúc đối diện với ánh mắt anh.
Tai Minh Anh bắt đầu đỏ lên, sau đó là hai gò má cũng bắt đầu ửng hồng, sự xấu hổ ở đâu bỗng ập đến, cô vội qua đi chỗ khác, nhìn về con đường phía trước, tay nắm chặt lấy vô lăng.
Có cần nói sự thật một cách thẳng thừng như vậy không?

Minh Anh dường như nhận thấy bản thân đang lấy đá đập chân mình rồi.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, khóe miệng của anh không kìm được nâng lên:
“Đã biết rõ sự hấp tấp của cô thì sau này tốt nhất là rút kinh nghiệm đừng gây ra phiền phức cho người khác nữa.”
Minh Anh càng thêm nắm chặt lấy vô lăng, gật gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Hoàng Anh như nhận ra suy nghĩ trong đầu cô, tiếp tục nói: “Thay vì còn tiếp tục cái suy nghĩ linh tinh này trong đầu thì cô nên chú tâm về công việc hơn đi.”
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”
Hình như tên này suốt ngày chỉ biết nói cô nên chú tâm vào công việc đi mà thôi.
Đúng là người đàn ông của công việc, lúc nào cũng công việc công việc.

Nhưng cũng không thể không công nhận điều anh ta nói là hoàn toàn đúng.

Nhưng mà… Sao cái tên này cái gì cũng biết rõ vậy chứ?
Phải chăng anh ta biết thuật đọc tâm?.