Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 169: 169: Cứ Thế Mà Lướt Qua Nhau





“Được rồi, coi như là tôi có hiểu lầm về mối quan hệ của hai người.

Nhưng tôi cũng phải nói trước với anh như thế, để phòng ngừa tình huống khó xử.”
Hoàng Anh liếc cô, giọng điệu không vui: “Cô nghĩ tôi có bạn gái rồi mà còn ký cái bản hợp đồng kia à.”
Hàm ý này của Hoàng Anh người khác sẽ nghĩ anh quả thực là một người đàn ông tốt, biết vạch ra danh giới rõ ràng để người mình thương không phải chịu những hiểu lầm không đáng có.

Nhưng chẳng hiểu sao Minh Anh lại có một suy nghĩ như này trong đầu.
Một tra nam điển hình, đã có bạn gái nhưng ký kết một hợp đồng với một cô gái và có mối quan hệ khá gần gũi với cô gái kia…
Minh Anh bị chính suy nghĩ của mình làm cho rùng mình.
Ha ha… Lời này của anh cô cũng tạm tin hai người không có mối quan hệ gì rồi.
Hoàng Anh ở một bên lạnh lùng mở miệng: “Tôi không muốn sau này còn phải nghe tin đồn này nữa.”
Thật không ngờ trước đó đã phủ nhận rồi nhưng tin đồn vẫn cứ nổi lên không biến mất như này.
Minh Anh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Hoàng Anh cảm thấy thật khó mà tin tưởng được cô, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc cô đã nghe rõ lời tôi nói chưa thế?”
Minh Anh lập tức giơ tay phải lên, làm động tác thề, giọng nói chắc nịch: “Anh yên tâm, tôi đã nghe rõ rồi, cực kỳ rõ rồi.


Sau này sẽ không bàn về tin đồn này nữa.”
Hoàng Anh quay mặt sang chỗ khác, sự tức giận vẫn chưa tiêu tan.

Sau khi ở hồ Thiên Hà ngắm cảnh, Minh Anh có nhiệm vụ đưa Hoàng Anh về nhà an toàn.

Có lẽ do ban nãy bị chọc tức cho nên cả quãng đường anh giữ cho mình dáng vẻ lạnh lùng, không nhìn ra được cảm xúc gì, Minh Anh ngồi một bên thì chuyên tâm lái xe, thực hiện công việc của mình.
Anh không nói gì, cô cũng thế, không mở miệng nói gì cả.
Khi xe đến hầm gửi xe khu chung cư cao cấp, cả hai cùng ra khỏi xe, Minh Anh nhanh chóng trả chìa khóa cho anh, rồi nói: “Giám đốc, tạm biệt anh, tuần sau gặp.”
Sau đó như một cơn gió, cô dùng tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi nơi này.
Hoàng Anh: “…”
...
Thứ bảy cuối tuần, Minh Anh bắt taxi đi đến một vùng quê.

Trên đường đến đây cô cũng ghé qua tiệm hoa mua ba bó hoa cúc trắng, tiếp đó liền đi đến một bãi nghĩa trang.
Nghĩa trang khá vắng vẻ, cả một vùng đất rộng chỉ có cô đứng đó.

Sau khi đi một lúc, Minh Anh liền dừng lại trước hai ngôi mộ, cô liền để hai bó hoa xuống.

Sau đó đứng thẳng người, mỉm cười nhìn hai bia mộ: “Ông bà, cháu đến thăm hai người đây.”
Trong lòng cô có phần xúc động, khóe mắt cay cay, ánh mắt trìu mến nhìn về phía trước.
Hôm nay là ngày giỗ của hai người, nên cô đến đây thăm họ một chút.

Thời gian trôi nhanh quá, ấy vậy mà cũng đã tám năm trôi qua rồi.

Thời gian không chừa một ai, từng ngày từng ngày trôi qua nhanh như vậy.
Minh Anh vẫn đứng đó, mỉm cười nói tiếp: “Ông bà ở nơi đó vẫn vui chứ, cháu ở đây vẫn rất tốt.

Minh Anh của ông bà vẫn đang sống rất tốt, cháu không còn suy nghĩ ngu ngốc như tám năm trước đâu, hai người đừng lo lắng nha.”
Dù sao hai người cũng đã hy sinh mạng sống để cô có thể sống tiếp, cô cũng không thể phụ tấm lòng thành của họ được.

Cũng đã đủ tuổi trưởng thành, không thể hành động dại dột theo cảm tính quá được.

Nhưng mà trong thâm tâm ai cũng yếu đuối, những lúc mệt mỏi chỉ muốn dựa dẫm vào ai đó.
“Ông bà, cháu nhớ hai người lắm.

Cháu cũng nhớ mẹ nữa, biết làm sao đây?” Trước kia mỗi lần nhớ đến mẹ, bà luôn là người ôm cô dỗ dành, giờ bà cũng đã đi xa rồi, cũng chẳng có ai dỗ dành cô nữa.
Những người cô yêu thương, họ đều từng người từng người rời xa cô mất rồi.
Nước mắt bất giác rơi ra lúc nào Minh Anh không hay, sau đó cô không kìm nén được nữa, cứ thế mà nức nở khóc lớn.
Vẻ bề ngoài Minh Anh luôn cố gắng để bản thân thật mạnh mẽ, dung cảm.

Những khi những nỗi đau trong quá khứ ùa về, cô không có cách nào kìm nén được, nức nở như một đứa trẻ, nhất là lại ở nơi này.
Minh Anh đứng đó khóc một hồi lâu mới dừng lại được, sau khi ổn định lại tâm trạng thì cô nhận thấy xung quanh bia mộ của ông bà có cỏ dại mọc lên, cô lập tức cúi xuống nhặt đi.
Cô ở lại khu nghĩa trang khá lâu rồi mới rời đi, cô bắt taxi để trở về thành phố.

Khi taxi đi đến cổng nghĩa trang thì một chiếc Land Rover đi vào, Hoàng Anh lái xe vào nghĩa trang.

Trong giây phút đó cả hai đều không phát giác ra sự xuất hiện của đối phương.
Một chiếc đi vào, một chiếc đi ra, cứ thế mà lướt qua nhau.
Hoàng Anh cho dừng xe, anh xuống xe trên tay cầm theo một cái bánh kem và một bó hoa cẩm tú cầu.

Sau đó liền đi đến trước một ngôi mộ.

Anh đặt bó hoa và bánh kem xuống, lấy nên trong túi ra rồi c ắm vào bánh, thắp nến.
Say khi làm xong những việc đó, anh đứng thẳng người, mỉm cười nhìn về phía bia mộ: “Hôm nay là sinh nhật em, anh tới đây chúc mừng sinh nhật với em đây.

Anh có mua bánh kem mà em thích nhất them cả hoa cẩm tú cầu em thích nhất đến đây đây.

Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Cô gái trên bia mộ nở nụ cười rạng rỡ.

Lại là một năm sinh nhật của cô lại đến.

Thanh xuân đẹp đẽ như thế chỉ tiếc rằng mãi sẽ chỉ dừng lại ở con số mười bốn.
Trong lòng mỗi người đều có bí mật mà muốn giấu kỹ không cho ai biết được.

Anh cũng có một bí mật, một bí mật đau lòng đến tột cùng.
Vĩnh viễn… Hãy chôn sâu nó trong đáy lòng mà thôi….