Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 167: 167: Có Gì Đó Sai Sai





Minh Anh: “…”
Thư giãn?
Hình như khung cảnh này rất thích hợp để thư giãn thật.

Không quá ồn ào, thiên nhiên trong lành, làm người ta liên tưởng đến sự bình yên.
“Nơi này đúng là rất hợp để thư giãn.” Minh Anh cảm thán.
Hoàng Anh không đáp lại lời cô, ánh mắt anh vẫn hướng ra xa, không có tiêu điểm.

Anh không nói gì, Minh Anh càng không biết nên nói gì, không khí im lặng giữa cả hai liền bao trùm.

Không biết kéo dài bao lâu, anh bỗng hỏi: “Cô thấy môi trường làm việc của Phan Thị với A&A như nào?”
Thấy anh hỏi vậy Minh Anh cũng nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra đánh giá từ suy nghĩ cá nhân: “Chung quy cũng không khác lắm, môi trường làm việc nơi công sở nơi nào cũng như nhau cả thôi.

Có khác chắc là đãi ngộ với áp lực công việc.”
So với A&A, Phan Thị có chế độ đãi ngộ với nhân viên cao hơn rất nhiều nhưng theo đó áp lực công việc cũng rất lớn.
Hoàng Anh quay sang hỏi cô: “Vậy tại sao cô lại rời khỏi đó?”
Minh Anh hiểu anh nói “Đó” ở đây chỉ đâu.


Chỉ là cô cảm thấy không hiểu câu hỏi này cho lắm.
“Không phải anh biết rất nhiều chuyện sao? Lý do là gì chắc anh cũng phải biết chứ?”
Không phải biết rất nhiều chuyện của cô sao, giờ lại hỏi với giọng điệu như vậy là nào?
“Tôi không phải thần.

Không phải cái gì cũng biết.”
Nghe câu nói này của anh khóe miệng cô bỗng giật giật.
Ồ! Hóa ra cũng có thứ mà anh ta không biết.

Minh Anh khẽ cảm thán, nhưng giây sau, cô cảm thấy câu nói này không có độ tin cậy nào cả.
Minh Anh bỗng cảm thấy, có khi nào anh ta đã biết hết nhưng cố hỏi để thăm dò cô không nữa.

Cô cảm thấy khả năng này rất cao.
Minh Anh đắn đo trong lòng một chút, nhận ra nói ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn, liền nói: “Anh ta bắt cá hai tay, bị phát hiện không biết nên làm gì nên anh ta đuổi việc tôi sẵn tiện cho tôi vào danh sách đen.”
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười: “Chuyện của hai người cũng khá thú vị đấy.”
Minh Anh cảm thấy người ngoài nhìn vào, mối quan hệ giữa cô với anh ta đúng là có vẻ như thú vị.

Nhưng ngẫm lại, cũng đã chia tay rồi: “Giờ tôi với anh ta cũng chẳng có quan hệ gì.

Anh ta cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Sau đó như nghĩ ra gì đó, cô quay sang nhìn Hoàng Anh, tươi cười nói:
“Tôi cảm thấy anh cũng chẳng ưa gì anh ta.

Nếu cần việc gì làm có thể hạ gục anh ta anh cứ nói.

Tôi sẵn lòng làm.”
Nhìn cái dáng vẻ đầy phấn khích khi có thể phá đám được đối phương của Minh Anh, Hoàng Anh dường như có chút nhớ về tình cũ của mình, anh buột miệng hỏi: “Chia tay cũng chia tay rồi, cô không thể giữ mối quan hệ hòa hoãn với tình cũ của mình được à?”
“Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
Ai mà chả muốn chia tay trong bình yên, cả hai cũng không còn quan hệ nào nữa, nhưng mà tên chết tiệt kia đâu có buông tha cho cô.

Nghĩ lại thì càng thấy bực mà.
Hoàng Anh nghĩ về lời nói trước đó của cô, anh bỗng nói: “Cô nói tôi muốn hạ gục anh ta mà không thấy đây là so sánh khập khiễng lắm sao?”
Minh Anh bỗng dưng cảm thấy có gì đó sai sai.
Người đàn ông này có vẻ như đang tự hạ thấp mình?
Anh ta mà cũng có ngày biết hạ thấp mình ư?
Minh Anh cảm thấy anh đã uống rượu rồi nên suy nghĩ không được bình thường không?
“Anh đang khiêm tốn rồi.”
“Tôi khiêm tốn?” ánh mắt Hoàng Anh sắc bén nhìn cô, hỏi ngược.
Minh Anh cảm giác người đàn ông này hôm nay uống say đến khó hiểu rồi.

Lời anh nói có ma nó tin.
Bốn năm trước cho Phan Thị biết như nào là trái đắng mà còn tầm thường sao? Anh chơi trò giả ngu như này thấy thú vị lắm sao?
Minh Anh quay đi, không đối diện với ánh mắt anh, bình tĩnh đáp: “Không biết anh đang nói đến Phan Thị hay là tên Gia Bảo kia.

Nếu là Phan Thị, có thể là hơi khập khiễng.

Nhưng tên Gia Bảo kia thì chẳng đáng nói, những thứ anh ta đang có đều nhờ Phan Thị.

Tất cả cũng chỉ là cái danh Phan Thị mà ra.

Anh thì hai bàn tay trắng lập nghiệp, từ khó khăn đi đến thành công, không phải rất đáng được tôn trọng sao?”

Gia Bảo từ lúc về nước đã được làm giám đốc cũng là do là con trai của Phan Thị, được cái danh Phan Thị mà được người người tôn trọng.

Nếu không có cái danh Phan Thị thì so với Hoàng Anh thì chắc gì đã cân tài cân xứng?
Lại thêm việc bốn năm trước khi Hoàng Anh cho Phan Thị ăn trái đắng trong khi Gia Bảo mới bắt đầu sáng Mĩ du học.
Hoàng Anh nghe cô nói vậy bỗng dưng cảm thấy hài hước: “Cô đang khen tôi đấy à?”
“Không phải rất hợp tình hợp lý sao?”
Dù không phải là thật lòng hoặc là thật lòng đi chăng nữa thì hoàn cảnh hiện tại, đây là điều cô nên nói.
Có nhân viên nào ngu đâu mà đang trước mặt sếp, so sánh sếp với người khác mà chê sếp mình đâu chứ?
Đương nhiên cô không ngu tới vậy.
Hoàng Anh nhìn về mặt nước xa xăm, xoay chủ đề: “Hình như cô đang hiểu sai vấn đề rồi.

Sự thành công của một người không phải không phải suy xét từ việc người đó có tự gây dựng sự nghiệp hay không hay là người thừa kế, mà là năng lực, bản lĩnh đưa công ty đi đến thành công, đến hào quang chói lọi.

Thừa kế hay không thừa kế, lập nghiệp hay không lập nghiệp, mấy cái đó không đáng nói.

Khó khăn như nào chẳng một ai quan tâm, người đời chỉ quan tâm đến thứ danh vọng sáng chói trước mắt mà thôi.”.