Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 166: 166: Như Được Thêm Chút Hơi Ấm





Quang thấy cô hành động vậy cũng quay sang, thấy Hoàng Anh ở đó cũng gật đầu chào hỏi: “Giám đốc.”
Hoàng Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại lời chào hỏi của bọn họ.

Anh khẽ liếc mắt qua phía hai người, sau đó đi vào văn phòng làm việc của mình.

Mấy ngày sau đó, lượng công việc cứ thế ùn ùn kéo đến.

Minh Anh bận tối mắt tối mũi, thở không ra hơi.
Buổi sáng như mọi khi đến nhà anh, sau đó đến công ty làm việc.

Thời gian này công ty quả là nhiều việc, Minh Anh và Hoàng Anh đều rất bận rộn.

Suốt mấy ngày hai người ngoài trừ nói chuyện với nhau về vấn đề công việc ra thì cũng chẳng có thời gian mà nói đến chuyện khác.

Việc của ai người đó làm.

Nhưng lần này khác so với trước lúc tới thành phố X.


Có lẽ sau mấy lần trò chuyện lần đó mà thái độ của cả hai hòa hoãn hơn, không căng thẳng như trước nữa.
Buổi tối hôm nay Hoàng Anh và Minh Anh có bữa ăn xã giao với đối tác.

Cả bữa cơm đều rất suôn sẻ, Hoàng Anh cùng với vị đối tác kia trò chuyện khá vui vẻ.

Bữa cơm này anh không tránh khỏi việc phải uống rượu, tối nay anh uống kha khá.

Còn Minh Anh đáng lẽ ra cũng phải uống rượu.

Nhưng sau kinh nghiệm say rượu lần trước, cô khéo léo từ chối, may mắn vị đối tác kia không khó tính lắm, không bắt ép cô phải uống.
Minh Anh chỉ là trợ lý đi cùng, thi thoảng là nói mấy câu về công việc, thi thoảng thì sẽ là người rót rượu cho hai vị sếp này, ngoài hai việc đó, thì cô chỉ ở một bên im lặng mà ăn uống.
Khi bữa cơm xã giao kết thúc, Minh Anh không có uống rượu với công việc của người trợ lý nên cô đương nhiên sẽ là người lái xe.

Sau khi chào tạm biệt đối tác xong thì anh lên xe đi về nhà.
Hoàng Anh đã uống không ít rượu, gương mặt giờ đã hơi ửng đỏ, ánh mắt có vài tia máu đỏ.

Thấy anh đã yên vị ngồi trên xe, Minh Anh liền mở miệng: “Vậy giờ tôi đưa anh về nhà nhé!”
Hoàng Anh ngả lưng ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, mở miệng: “Chưa về vội, đến chỗ này đi.”
Có lẽ dưới tác dụng của men rượu, giọng điệu của anh không còn lạnh nhạt, không cảm xúc như mọi khi, lời nói của anh hôm nay dường như được thêm chút hơi ấm.
Minh Anh khi nghe anh nói vậy thì khá bất ngờ, nhưng cô cũng không có hành động phản bác nào, nghe lời chở anh đến địa điểm anh nói.
Sau mười lăm phút đi xe, Minh Anh chở anh đến hồ Thiên Hà, đây là một địa điểm khá nổi tiếng ở thủ đô.

Không gian hồ rộng rãi, cây xanh xung quanh hồ bao trùm, khá là thoáng mát.

Nơi đây cũng không quá ồn ào như phố xá tấp nập ngoài kia.

Ở đây thư giãn cũng khá là hợp lý.
Hoàng Anh xuống xe, anh tìm đến một ghế đá gần bờ hồ ngồi xuống, Minh Anh thì đi tìm chỗ đỗ xe.


Khi đã đỗ xe xong, cô nhận thấy Hoàng Anh đã uống khá nhiều rượu, cơ thể có vẻ không thoải mái nên cô liền mua cho anh một chai nước.

Đang say như này uống nhiều nước là hợp lý, nước sẽ giúp thải ra bớt chất cồn trong cơ thể và làm dịu dạ dày hơn.
Mua nước xong cô đi đến chỗ ghế đá, anh ngồi đó, ánh mắt hướng về xa xăm, không biết đang nghĩ gì, Minh Anh đem chai nước đưa tới trước mắt anh: “Anh uống đi.”
Hoàng Anh ngước mắt nhìn chai nước trước mắt, rồi vươn tay nhận lấy, mở miệng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Minh Anh bình thản đáp.
Hoàng Anh thấy cô vẫn đứng đó, anh quay đầu sang chỗ khác, nói: “Ngồi xuống đi.”
Minh Anh nghe anh nói vậy liền quay sang.

Chiếc ghế đá này cũng khá dài, Hoàng Anh thì đang ngồi ở đầu bên kia.

Đầu bên này còn khá nhiều khoảng trống, ngồi xuống cũng sẽ tạo được khoảng cách với anh.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi ngồi xuống.
Hoàng Anh lúc này mở chai nước trong tay ra, một hơi uống gần nửa chai.

Uống xong cảm giác cồn cào khó chịu được giảm bớt, cộng thêm từng cơn gió thổi đến, anh cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn một chút.
Minh Anh không biết giờ anh có đang trong cơn say hay không.

Ban nãy anh uống khá nhiều rượu, mặt nhìn cũng chút đỏ.


Chẳng hiểu sao trong đầu cô bỗng nghĩ đến liệu có phải anh ta say nên hành động trở nên tùy hứng, tự dưng rảnh rỗi đi đến chỗ này ngồi ngắm cảnh? Cô vẫn chưa hiểu nổi lý do anh bỗng muốn tới đây như này.

Thắc mắc y hệt đợt anh rảnh rỗi mà đi đánh gold lần trước kia vậy.
Không gian rộng lớn, từng cơn gió mát thổi đến khiến tóc Minh Anh bay lung tung.

Xung quanh thi thoảng sẽ có vài người đi qua trò chuyện với nhau.

Ở đây người đi tham quan không thiếu, nhưng không khí không ồn ào như ở phố xá tấp nập.

Giữa hồ có một đài phun nước, ở đó có lắp một bóng đèn khá lớn.

xung quanh cũng có đèn soi chiếu.

Khung cảnh nơi đây bỗng đẹp đến là thường.
Minh Anh cuối cùng cũng không chịu nổi sự im lặng đến chết người này, mở miệng hỏi anh: “Sao anh lại muốn đến đây vậy?”
Ánh mắt Hoàng Anh hướng về xa xăm, không có điểm đích, anh nói: “Để thư giãn.”.