Gần nửa tiếng sau...
Cả ba người đều ngồi trong phòng khách, Minh Anh và Khánh Ngân thì ngồi cạnh nhau, Sơn thì ngồi ở phía đối diện.
Minh Anh ngồi ở đó, khẽ ho khụ một tiếng.
Có phần lúng túng nhìn Sơn: "Xin lỗi anh, vừa nãy do tôi hiểu lầm nên hành động không đúng."
Đáng chết thật.
Hóa ra cái bí mật mà Khánh Ngân muốn nói là con nhỏ này với người đàn ông kia đã thành đôi.
Hôm qua do uống say mà hai kẻ này làm ra một vài việc ngoài tầm kiểm soát.
Cô thì không biết rõ đầu đuôi còn định lao vào đánh anh ta nữa chứ.
Ôi mặt mũi của cô không biết nên giấu vào đâu nữa đây.
Chuyện riêng tư của người ta mà can thiệp...
Ôi má ơi, ước gì ở đây có một cái lỗ để cô chui xuống quá mất.
Sơn ngồi đối diện trả lời: "Không có vấn đề gì đâu."
"Hai người có cần thời gian riêng nói chuyện với nhau không.
Tôi sẽ đi ngay!"
Trong những giây phút như này, cô mà ở đây thì làm phiền họ quá.
Vậy cô rời đi đúng là quyết định hợp lý nhất.
Ôi Minh Anh ơi, mày thật quá thông minh!!!
Nhưng… Hiện thực luôn tàn khốc như thế…
Khánh Ngân: "Không cần!"
Sơn: "Không cần đâu!"
Cả hai cùng nhau mở miệng.
Minh Anh: "..."
Thấy cả hai đều ngăn cản, làm Minh Anh đang đứng lên chuẩn bị rời đi không còn cách nào khác chỉ đành ngồi xuống.
Minh Anh muốn phát khóc tới nơi rồi, ảo não.
Sao số cô đen như thế chứ?
Hu hu, cô muốn chạy đi mà không chạy cho nổi.
Không khí lại rơi vào sự im lặng đến quỷ dị.
Minh Anh ngồi đó thì cố gắng giảm bớt đi sự tồn tại của mình trong chính căn nhà của mình.
Còn Sơn và Khánh Ngân như có điều gì muốn nói, mấy lần định nói rồi lại thôi.
Cho đến cuối cùng, Sơn cũng mở miệng để phá tan sự im lặng này.
“Tôi biết trong lòng cô đang nghĩ điều gì.
Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với Khánh Ngân, sẽ không để cô ấy chịu ủy khuất.”
Minh Anh hiểu ý của Sơn nói, gật đầu: “Tôi hiểu ý anh mà!”
Khánh Ngân nghe Sơn nói thế, bỗng dung thấy có phần xúc động.
Sau rồi như nhớ ra vấn đề gì đó, liền nói với anh: “Không phải hôm nay anh có công việc ở Cục sao? Giờ nên đi luôn rồi đấy!”
“Nhưng…” Sơn ngập ngừng, có vẻ như chưa được yên tâm.
“Em vẫn ổn mà.
Có vấn đề gì đâu, công việc quan trọng, anh đi trước đi.”
Vừa nói Khánh Ngân vừa đứng lên, kéo anh đứng dậy, Sơn lúc này mới đứng theo, ánh mắt vẫn khó xử.
Minh Anh quay đầu sang chỗ khác, giả bộ mắt mù không thấy gì, trong lòng suy tư.
Hai người cứ anh anh em em việc của hai người đi, đừng để ý đến sự tồn tại của tôi.
Tôi là người vô hình, tôi là người vô hình…
Cho đến khi bị đẩy đến cửa, Sơn lúc này mới quay sang nhìn Khánh Ngân, có phần không nỡ: “Vậy… Anh đi trước nhé.”
“Được rồi, anh đi đi.”
Mất một lúc sau hai người mới tạm biệt nhau được.
Khi Sơn đã đi rồi, Khánh Ngân đóng cửa lại, Minh Anh lập tức ngó ra, thấy con bạn mình đã đóng cửa mà đi về phía này mới thở ra một hơi, dựa vào ghế sô pha: “Ôi mẹ ơi, mất mặt quá đi mất!”
Khánh Ngân đi tới, đá con bạn mình một cái: “Cái tính hấp tấp này của mày không thể nào sửa được.”
Minh Anh gật đầu tán thành: “Đúng vậy, sau này tao phải rèn cho bản thân mình bình tĩnh lại mới được.
Mà ai bảo mày không nói trước cho tao biết, làm tao hiểu lầm.”
Khánh Ngân liếc đứa bạn: “Vốn dĩ định cho mày bất ngờ, ai ngờ lại diễn ra tình cảnh này.
Mà mày về sớm sao cũng không nói với tao.”
“Tao cũng định cho mày bất ngờ đó thôi.
Mà thôi, dẹp vấn đề này đi.
Tiến triển cũng nhanh quá ha.”
Khánh Ngân nghe thế thì mỉm cười, khá là ngại ngùng: “Tao cũng không ngờ đến sẽ thành như vậy.
Lúc tao tỏ tình cũng không ngờ là anh ấy sẽ đồng ý luôn như vậy.”
Nhìn cái vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tự đắc của đứa bạn mình, Minh Anh nổi hết cả da gà lên, nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Yêu thì yêu nhưng mày cũng phải giữ lý trí.
Đừng để như tao trước kia.”
“Tao hiểu mà, không phải ai cũng như người yêu cũ của mày đâu.”
“Tốt nhất là như thế đi.”
Trước kia cũng không biết con mắt mình bị vấn đề gì mà nhìn trúng anh ta được.
…
Sáng hôm sau, Hoàng Anh cùng với Minh Anh đem theo túi lớn túi nhỏ đến công ty, theo lời dặn của anh liền đem quà phân phát cho tất cả mọi người.
Mọi người nghe thấy có quà hai mắt liền sáng rực, rối rít cảm ơn Hoàng Anh.
Hoàng Anh có nói qua vài câu với mọi người sau đó liền đi làm việc, sau đó là công việc của Minh Anh, chia quà cho mọi người.
Mọi người ai nấy đều thích thú trước quà của sếp, cảm thán khen ngợi hết lời.
Minh Anh ở một bên âm thầm nhắn nhủ trong lòng.
Mọi người mau cảm ơn tôi đi, quà này đều là do tôi tự mình lựa chọn đó.
Thấy cô có con mắt thẩm mĩ chưa?
Sau khi đem qua cho toàn bộ nhân viên công ty thì Minh Anh quay về bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.
Trợ lý Phong vẫn còn cần thêm thời gian để hồi phục, cho nên khả năng cô vẫn phải tiếp nhận vị trí trợ lý giám đốc này thêm một thời gian nữa.
Minh Anh ban đầu còn nghĩ sau khi công tác về làm việc lượng công việc sẽ giảm bớt đi được đôi chút.
Nhưng hiện thực đã vả cho cô một cú thật đau, không những không giảm đi mà ngày càng, ngày càng nhiều..