Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 160: 160: Cảm Giác Phản Bội





Hu hu, lần đó chỉ là hiểu lầm thôi mà!
"Chuyện đã qua lâu rồi mà anh vẫn nhớ rõ thật đấy! Lúc trước chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Hoàng Anh quay đi không nhìn cô nữa, giọng nói có phần lạnh nhạt hơn: "Hình tượng của tôi trong mắt cô như nào tôi không quan tâm!"
Minh Anh vội nói: "Anh đừng hiểu lầm ý tôi."
Hoàng Anh hỏi lại: "Hiểu lầm gì?"
Trong phút chốc, không hiểu sao miệng Minh Anh cứng đờ lại, không nói tiếp được: "Tôi..."
Ngưng một lúc, như suy nghĩ cho kỹ càng, cô mở miệng: "Phải trải qua cảm giác bị người mà mình từng tin tưởng nhất phản bội anh mới hiểu được."
Lời buột miệng của cô cũng là do cảm giác bị phản bội đè nặng trong tiềm thức khiến cô có phản ứng như thế thôi.

Chứ thật ra cô cũng chả có ý gì cả.

Quả thật khi trước cô không có cái nhìn tốt về anh ta, nhưng sau một thời gian, ghét thì vẫn ghét nhưng không còn gay gắt như những ngày đầu nữa.
"Cảm giác phản bội?" Hoàng Anh bỗng dưng bật cười: "Đúng, cảm giác phản bội."

Cảm giác phản bội!
Phản bội!
Minh Anh nhất thời nghe vậy không hiểu, cô trong vô thức buột miệng: "Hả?"
Hoàng Anh vội vàng thu hồi cảm xúc vừa biến đổi trong chốc lát, đưa đ ĩa chứa thịt đã nướng chín cho cô: "Đem ra đằng kia đi."
Minh Anh: "..."
...
Sau khi cuộc trò chuyện bị cắt ngang bằng lời "sai khiến" của Hoàng anh, cả hai cùng ăn nướng nhưng không bàn luận về vấn đề riêng tư gì như vừa nãy nữa, thi thoảng là nói về vấn đề công việc, không nói về công việc thì sẽ là một sự im lặng bao trùm.

Khi ăn nướng xong, cả hai cùng nhau trở lại phòng ở khu nghỉ dưỡng.

Dù sao ngày mai cũng sẽ trở về thủ đô.

Giờ cũng nên về để chuẩn bị đồ dùng và nghỉ ngơi thôi.
Gần mười giờ tốt, bầu trời tối đen, nhưng xung quanh có đèn soi chiếu, không gian trong khu nghỉ dưỡng vẫn sáng chói.
Ban nãy khi cả hai cả chức tiệc nướng thời tiết vẫn còn rất tốt, chỉ có gió thổi nhè nhẹ, nhưng không hiểu sao đến lúc này gió bắt đầu thổi mạnh, trên đường về phòng lại có khá nhiều cây xanh, gió thổi mạnh làm cành cây va đập vào nhau vang lên từng tiếng xào xạc, cũng làm mái tóc Minh Anh bay lung tung.
Cả hai cùng nhau đi về khu nghỉ dưỡng nhưng không nói gì cả.

Khu vực xung quanh hai người cũng không có một ai, không gian không có tiếng con người chỉ có âm thanh của thiên nhiên ban tặng.
Bỗng nhiên đèn bất ngờ vụt tắt, xung quanh là mảng tối bao trùm, mây đen từ đâu kéo đến cho khuất ánh trăng.

Trời tối lại càng tối, từng cơn gió vẫn thổi vù vù rất mạnh.
"Ở đây mà cũng mất điện à?" Minh Anh ngạc nhiên bật thốt lên.


Bước chân của cô khẽ khựng lại, cơ thể không hiểu sao khẽ run lên.
"Chắc gặp sự cố gì đó." Hoàng Anh ở bên cạnh bình thản đáp.
Các khu nghỉ dưỡng như này đôi khi không thể nào tránh khỏi sự cố mất điện như này được, nên Hoàng Anh cũng chẳng quá là bất ngờ lắm, nhưng Minh Anh ở bên cạnh đang sợ chết khiếp đây.
Cô sợ bóng tối đó!
Mặc dù mất điện nhưng vẫn có chút ánh sáng lờ mờ, vẫn có thể thấy đường đi, không cần đèn để soi nhưng nó vẫn không đủ để Minh Anh cảm thấy an toàn được.
Minh Anh lấy điện thoại ra tính soi đèn để đi.

Nhưng chiếc điện thoại của cô nó lại hết pin từ lúc nào không hay.
Ông trời đang muốn chơi cô phải không hả trời?
Minh Anh vốn muốn cố giữ tâm trạng bình tĩnh để cố đi tiếp, nhưng chân như bị cái gì đó kìm lại, không đi lại một cách bình thường được.
Hoàng Anh nhanh nhạy phát hiện ra sự bất thường của cô, quay sang hỏi: “Sao thế?”
Minh Anh lập tức đáp: “Không có gì.”
Tuy không thấy biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng Hoàng Anh dường như đoán được vấn đề gì đó, anh phì cười: “Cô sợ ma à?’’
Minh Anh: “…”
Sao cái tên chết tiệt này thấu rõ nội tâm người ta thế?
“Không, thời buổi nào rồi mà còn sợ ma chứ!” Minh Anh quyết tâm phủ nhận, không thể để tên này tự đắc khi đoán biết được nội tâm của cô được.

Mặc dù bóng tối đáng sợ thật, nhưng vì mặt mũi, ma gì thì ma cô cũng không sợ đâu.
Dù gì cô cũng không phải đang đi một mình, đang đi cùng anh ta nên không có vấn đề gì đâu.
Không có vấn đề gì đâu!
Quan trọng hơn là không thể để tên chết tiệt này nắm rõ điểm yếu của cô được.

Bị nắm bắt quá nhiều điều rồi, không thể để bị lộ một cách dễ dàng nữa.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, làm cho cây cỏ vang lên từng tiếng xào xạc một cách to hơn.

Sống lưng Minh Anh không hiểu sao bỗng nhiên lạnh toát.
Minh Anh ơi là Minh Anh, sao mày nhát gan quá vậy, việc gì phải sợ chứ.
Không phải sợ, không phải sợ!
Dù trong lòng tự an ủi như thế nhưng Minh Anh vẫn không kìm được mà tăng thêm cước độ, muốn lao nhanh về phía trước, Hoàng Anh nhanh chóng bị cô đẩy cho đi sau, nhìn dáng điệu này của cô, Hoàng Anh dừng chân, bỗng dưng nổi lên hứng thú trêu người, nói: “Cô có để ý không? Trong bụi cây hình như có gì đó.”.