Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 120: 120: Hạnh Phúc Nhất Trên Đời





Tự do, tự đại không phải bị gò bó bởi bất kỳ một điều gì đó chính là hạnh phúc nhất trên đời, và giờ Minh Anh được cảm nhận sâu sắc niềm vui sướng đó.
Một buổi sáng không phải nhìn thấy mặt anh ta thật là quá hạnh phúc.
Hiếm khi mới thấy anh ta bận việc riêng một hôm.

Chỉ có một ngày để tận hưởng niềm vui này thôi, vậy nên cô phải tranh thủ từng giây từng phút để hưởng thụ mới được.
Minh Anh đứng trong phòng nghỉ, nhâm nhi ly nước ép mà bản thân vừa tự tay pha lấy.

Dư vị ngọt ngào lan tỏa làm cô thấy hạnh phúc không thôi.
Quang lúc này đi ngang qua, thấy cô đứng đó anh nghĩ ngợi đôi chút rồi đi vào.
Minh Anh đang uống nước ép thấy Quang đi vào liền mở miệng chào hỏi: "Chào anh Quang!"
Quang mỉm cười, chào hỏi lại: "Chào Minh Anh."
Thấy anh lấy cốc định làm gì đó, cô liền mở miệng: Anh muốn uống gì để em pha cho anh."
Quang cười lắc đầu, tự tay cầm lấy gói trà chuẩn bí pha chế: "Không cần, để tự anh pha là được rồi."
Thấy anh không cần giúp đỡ cũng không quá miễn cưỡng, đứng đó tiếp tục uống nước.
Người đàn ông này thật tốt tính.


Kể từ khi gặp mặt cô có một ấn tượng rất tốt về anh
Không thấy cô nói gì, Quang chủ động mở miệng hỏi chuyện: "Anh nghe mọi người nói rằng em hiện đang làm trợ lý tạm thời của giám đốc.

Công việc có vẻ như rất bận rộn phải không? Mấy lần anh vào phòng nghỉ cũng không thường gặp em như thời gian trước."
Minh Anh cảm thán trong lòng: Đúng rồi, quá là bận.

Làm cô đến cả thời gian nghỉ ngơi ở công ty cũng không có đây này.

Điều này đã được chứng thực thông qua lời nói vừa rồi của anh đó
Cô khẽ thở dài, kể khổ: "Đúng là rất bận rộn đó.

Hôm nay em mới tranh thủ được ít thời gian mà nghỉ ở đây một chút.

Nhưng cũng đã làm công việc trợ lý này được một tuần rồi, em cũng dần cảm thấy quen việc hơn."
May là nay anh ta không tới công ty ấy chứ.

Anh ta mà có mặt thảo nào mà chả hành cô lên hành xuống.

Làm gì mà có được thời gian rảnh rỗi như này.
"Quen thuộc cũng sẽ dễ hơn để tiếp tục hoàn thành tốt công việc.

Cứ như này là tốt rồi." Quang mở lời động viên cô.
Minh Anh giờ ngón tay cái lên giơ về phía anh, cười tươi rạng rỡ: Anh nói chuẩn thật!"
Trợ lý Phong mau chóng bình phục đi, để cô sớm ngày được kết thúc công việc trợ lý này.
Quang chợt nhớ đến vấn đề lần trước cô có từng hỏi anh nên giờ hỏi lại: "À còn chuyện lần trước em hỏi cho bạn em.

Chuyện rắc rối đó của cô ấy đã được giải quyết chưa."
Nghe Quang hỏi thế lúc này Minh Anh mới nhớ ra là khi trước gặp anh ở cô nhi viện mình có vô tình hỏi chuyện đó dưới danh nghĩa là chuyện của bạn cô.
Không ngờ là anh ấy vẫn nhớ.
"À, chuyện của bạn em đã được giải quyết ổn thỏa rồi.


Thật may mắn là mọi chuyện đều tốt đẹp cả." Minh Anh trả lời anh mà trong lòng than vãn.

Đúng là xử lý tốt đẹp rồi, không thì cô cũng suýt bị anh ta kiện ra tòa rồi đấy.
Mấy giây không cẩn thận lỡ tay, lỡ chân tý thôi là bay đi cả đống tiền đó.
Thế là tốt rồi.

À em có hứng thú về buổi công diễn của nhóm nhạc STS không?" Quang lên tiếng hỏi cô.
Nhắc đến tên nhóm nhạc mà cô rất yêu thích làm cho hai mắt Minh Anh phút chốc sáng bừng, lập tức đáp: "STS chính là nhóm nhạc nam thần tượng bên Hàn Quốc mà thời gian tới sắp tổ chức buổi hòa nhạc ở Việt Nam.

Nhóm nhạc đấy em có biết, còn rất mê bọn họ nữa, nhưng tại sao anh lại hỏi em vậy?"
Quái thật, sao tự nhiên lại hỏi cô như vậy nhỉ?
Quang nghe vậy liền giải thích cho cô nghe: "À, anh có đứa bạn tặng cho hai vé xem buổi hòa nhạc của nhóm đó, nhưng anh đối với mấy buổi hòa nhạc đó thì không có hứng thú cho lắm nên mới hỏi xem em có thích không, em lại thích nhóm đó hay anh tặng hai vẽ đó cho em nhé."
Minh Anh nghe vậy thì không giấu nổi sự bất ngờ, ngờ vực hỏi anh: "Thế có được không? Cái vé đó em nghe nói hot lắm."
Cũng là một nhóm nhạc có tiếng ở cả Hàn Quốc và Việt Nam, nên vé hòa nhạc lần này thu hút được rất nhiều người quan tâm.

Không biết mọi người ra sao nhưng cô thì rất thích nhóm nhạc Kpop này.
Quang biết cô đang phân vân điều gì, liền giải thích cho cô nghe: "Anh cũng có hỏi qua mọi người trong phòng rồi nhưng mọi người không có hứng thú lắm nên hỏi em.

Nếu không ai nhận anh cũng không sử dụng, bỏ đi như vậy thì phí quá."
Ánh mắt Minh Anh tràn ngập sự khó xử, đáp lại ann: "Nhưng cái đó giá trị quá, em không dám nhận đâu."

"Em không nhận thì anh lại phải bỏ đi, như vậy thì lãng phí quá.

Cũng là quà của bạn anh tặng, chi bằng em nhận lấy hộ anh, nó sẽ được sử dụng anh thấy cũng không thấy áy náy với cái vé đó nữa."
Minh Anh vẫn tự thấy rất khó xử trong lòng mà nhìn anh: "Anh làm em thấy khó xử quá."
Quang nghe vậy liền phản bác, không cho cô có đường lui: "Không phải thấy khó xử gì cả.

Vậy coi như em đã đồng ý rồi nhé."
Thấy anh cũng đã nói như vậy rồi, Minh Anh cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
"Thật là, vậy thì em cảm ơn anh trước nhé."
Một nhân viên khác đang đi xung quanh tìm Minh Anh, thấy cô đang ở trong phòng nghỉ liền ngó đầu vào nhắc nhở: "Minh Anh, em có điện thoại bàn kìa."
Đầu óc Minh Anh bị kéo ra khỏi cuộc trò chuyện với Quanh, cô nghe vậy liền vội để cốc nước xuống, trả lời: "Đây đây em tới liền đây."
Sau đó cô quay về phía Quang, vội vành nói: "Em đi trước nhé, có thời gian em với anh lại tám chuyện tiếp nhé."
"Ok.
Sau đó Minh Anh vội chạy đi ra khỏi phòng nghỉ.

Quang nhìn bóng dáng cô vừa biến mất, trong lòng thấy vui vẻ hơn hẳn mà nở nụ cười..