Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 114: 114: Anh Có Ổn Không





Minh Anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để trở về A&A, giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại công ty đối tác.

Cả đoạn đường quay trở lại cũng không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ.

Nói chung là vất vả vô cùng.
Sau khi để xe vào bãi đậu.

Minh Anh chạy nhanh ra đại sảnh, thấy cả Bảo Ngọc và Hoàng Anh đều ở đó, mặt Bảo Ngọc thì không nhìn ra cảm xúc nào, còn gương mặt Hoàng Anh trông có vẻ rất khó coi.
Minh Anh biết lỗi sai là của mình, nhưng giờ không biết nên làm nào để anh giảm bớt sự tức giận nữa.
Thấy cô đến nơi, ánh mắt Hoàng Anh đầy sắc lạnh lia đến: "Đi theo tôi nhanh lên."
Minh Anh khẽ lau mồ hôi, gật đầu: "Dạ vâng."
Cô vốn còn định đi theo anh vào thang máy, thì liền bị Bảo Ngọc kéo lại.
Thấy Bảo Ngọc hành động vậy, cô khó hiểu hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì ạ?"
Bảo Ngọc đến bên cạnh Minh Anh, nói nhỏ để chỉ có hai người nghe thấy: "Tý nữa giám đốc và cô sẽ có bữa ăn với giám đốc Vĩnh Long.


Ghi nhớ đừng để giám đốc uống nhiều, không thì sẽ rắc rối đấy."
Minh Anh nghe thế thì khó hiểu, hỏi ngược: "Ăn cơm? Tôi nhớ là trong lịch trình không có điều này."
Bảo Ngọc lườm cô, nhắc nhở: "Đừng có cãi ngang, sẽ có bữa ăn, nên cô phải tìm cách đừng để giám đốc uống nhiều, không chính cô cũng gặp rắc rối đấy!"
Minh Anh thấy khó hiểu thật sự, nhưng không có thể làm gì khác ngoài vâng lời: "À, dạ vâng."
Quái lạ, rõ ràng không phải làm việc trợ lý nhưng lịch trình của giám đốc cô chưa rõ mà cô ta đã rõ rồi.
Nhắc nhở xong, Bảo Ngọc cũng rời đi, Minh Anh cũng vội đi theo Hoàng Anh.
Trong thanh máy chủ có hai người, thanh máy từ từ đi lên một cách nhanh chóng.

Vốn ở sự việc hôm nay Minh Anh cũng có lỗi, nên cô đứng đằng sau có chút dè dặt.

Cũng xác định sẵn là mình sắp lên thớt rồi.
Đúng như cô dự đoán, đầu óc vừa nghĩ vậy, Hoàng Anh ở phía trước đã lạnh lùng mở miệng: "Tất cả những điều cô phải làm đều tuân thủ chính các theo các điều khoản trong hợp đồng giữa tôi và cô cũng như trách nhiệm cần có của một nhân viên.

Vậy nên mong cô có thái độ làm việc đúng đắn nhất.

Tôi không muốn tình trạng như hôm nay sẽ diễn ra nữa."
"Là lỗi của tôi.

Tôi hứa sẽ không có lần sau."
Mẹ kiếp, trong một ngày mà sơ suất tận hai lần.

Phải thật ghi nhớ mới được.
...
Sau đó, cả hai cùng gặp giám đốc bên phía Vĩnh Long để bàn về dự án.

Minh Anh đi theo phụ trách ghi lại những thông tin, diễn biến chính của cuộc họp.


Cô cũng không phải lên tiếng phát biểu gì cả.

Nói chung là lặng lẽ ở bên cạnh sếp, lặng lẽ làm việc.
Cuộc họp kết thúc, cũng là thời điểm đến giờ ăn trưa, đúng như lời Bảo Ngọc nói, sẽ có bữa ăn giữa hai bên.
Đứng ở vị trí của một trợ lý, Minh Anh cũng có có hội được đi cùng.
Không biết là nên vui hay nên buồn.
Thêm cả lời Bảo Ngọc đã nói nữa, tại sao lại nên ngăn Hoàng Anh uống ít rượu, làm cô rất khó hiểu.
Anh ta uống vào sẽ có hành động mất kiểm soát à? Hay là có lý do nào đó khác nữa?
Cảm thấy kì quái thật.
...
Minh Anh vốn có ý định uống đỡ anh vài ly, nhưng cuối cùng cũng chẳng đỡ được mấy.

So với cô uống thì anh uống nhiều hơn kha khá.

Cái kế hoạch để sếp uống rượu ít của trưởng phòng đã thất bại rồi.
Tạm biệt đối tác xong, Minh Anh quan sát vẻ mặt Hoàng Anh xem có biểu cảm gì khác lạ không? Nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì.

Làm cô càng thắc mắc về lời mà Bảo Ngọc đã nói.
Bảo không được cho anh ta uống rượu nhiều, giờ anh ta uống rồi cũng có thấy gì lạ đâu? Cô còn tưởng khi say anh ta sẽ có hành động điên rồ gì đó như trong phim, nhưng chung quy lại không xảy ra vấn đề gì.

Hay anh ta bị đau dạ dày? Nhưng nhìn vẻ mặt kia trông có vẻ không có gì đau đớn cả.

Mà làm gì nghiêm trọng tới mức uống chút rượu mà đau nhỉ?
Hay do lượng rượu anh ta uống vào ít quá nhỉ? Không phải, anh ta cũng uống kha khá đó chứ?
Khó hiểu thật đấy.
Hoàng Anh đứng cạnh cô hỏi: "Chìa khóa xe đâu?"
Thấy anh hỏi vậy, Minh Anh nhanh chóng đưa chìa khóa xe ô tô cho anh.
Cầm lấy chìa khóa trong tay, Hoàng Anh phân phó: "Cô về công ty trước đi!"
"Anh không cần tôi lái xe chở anh nữa hay sao?" Không thấy anh sai bảo mình nữa, Minh Anh bỗng có chút khó hiểu hỏi lại.
"Không cần!" Hoàng Anh lạnh nhạt nói.
Minh Anh nhìn vẻ mặt bình thản của anh, rồi lại nghĩ lời Bảo Ngọc nói lúc trước, nghĩ ngợi thế nào, xong cô mở miệng: "Anh có ổn không?"
Hoàng Anh còn đang chuẩn bị đi, nghe vậy thì khẽ nhíu mày nhìn cô: "Có ổn không? Cô mong tôi có vấn đề gì à?"
Thấy anh hiểu sai ý mình, Minh Anh lập tức xua tay, cười cười giải thích: "À không, tại vừa thấy anh uống nhiều rượu thế, lại muốn cầm lấy chìa khóa xe nên tôi mới hỏi thôi, uống nhiều rượu cũng không nên lái xe."
Thấy thái độ hết sức quan tâm của nhân viên, Hoàng Anh không chút cảm kích mà còn dội thêm gáo nước lạnh: "Tôi lấy lại chìa khóa phòng trường hợp cô lấy xe tôi mà lái đi linh tinh khi trong người có nồng độ cồn thôi.".