*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ngày hôm sau, quán ăn sáng bên ngoài khách sạn dường như đã bị đội Duẫn Hòa bao trọn.
Cứ bốn người một bàn, nhoắng một cái đã ngồi kín hết bàn của quán.
Ngô Lộc hỏi Hoắc Đậu: “Đan Húc Dương không ăn sáng à?”
Hoắc Đậu cúi đầu xúc một thìa cháo, ậm ờ đáp: “Cậu ấy chưa dậy.”
Bàn này ngoài Ngô Lộc và Lục Phán Phán ra còn có Hoắc Đậu và Cố Kỳ.
Trong đầu Ngô Lộc bây giờ vẫn còn quanh quẩn lời Lục Phán Phán nói tối qua, ông vô tình ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lục Phán Phán đẩy ly sữa đậu nành nóng đến trước mặt Cố Kỳ một cách gãy gọn không vết tích.
Cố Kỳ thuận tay nhận lấy, cắn ống hút, còn quay sang vụng trộm cười với Lục Phán Phán.
Ngô Lộc: “……….”
Ông có hơi bối rối về tình hình hiện tại.
“E hèm, à ừ.” Ngô Lộc lại tiếp tục nói chuyện với Hoắc Đậu, “Tối qua Đan Húc Dương quay về có nói gì không?”
“Không ạ.” Hoắc Đậu nói, “Cậu ta về muộn, lúc đó em đã ngủ rồi.”
Hôm qua Đan Húc Dương nói những lời đó ngay trước mặt Hoắc Đậu, mà hai người lại trùng hợp được xếp ở chung trong một phòng khách sạn, Ngô Lộc cứ lo hai tên nhóc này quay về phòng sẽ xảy ra xung đột xô xát, bèn hỏi Hoắc Đậu có muốn đổi sang phòng khác hay không.
Khi ấy Hoắc Đậu không đồng ý, anh lí nhí nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thầy cứ làm như sắp cạch mặt nhau không bằng.”
Thế là cả một một đêm bình an vô sự, nhưng cũng chẳng có bất kỳ tiếp xúc giao lưu gì.
Đầu giờ chiều hôm đó, toàn đội Duẫn Hòa tập trung dưới sảnh, chuẩn bị di chuyển đến sân đấu.
Ngô Lộc đứng trước cửa xe, quét mắt điểm danh sĩ số một lượt, nói: “Đan Húc Dương đâu?”
Hoắc Đậu nhỏ giọng đáp: “Cậu ta bảo không đi.”
Ngô Lộc: “….”
“Không đi thì thôi!” Ngô Lộc tức điên lên.
Tuy ngày thường ông rất nuông chiều đám học trò của mình, nhưng thái độ chống đối ngay trước trận đấu như vậy là đang thách thức giới hạn của ông.
“Khoan đã.” Lục Phán Phán nhìn lướt qua điện thoại, thấy vẫn còn thời gian, cô liền nói, “Em đi tìm cậu ấy, đợi em hai mươi phút thôi.”
Nói rồi, cô xoay người chạy vào khách sạn.
Lục Phán Phán đứng trước cửa phòng Đan Húc Dương, nhấn chuông tận hai lần nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Đan Húc Dương, tôi biết cậu không ngủ.”
Giọng cô truyền vào phòng thật rõ ràng, “Trận bán kết hôm nay vô cùng quan trọng đối với mỗi thành viên trong đội, bất kể đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tư cách là một cầu thủ của Duẫn Hòa, cậu buộc phải có mặt.”
Bên trong vẫn không có lấy một tiếng động.
Lục Phán Phán nói tiếp: “Cậu cứ trốn tránh hiện thực như vậy, ngay cả một trận đấu quan trọng đến thế này cũng không muốn đi xem sao?”
Vẫn không có ai đáp lời.
Lục Phán Phán hít một hơi thật sâu, “Cậu đã không còn là trẻ con nữa, vừa gặp chuyện đã trốn chạy thì có đáng mặt đàn ông không?”
Hai phút yên tĩnh trôi qua, Lục Phán Phán tức đến bật cười: “Cậu vẫn trốn trong đó chứ gì? Được! Tôi sẽ đứng ngoài này đợi cậu! Cậu không ra tôi cũng sẽ không đi!”
Lại hai phút nữa trôi qua, tai của Lục Phán Phán dán lên cửa, cố gắng lắng nghe dù chỉ là động tĩnh nhỏ nhất, nhưng đáng tiếc là trong phòng vẫn không có âm thanh nào.
“Đan Húc Dương, cậu đừng tưởng tôi chỉ nói chơi.” Lục Phán Phán nói, “Tôi nói cho cậu biết, bất kể cậu có tỏ thái độ thế nào, tôi cũng sẽ không bỏ cậu lại đây đâu.”
“Năm ngoái đến cả vòng loại bảng giải Miền Nam mà Duẫn Hòa còn không lọt vào nổi, năm nay chúng ta đã có thể đánh thắng một phần tư các đội trên toàn quốc, tiến vào tới trận bán kết, đó là công lao của tất cả mọi người. Mặc kệ cậu phát huy tốt hay không, nhưng khi đã cùng đứng bên này mặt lưới, đội chúng ta liền một thể. Vậy nên tôi sẽ không bỏ rơi cậu, cũng không cho phép cậu bỏ rơi chính mình.”
“Tôi sẽ đứng đây đợi cậu, cho dù có không kịp giờ đến sân đấu, tôi cũng sẽ đợi.”
Lục Phán Phán như đang độc thoại một tràng dài và bên trong vẫn không có chút hồi âm, mà cô cũng không định nói thêm nữa.
Lục Phán Phán yên lặng đứng trước cửa được mười phút thì Ngô Lộc đã bắt gọi điện thoại đến giục.
Cuộc thứ nhất, Lục Phán Phán tắt máy.
Tiếng chuông vang lên lần thứ hai, đã đến giờ không thể không xuất phát rồi.
Lục Phán Phán đang định bắt máy, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Đan Húc Dương mặc đồ ngủ, quầng mắt thâm đen thấy rõ, nhìn thấy Lục Phán Phán vẫn đang đứng trước cửa, anh nhất thời không nói nên lời.
Anh không ngờ, Lục Phán Phán thực sự đợi anh.
Một mảnh trống rỗng sâu thẳm dưới đáy lòng bỗng chốc được lấp đầy.
Anh sinh ra tại một thị trấn nhỏ vô cùng nghèo nàn, nguồn tài nguyên thể dục thể thao túng thiếu khan hiếm, dù có tìm hết cả cái trấn cũng tìm không ra được khoảng sân nào từa tựa như sân bóng chuyền.
Còn nếu anh muốn học bóng chuyền thì phải đi đến nội thành cách đó ba giờ đi đường.
Anh nhớ lại, từ bé đến lớn mình đã tiếp xúc với rất nhiều thầy giáo, huấn luyện viên, ai cũng nói với anh rằng, thi đấu thể thao rất tàn khốc, tụt lại phía sau sẽ bị đào thải, chưa từng có ai nói họ sẽ đợi anh.
Cũng có những lúc anh thật lòng muốn được dừng lại nghỉ ngơi, nhưng chỉ trong một thoáng lơi là ấy, những người khác đã mau chóng vượt xa anh rồi.
Vậy mà hôm nay, dù bản thân có đang tùy hứng cứng đầu, có đang gây sự vô cớ, Lục Phán Phán vẫn thật lòng đứng trước cửa đợi anh.
“Em…..”
“Hai phút.” Lục Phán Phán không cho Đan Húc Dương có thời gian nói chuyện, “Đi đánh răng rửa mặt thay đồ, sau đó xuống tầng với tôi.”
*
Lúc Lục Phán Phán dẫn Đan Húc Dương lên xe, tất cả mọi người đều đã ngồi vào hết, để trống hai vị trí ở hàng ghế đầu cho hai người họ.
Cả xe rất im ắng, không ai nói chuyện.
Lúc Đan Húc Dương lên xe, có người nhìn anh, cũng có người không.
Lục Phán Phán nhìn hai cái ghế trống đó nhưng không ngồi xuống.
Cố Kỳ ngồi cạnh La Duy ở hàng giữa xe.
Ngay lúc bầu không khí đang vô cùng trầm mặc, Cố Kỳ đột nhiên đứng dậy, nói: “A Dương, anh ngồi đây đi, em lên hàng trên ngồi.”
Tiêu Trạch Khải ngồi phía sau lập tức che miệng húng hắng ho.
Này này! Lại làm cái gì đấy? Hẹn hò lén lút trên tài sản công của đội hả?
Cố Kỳ quay đầu cười: “Anh ý kiến gì? Em muốn được ngồi cạnh chị Phán Phán không được à?”
Tiêu Trạch Khải: “Được được được.”
Đan Húc Dương đứng đó không nhúc nhích.
Anh quay đầu nhìn Lục Phán Phán, biểu cảm của cô không được tự nhiên nhưng vẫn cúi thấp nói: “Xuống đó ngồi đi.”
Đan Húc Dương hít một hơi thật sâu, đi về phía ghế của Cố Kỳ.
Vừa lướt qua vai nhau, Cố Kỳ đã cười tủm tỉm, hí hửng ngồi xuống cạnh Lục Phán Phán.
“Ăn cơm chưa?” Sau khi Đan Húc Dương ngồi xuống, La Duy thản nhiên hỏi, “Sáng nay mang đồ ăn về mà cậu còn chẳng động vào, trưa nay đã ăn gì chưa đấy?”
Đan Húc Dương chỉ lắc đầu mà không nói.
“Tiếc thế, quán cơm trưa nay có món cà tím chiên ngon bá cháy luôn.” La Duy lại quay đầu hỏi Tiêu Trạch Khải, “Tối nay ăn ở đâu? Cậu đã chọn được nhà hàng nào chưa?”
Tiêu Trạch Khải lôi điện thoại ra, mở vào mục bình luận, “Trà Hương Các, ẩm thực Tứ Xuyên, phòng ăn riêng, cách khách sạn hai kilomet, chúng ta có thể đi bộ qua đó.”
La Duy: “Tôi không ăn đồ Tứ Xuyên đâu, cay chết đi được.”
“Lắm chuyện, thiểu số phải nghe lời đa số.” Tiêu Trạch Khải nói to lên, hỏi toàn bộ thành viên trên xe, “Tối nay ai đồng ý đi ăn đồ Tứ Xuyên thì giơ tay!”
Một giây sau có tám cánh tay đưa lên, La Duy xòe tay nhún vai: “Hòa, đổi chỗ khác.”
Tiêu Trạch Khải chồm dậy, vỗ lên vai Đan Húc Dương, “Chẳng phải cậu cũng là người Tứ Xuyên à? Tối nay có muốn đi ăn đồ Tứ Xuyên không?”
Đan Húc Dương ngẩn ra, mãi sau mới gật đầu nói: “Ăn.”
“He he, 9-7!” Tiêu Trạch Khải tắt bụp điện thoại, “Tối nay ăn ở đó!”
La Duy “xì” một tiếng, không thèm nói nữa.
Ở hàng ghế đầu, Cố Kỳ và Lục Phán Phán ngồi cạnh nhau, không ai nói câu nào.
Nhưng Lục Phán Phán vẫn luôn để ý đến tình hình phía sau, cô không kìm lòng được nói với Cố Kỳ: “Cảm ơn anh nhé.”
Cố Kỳ mỉm cười: “Việc nên làm.”
Mới đầu, Lục Phán Phán còn tưởng Cố Kỳ cố ý muốn ngồi cùng cô, mà anh đã tự nói thế rồi, cô cũng không tiện từ chối trước mặt nhiều người như thế.
Nhưng bây giờ nghĩ lại cô mới chợt nhận ra, sau sự việc tối qua, Cố Kỳ không muốn cô và Đan Húc Dương cùng ngồi trên hàng ghế đầu, để tránh phải đón nhận tất cả ánh mắt từ phía sau, từ đó sinh ra cảm giác bị cô lập tách biệt với thế giới.
Mà chỗ ngồi ban đầu Cố Kỳ ở bên cạnh La Duy, ngay sau lưng còn có Tiêu Trạch Khải, đều là những người giả lả, biết khuấy động bầu không khí.
Thật tốt.
Lục Phán Phán nghĩ.
Có những lúc, Cố Kỳ còn suy nghĩ mọi việc thấu đáo hơn cả cô.
Lục Phán Phán chầm chậm nhích bàn tay, nắm lấy ngón út của Cố Kỳ.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương cân xứng, nhưng không hề nhẵn mịn chút nào, bụng ngón tay còn lưu lại vết chai qua năm tháng.
Lục Phán Phán chậm rãi chui vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
“Trận đấu chiều nay anh cố lên nhé.”
Cố Kỳ cúi đầu nhìn những ngón tay của cô, khẽ nói: “Ngón tay của em đẹp thật.”
Lục Phán Phán không đáp lại.
Cố Kỳ nói tiếp: “Đeo nhẫn vào sẽ còn đẹp hơn.”
Lục Phán Phán vừa định mở miệng thì anh lại lên tiếng, hệt như đang thủ thỉ với chính mình: “Chỉ tiếc là anh vẫn còn hơn một năm nữa mới đủ tuổi kết hôn theo quy định của Pháp luật. Nhưng em đừng sốt ruột, một hai năm nhanh lắm, chớp mắt một cái là qua ngay thôi.”
Lục Phán Phán: “….”
Em không sốt ruột đâu, thật đó, không sốt ruột chút nào.
*
Đội Duẫn Hòa đến sân đấu, Ngô Lộc đi kí tên, những người khác thì khởi động làm nóng người.
Lục Phán Phán tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, các thành viên dự bị quay về hàng ghế dự bị ngay cạnh Lục Phán Phán.
Vốn dĩ là An Phi Thuận ngồi bên cạnh cô, nhưng cô lại nhỏ giọng nói: “Cậu đổi chỗ với Đan Húc Dương giúp chị.”
An Phi Thuận gật đầu, đi đến chỗ Đan Húc Dương nói vài câu.
Đan Húc Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Phán Phán, mãi sau mới đứng lên đi đến chỗ cô.
Lục Phán Phán không có bất kỳ động thái gì đặc biệt, cô vẫn giống như mọi khi.
Mãi đến trước khi trận đấu bắt đầu, Lục Phán Phán mới đột nhiên hỏi: “Cậu có biết điểm đặc biệt của đại học Thành Hòa hôm nay là gì không?”
Đan Húc Dương không hiểu vì sao Lục Phán Phán lại đột nhiên hỏi như vậy, chỉ đành lắc đầu.
“Cậu nhìn áo số bốn của họ đi.” Lục Phán Phán chỉ tay về cầu thủ ở phía đối diện, anh ta đang thảo luận cùng huấn luyện viên, “Chủ công Trần Giai Lượng, rất giỏi trong khoản đập thẳng trúng tay rơi ngoài biên.”
Cái gọi là đập thẳng trúng tay rơi ngoài biên, kỳ thực ý ngay trên mặt chữ.
Đầu tiên “đập thẳng”, nó hiểu đơn giản chỉ là đập bóng dọc biên.
Còn “trúng tay rơi ngoài biên” có nghĩa là, sau khi đội tấn công đập bóng, bóng trực tiếp đập vào tay hàng phòng thủ, nhưng lại cản không thành công, cuối cùng bóng rơi ra ngoài biên, điểm được tính cho đội tấn công.
Đại khái là, tuy rằng cú bóng tôi đập đã rơi ra ngoài biên nhưng tay của hàng thủ bên cậu đã chạm vào bóng trước đó, vậy thì bóng bây giờ được tính là của cậu, nên khi bóng bị rơi ra khỏi biên sẽ tính là lỗi bên cậu.
Nhiều người không am hiểu kỹ về bóng chuyền, thoạt nhìn sẽ bảo cách đánh này ăn điểm được là nhờ may mắn.
Nhưng trên thực tế, đập bóng ra biên là một dạng kỹ thuật. Cầu thủ tấn công sau khi nhảy lên thì nhận ra hàng thủ đối phương đã bố trí xong xuôi, không tìm được đường đi cho bóng, chỉ có thể đập thẳng vào tay hàng thủ lưới, lúc đập bóng thì đột ngột thay đổi lực đập, khi đó bóng sẽ rơi ra ngoài biên.
Đương nhiên không phải lúc nào cũng có thể áp dụng cách đánh này. Người thực hiện cú đập phải dựa vào đường bóng mà chuyền hai đẩy qua và cả đội hình phòng thủ của đối phương, trong khoảng thời gian cực ngắn phải phán đoán có nên đập bóng trúng tay rơi ngoài biên hay không.
Trong đập thẳng trúng tay rơi ngoài biên, nếu để điểm đập bóng rơi xuống thấp, hàng thủ đối phương sẽ dễ dàng tránh tay đi, còn nếu lực đập không đủ mạnh, bóng sẽ không rơi ra khỏi biên mà biến thành cú chặn bóng hiệu quả của đội đối thủ.
Vậy nên đối với một đội bóng mà nói, sở hữu một cầu thủ chuyên về đập thẳng trúng tay rơi ngoài biên là sở hữu một sát thủ, bởi vì hàng phòng ngự của đối phương dường như sẽ không thể nào cản phá nổi đòn tấn công ấy.
Đập thẳng trúng tay rơi ngoài biên thì Đan Húc Dương hiểu, thứ anh không hiểu là tại sao Lục Phán Phán lại nói với anh những chuyện này, anh cũng đâu phải là cầu thủ thi đấu chính thức, có khi hôm nay còn chẳng được ra sân nữa là.
Lục Phán Phán điềm tĩnh nói: “Tôi đoán, trong những trận đấu khác chắc hẳn cậu sẽ chỉ chú ý đến những cầu thủ tấn công hoặc chuyền hai, nhưng ở trận đấu ngày hôm nay, tôi hi vọng cậu có thể dụng tâm theo dõi màn trình diễn của libero.”
Nếu như Lục Phán Phán nói với anh những lời này vào tối quá, có lẽ anh còn có thể giảo biện cho bản thân mình một chút, rằng thực ra anh chỉ vô ý mà thôi.
Nhưng hôm nay, anh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn lên sân đấu
Đã đến trận bán kết, lượng khác giả đến xem càng đông hơn, người đại diện của các câu lạc bộ vốn đang đứng rải rác trên sân cũng nhanh chóng ổn định trên hàng ghế khán đài.
Trọng tài thổi còi, trận đấu chính thức bắt đầu.
Dựa theo kết quả bốc thăm, Thành Hòa phát bóng trước, cầu thủ số hai của họ ôm bóng đến vị trí giao bóng.
Mùa giải năm ngoái, Lục Phán Phán đã từng được chứng kiến khả năng phát bóng của người này, ngang ngửa với Cố Kỳ, thường đập những cú ACE liên tiếp ghi điểm.
Hôm qua cô cũng đã phân tích đặc điểm của đội này cho mọi người, vậy nên giờ đây Hoắc Đậu đứng ở hàng sau đang nín thở, tập trung toàn bộ tinh thần, nhìn thẳng về phía trước.
“Bốp!”, cổ động viên còn chưa kịp nhìn rõ bóng đã thấy trọng tài thực hiện một động tác tay, tính điểm cho đội giao bóng.
Hoắc Đậu nuốt nước bọt, quay trở về vị trí của mình.
Đối phương vẫn tiếp tục nhảy phát bóng, Hoắc Đậu lập tức bổ nhào qua, cánh tay chúi về phía trước trượt dài một đoạn, nhưng khi bàn tay anh chỉ còn cách bóng chưa đến một centimet thì bóng đã chạm đất.
Lại là một cú phát bóng ăn điểm.
Những thành viên khác ở trên sân quay đầu, làm một tư thế tay với anh, Hoắc Đậu khẽ gật đầu, quay trở về vị trí của mình.
Đến lần phát bóng thứ ba, lực phát bóng của đối phương đã có sự khác biệt so với lần thứ nhất lần thứ hai, Hoắc Đậu đỡ bóng thành công, chuyền lên hàng trên, Nhạc Tòng Gia tổ chức tấn công nhanh, La Duy đập bóng chéo sân, giành được một điểm.
Khi đã nhích gần về điểm mốc kết thúc hiệp, điểm số giữa hai đội vẫn không giãn ra chút nào, và khi tất cả các cầu thủ đều đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ổn định, trên sân ngay lập tức xuất hiện kha khá những đòn bóng chí mạng.
Đến lúc này, chủ công Trần Giai Lượng của Thành Hòa cuối cùng cũng tung ra cú “đập tay ra biên” đầu tiên trong trận ngày hôm nay.
Điểm đập bóng của anh ta đủ cao, nhẹ nhàng chạm trúng đầu ngón tay của Cố Kỳ, sau đó bay thẳng ra ngoài biên. Duẫn Hòa bị ép vào thế buộc phải cứu bóng, Tiêu Trạch Khải tung người móc bóng trở về, mà bóng vẫn bay theo hướng ra khỏi biên, đúng lúc này, Hoắc Đậu ở hàng sau bật người sang, lồng ngực tiếp đất, tay trái đẩy lên cao, quả bóng suýt chút nữa thì chạm sàn đã kịp thời được đập trở về khu vực trong biên.
Khắc ấy, cằm của Hoắc Đậu đập mạnh xuống sàn vì quán tính của cơ thể.
Lúc anh còn đang hoa hết cả mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng hò reo.
Cú bóng ban nãy được anh đánh ngược về, Cố Kỳ đã trực tiếp lốp bóng qua lưới, dành được một điểm trong hiểm cảnh.
Với cú bóng này, Duẫn Hòa đã chạm đến điểm cách biệt.
Đến lượt Cố Kỳ phát bóng.
Đã đạt đến điểm cách biệt, điểm của đối thủ cũng đuổi theo sát nút, Cố Kỳ dồn lực, thực hiện một cú nhảy phát bóng.
Bóng đi quá nhanh đến nỗi nhóm Lục Phán Phán còn chẳng kịp nhìn rõ, chỉ thấy libero bên đội đối thủ lao ra cứu bóng, nhưng vì dự đoán sai mà bước lố một nhịp, bị bóng đập trúng cằm.
Trong tích tắc, cả người và bóng đều cùng dội xuống sàn.
Trọng tài lập tức thổi còi, các thành viên của Thành Hòa vội vã vây quanh libero, Cố Kỳ cũng chui qua tấm lưới, bước nhanh về phía đó. Đúng lúc đã có người đỡ libero đứng dậy, Cố Kỳ tiến đến vỗ lên vai anh ta, “Anh có sao không?”
Libero vừa xoa cằm vừa nói: “Ổn ổn, không sao.”
Cố Kỳ khẽ gật đầu, quay trở về sân mình.
Lục Phán Phán thu lại tầm mắt, nhìn sang Đan Húc Dương.
“Cách ghi điểm trong bóng chuyền nam phần lớn đều dựa vào sự bùng nổ sức mạnh, một khi bị bóng đập trúng mặt thì tốt nhất là nên đến thẳng bệnh viện.”
Đan Húc Dương hé môi hít thở sâu, vẫn không nói gì.
Hiệp đầu tiên, Duẫn Hòa thắng với số điểm 25:22.
Nhưng vào hiệp thứ hai, đội Thành Hòa đã thay đổi chiến thuật, thêm người tấn công cho hàng sau. Với lối sắp xếp này, đội đối thủ sẽ không thể biết chắc chắn bóng sẽ được chuyền đến tay ai, gây khó khăn trong việc bố trí hàng phòng thủ, thế nên Duẫn Hòa đã thua liên tiếp hai hiệp.
Đến hiệp thứ tư, áp lực hoàn toàn chuyển hết sang cho Duẫn Hòa.
Thành Hòa khí thế dâng trào, tấn công từng bước ép sát, điểm số nhanh chóng bị kéo dãn đến 16:10.
Dưới tình hình bị cách biệt sáu điểm, Ngô Lộc lập tức xin tạm dừng hội ý, nhấn mạnh toàn đội phải triệt để phong tỏa đường bóng chéo của đối thủ, chỉ cho phép họ có cơ hội đập bóng dọc biên, thu hẹp phạm vi hàng phòng thủ.
Nhưng những điều này không hề cản trở được sức tấn công mạnh mẽ của Trần Giai Lượng.
Mỗi lần Cố Kỳ và Tiêu Trạch Khải cản lưới, Trần Giai Lượng đều có thể tìm ra cơ hội thích hợp thực hiện cú đập tay ra biên.
Lúc này, ngay khi toàn đội Duẫn Hòa đều đang tập trung hết sức lực, chỉ chờ đến cú “đập tay ra biên” của anh ta thì anh ta lại đột nhiên khua tay thực hiện động một tác giả ngay giữa không trung, rồi chuyển hướng đập bóng với góc chéo cực lớn.
La Duy đứng gần biên ngả hết người về sau đón bóng, nhưng vì không thể khống chế lực mà bóng lại có xu hướng rơi ra ngoài biên.
Lúc này, cả khán đài bỗng dội lên tiếng xuýt xoa kinh hãi —— Hoắc Đậu nghiêng người lao về hàng thủ phía sau, trong tình thế tay không thể với tới bóng, anh lợi dụng lực quán tính của cơ thể khiến cả người trượt xuống sàn, chân hất mạnh lên, đá bóng ngược trở về*.
*Tình huống này mọi người có thể hiểu là Hoắc Đậu ngã ở tư thế ngửa người ấy, như kiểu xoạc bóng trong bóng đá ấy ạ. Như vậy là có thể đỡ bóng bằng chân, vì tay không thể chạm tới được. (hình ảnh minh họa: xoạc bóng)
Bóng được đá đi không thể khống chế đúng quỹ đạo, Nhạc Tòng Gia ở hàng trước không cách nào đỡ được, cú bóng ấy vẫn không qua lưới.
Hoắc Đậu hít một hơi thật sâu rồi mau chóng đứng dậy.
La Duy cũng bò lên, vỗ vai Hoắc Đậu.
“Cậu chơi thế này không ổn, nguy hiểm quá.”
Hoắc Đậu nhìn động tác đập tay ăn mừng ở bên kia hàng lưới, nặng nề nói: “Tôi không quan tâm, dù bóng có cách mặt đất gần như thế nào tôi cũng phải cứu cho bằng được.”
Điểm số hiện giờ là 21:15, vẫn cách biệt sáu điểm.
Đối phương lại phát một cú bóng chéo sân, dưới chân Hoắc Đậu như động cơ phản lực, anh lập tức bổ nhào qua đó, trước khi cả người tiếp đất, anh đã kịp đánh bóng trả ngược về sân.
Nhạc Tòng Gia ở hàng trước đã chẳng kịp điều chỉnh đường bóng, ở đây cũng chỉ còn mỗi cậu đỡ được bước hai, cậu bật lên, hai tay chụm lại, đẩy bóng ngược về phía sau.
Cậu không biết sau lưng có ai hay không, cũng không biết “ai” đó có thể đón được bóng do cậu chuyền về hay không.
Nhưng khi cậu vừa xoay người lại đã nhìn thấy Cố Kỳ – người vốn dĩ còn không kịp chuẩn bị tấn công, giờ đây đã bật cao tại chỗ, trước khi bóng bắt đầu quỹ đạo rơi, anh vung tay ngược về phía sau, tạo nên một cú đập cực kỳ chính xác, bóng bay thẳng qua lưới.
Cả đội Thành Hòa như chết lặng.
Họ hoàn toàn không ngờ, một chuyền hai một chủ công đứng đối lưng với nhau, dù không nhìn thấy điểm rơi của bóng mà vẫn có thể đập bóng chuẩn xác như vậy.
Cố Kỳ đập bóng xong nhưng không xoay người lại, đến khi tiếng bóng rơi xuống sàn vang lên, anh lập tức giơ cao nắm đấm, ngạo nghễ lại ngang ngược.
Nhờ có cú bóng này mà điểm số bắt đầu có sự thay đổi.
Trong vòng ba phút ngắn ngủi, Duẫn Hòa liên tiếp giành được điểm, bắt kịp con số 21.
Trận đấu lúc này mới thực sự bước vào hồi gay cấn, huấn luyện viên Thành Hòa bỗng xin tạm dừng hội ý. Vì nếu không với nhịp độ này, Duẫn Hòa sẽ nhanh chóng đạt đến điểm mốc.
Ba mươi giây sau, trận đấu lại tiếp tục, Thành Hòa đã tìm lại được trạng thái ban đầu, mỗi lần phát bóng Trần Giai Lượng đều nhắm thẳng đến vạch một mét của Duẫn Hòa, nhưng chuyện nhiệm màu đã xảy ra —— bóng đập vào bàn chân của Tiêu Trạch Khải sau đó tự bật ngược lên lại.
Cả khán đài ồ lên, Tiêu Trạch Khải thì sửng sốt, may mà có Thẩm Chu Sơ phản ứng nhanh, anh đón bóng rồi chuyền sang cho Nhạc Tòng Gia.
Nhạc Tòng Gia cũng ngơ ngác: Cái gì đấy??? Giày thành tinh rồi à?
Nhưng có đang ngơ ngác mấy thì thần kinh phản ứng nhạy bén của cậu vẫn còn đó, ngay khi thấy bóng bay về phía mình, Nhạc Tòng Gia lập tức nhảy lên.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ phía bên kia cũng nhảy lên.
Bóng được đẩy sang cho Cố Kỳ, anh thực hiện một cú dứt điểm ở cự ly ngắn, bóng chúi đầu đập thẳng xuống sàn khiến cho đối phương trở tay không kịp.
Một cú guess block tuyệt đẹp!
Khi những âm thanh kinh ngạc ban nãy vẫn còn vang vọng, trên khán đài lại dội lên tiếng hò reo càng lớn, hệt như thủy triều nhấp nhô, lan mãi không ngừng.
Ai mà có thể ngờ được, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, cú phát bóng nhanh đầy uy lực kia lại vì đập trúng giày mà bật lên lại, rồi đến cái bật cao của Cố Kỳ trước khi Nhạc Tòng Gia chuyền bóng đến, anh đã phán đoán chính xác vị trí đường chuyền, thực hiện cú đập bóng thẳng cự ly ngắn vô cùng gọn ghẽ. Mỗi một hành động đều đưa khán giả đi từ hết bất ngờ này đến giật gân khác, thậm chí còn chẳng có cơ hội để thở ra, chấn động cực hạn!
Lục Phán Phán kích động nhìn Cố Kỳ mà Đan Húc Dương lại đang nhìn cô.
Trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời ấy, là tràn ngập hình bóng của Cố Kỳ.
Trong đôi mắt xinh đẹp ấy là ngưỡng mộ, tán thưởng, là say mê, quyến luyến, hệt như chùm sáng ấm áp, uyển chuyển bao phủ lấy Cố Kỳ.
Điểm số được san bằng, mà Thành Hòa đã hết cơ hội được xin hội ý, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Từ đầu mùa giải đến giờ, những người hiểu biết về Duẫn Hòa đã phát hiện ra, họ thường xuyên có khởi đầu không mấy thuận lợi, nhưng hễ cứ bị ép đến đường cùng, họ chắc chắn sẽ truy đuổi điểm số sát sao, không khắc nào buông lơi.
Rất nhanh, khi cả hai hòa nhau 23:23, Trần Giai Lượng lại lần nữa đánh một cú “đập tay ra biên”, thành công giành được một điểm, đưa Thành Hòa đến gần với điểm mốc.
Toàn hội trường yên tĩnh trong nháy mắt.
Đến cả khán giả cũng nín thở, hồi hộp chờ đợi màn đọ sức tiếp theo.
Bọn họ đều biết rõ, chỉ cần Thành Hòa lấy được thêm một điểm nữa, trận đấu sẽ kết thúc, Duẫn Hòa xem như không có duyên với trận chung kết.
Mà khả năng Thành Hòa được điểm là rất cao.
Nhưng những khán giả theo dõi trận đấu đều cảm thấy không thỏa mãn với những gì mà họ đang phỏng đoán, họ đương nhiên sẽ càng muốn xem Duẫn Hòa có cơ hội lật ngược thế cờ hay không.
Ngay vào lúc này, cú phát bóng mạnh mẽ bay qua từ sân của Thành Hòa, từ lúc bóng mới chỉ chạm đến đỉnh parabol quỹ đạo bay, Hoắc Đậu đã nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng tốc độ của bóng quá nhanh, khi nó cách mặt đất còn chưa tới một mét, Hoắc Đậu vẫn chưa tìm thấy điểm đón bóng tốt nhất, cả người anh cứ thế ngửa sâu về phía sau, tiến sát đến hàng ghế. Tiếng va chạm vang lên, lưng liên tục đập vào những góc ghế, nhưng anh đã đón bóng thành công, trước khi ngã hẳn xuống sàn, Hoắc Đậu dồn lực đẩy bóng đi.
Nhạc Tòng Gia cấp tốc tổ chức tấn công, trong nháy mắt, Tiêu Trạch Khải bật lên trước làm mồi nhử, La Duy cũng mau chóng bật lên theo, cánh tay phải vung mạnh hướng thẳng về phía quả bóng.
Ấy nhưng không ai ngờ rằng, La Duy vốn không có ý định đập bóng, mà Cố Kỳ từ hàng sau đã nhanh chóng nhảy lên, trực tiếp tấn công, hàng phòng thủ của đối phương lúc bấy giờ đã đáp đất, bóng cứ thế dội thẳng xuống sàn, không chừa ra cho Thành Hòa dù chỉ là một chút cơ hội cứu nguy.
Cả hội trường lại bùng nổ lần nữa, đây là màn tấn công đa phương diện hoàn hảo hiếm có nhất từ đầu mùa giải đến giờ!
Khoảnh khắc bóng chạm đất, cả người Hoắc Đậu đều run lên.
Khi ngã lên hàng ghế khán đài, anh không biết liệu đầu có mình có bị đập vào hay không, cũng không biết liệu cơ thể mình có thể chịu nổi lực va chạm mạnh như vậy hay không, anh càng không biết trái bóng ấy có thể được chuyền đến tay đồng đội anh hay không, nhưng anh biết rất rõ một điều rằng: anh nhất định không được để bóng chạm đất.
Bóng chuyền là một môn thể thao mà vận động viên luôn phải ngẩng cao đầu nhìn lên, mà anh là một libero, lại cứ phải luôn cắm mặt bổ nhào xuống đất, cứ phải luôn va chạm với mặt sàn. Vì chỉ có khi ấy, anh mới có thể cảm nhận được rõ ràng rằng linh hồn mình đang cùng với trái bóng ấy hướng về nơi cao.
Anh ngẩn người tại đó, mãi đến khi Tiêu Trạch Khải cầm bóng đi đến, anh mới quay về vị trí của mình.
Tiêu Trạch Khải chuẩn bị phát bóng, huấn luyện viên Thành Hòa len lén lau mồ hôi.
Đây là đội bóng quái vật gì……
Mà ngay trong trận bán kết, hết lần này đến lần khác phá tan những hiểu biết của ông.
Trọng tài thổi còi.
Tiêu Trạch Khải gầm lên, dồn lực phát bóng.
Trong tích tắc, khi cả cơ thể anh còn đang chao đảo chưa đứng vững sau cú phát bóng, toàn đội Duẫn Hòa bỗng đột ngột lao tới ôm lấy nhau.
Bóng chết!
Được điểm rồi!
Lại là một cú ACE tuyệt vời!
Có người còn chẳng kịp nhìn rõ bóng.
Hai cô gái ngồi sau lưng Lục Phán Phán luôn miệng kêu lên kinh ngạc: “Cái gì vậy? Cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao bọn họ lại ăn mừng?!”
Nếu không phải nhìn thấy những con số trên bảng điểm đã thay đổi, không ai dám tin bóng đã thực sự chạm đất!
Đúng lúc này, vẻ đẹp nghệ thuật của sức mạnh, lực bùng nổ đậm chất bóng chuyền nam tăng vọt lên sau tiếng huýt còi của trọng tài.
Lục Phán Phán là người đầu tiên chạy về phía đó, đứng bên cạnh Ngô Lộc.
Đợi Ngô Lộc sắp xếp chiến thuật xong, cô run run nói: “Cố lên, mọi người đã bước một chân vào trận chung kết rồi. Hiệp tiếp theo là hiệp sống còn, bất luận thế nào cũng phải cố hết sức mình! Phải tiến lên!”
Toàn đội lần lượt đặt tay lên tay cô.
“TIẾN LÊN!”
Hiệp thứ năm, đến cả hiệu trưởng trường đại học Thành Hòa cũng đã xuất hiện trên hàng ghế khán đài.
Trọng tài thổi còi, Trần Giai Lượng chăm chú quan sát bên Duẫn Hòa, hàm răng dường như mất đi cảm giác vì nghiến quá chặt.
Lần phát bóng này, là cú phát có trình độ cao nhất của anh trong suốt trận đấu hôm nay, đến cả huấn luyện viên cũng nắm chặt tay vì phấn khích, làm một động tác cực kỳ lố lăng.
Ngay sau đó, Trần Giai Lượng phát bóng và ghi được liên tiếp bốn điểm!
Đây là cảnh tượng trước nay chưa từng có trong cuộc đời anh, bốn quả ACE liên tiếp!
Trận đấu nghiêng hẳn về phía Thành Hòa bằng bốn lần phát bóng này.
Mà trong lần phát bóng tiếp theo, Hoắc Đậu đã nắm chắc được đường bóng đi của Trần Giai Lượng, anh vững vàng đỡ bóng, đồng thời đẩy một cú A PASS sang cho Nhạc Tòng Gia, cuối cùng cũng thành công cắt đứt chuỗi giành điểm liên tiếp của Trần Giai Lượng.
Màn phản công của Duẫn Hòa từ đó mở ra một khoảng cách mới giữa hai đội, mà khoảng cách đó càng lúc càng được kéo dãn ra. Rất nhanh sau đó Duẫn Hòa đã dẫn đầu với mười bốn điểm, mà Thành Hòa cũng đuổi theo sát nút với số điểm là mười ba.
Một điểm nữa thôi, chỉ một điểm nữa thôi, là Thành Hòa lại có thể đứng chung một vạch xuất phát với Duẫn Hòa, bắt đầu lại một vòng tranh giành điểm mốc!
Trần Giai Lượng đã nghĩ như vậy, rồi anh nhảy lên, dồn toàn bộ sức lực phát một cú “đập tay ra biên” cực mạnh.
Bóng có xu hướng bay thẳng ra biên với tốc độ cực nhanh, Hoắc Đậu ngay lập tức lao ra, tốc độ dường như ngang với tốc độ bóng.
Anh chạy, tiếp tục chạy, vài mét sân ngắn ngủi giờ đây cứ như không thấy điểm cuối, biển quảng cáo nối dài như bức tường không nhìn thấy đầu đang chắn ngay trước mắt anh.
Nhưng anh không thể dừng lại.
Dốc hết sức lực cứu mỗi pha bóng là trách nhiệm của libero, là trách nhiệm của anh.
Đây là quả bóng quyết định sự sống còn của trận đấu này.
Chỉ cần bóng chưa chạm đất, Duẫn Hòa sẽ không thua, Duẫn Hòa sẽ vẫn còn cơ hội được tiến vào vòng chung kết quốc gia!
Lúc bóng bắt đầu quỹ đạo rơi, dường như sắp đập thẳng xuống hàng ghế khán đài, Hoắc Đậu nhấc chân trèo lên biển quảng cáo.
Một chân vắt qua, anh vươn người về phía trước, chỉ để tay mình có thể dài thêm chút nữa.
Một chút nữa….. Thêm một chút nữa thôi….
Anh chạm được bóng rồi, mọi tế bào cơ thể đạt đến hưng phấn cực độ, anh vung mạnh tay về phía sau, bóng bay ngược trở về, nhưng chiếc chân còn lại của anh vẫn chưa trèo qua biển quảng cáo, cả cơ thể mất thăng bằng ngã thẳng xuống bục tính điểm.
Gò má đáp đất thay bóng, mắt Hoắc Đậu lấp lánh toàn sao, mặt đất dường như đang xoay mòng mòng, nhưng anh vẫn nghe được tiếng hô kinh sợ đang vây quanh mình.
Trái tim Lục Phán Phán treo lơ lửng, cô không thèm nhìn bóng nữa, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào Hoắc Đậu, sợ anh không thể đứng dậy được.
Khuôn mặt Đan Húc Dương cứng đờ, nhìn về phía Hoắc Đậu, cơ bắp toàn thân căng ra, hô hấp rối loạn lúc nhanh lúc như đã biến mất.
Ngay sau đó, giữa những âm thanh hỗn loạn, Hoắc Đậu nghe thấy tiếng bóng đập xuống sàn thực rõ ràng.
Cả hội trường rơi vào im lặng, toàn đội Duẫn Hòa bỗng chốc lao hết về phía Hoắc Đậu.
Hoắc Đậu khó khăn chống nửa người lên, lúc quay đầu thấy đồng đội ùa về phía mình, anh cũng đã kịp nhìn thấy bảng điểm của Duẫn Hòa đổi từ 14 thành 15.
Sao lấp lánh trong mắt Hoắc Đậu lại càng nhiều hơn, cứ bay vòng vòng trước mặt anh, hoa hết cả mắt, anh thậm chí còn đang tự hỏi có phải mình đã nhìn nhầm rồi không.
15 điểm rồi á?
Thắng rồi sao?
Thắng thật rồi sao??!!!
Lúc này, La Duy và Cố Kỳ mỗi người một tay kéo Hoắc Đậu lên, mọi người đều nhào đến ôm lấy anh.
Giữa cái ôm của đồng đội, gò má của anh không còn đau nữa, ánh mắt nãy giờ vẫn chưa rời khỏi bảng điểm của Duẫn Hòa.
“Vào chung kết rồi!!!!”
La Duy bỗng nhiên hét lên: “CHÚNG TA VÀO ĐƯỢC CHUNG KẾT TOÀN QUỐC RỒI!!!!”
Trông thấy Hoắc Đậu vẫn còn ngẩn người, La Duy lập tức ngồi xổm xuống, luồn qua hai chân anh, cõng anh trên vai, chạy một vòng khắp sân đấu.
Lúc này Hoắc Đậu mới phản ứng lại, liên tục vung nắm đấm về phía khán đài mà không hề hay biết, gò má mình đang sưng vù một cục to đùng.
Lúc chạy về lại chỗ của Ngô Lộc, cả đội đều đã tập trung về đây.
Lục Phán Phán đứng bên cạnh nhìn họ, ngay sau lưng cô, chỉ cách đó có hai mét, Đan Húc Dương khó giấu được nỗi kích động trong lòng mà đứng bật dậy.
Hoắc Đậu nhảy xuống, mọi người lại ôm lấy anh lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Đậu buông những người khác ra, quay đầu nhìn Đan Húc Dương.
Mắt anh ửng đỏ, không biết là vì Duẫn Hòa đã thắng, hay vì anh biết Đan Húc Dương đang nhìn mình.
Mọi người đều nhìn Hoắc Đậu và Đan Húc Dương, ánh mắt sắng rực, nhưng không ai nói câu nào.
Mãi sau, Hoắc Đậu mới lên tiếng: “Cậu còn không mau qua đây ôm tôi là tôi đè cậu xuống đây đánh đấy.”
Cả người Đan Húc Dương như bị điện giật.
Chóp mũi thoáng ê ẩm, trước khi nó kịp lan lên đến mắt, anh chạy ù đến ôm lấy Hoắc Đậu, đôi mắt nhắm chặt.