Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 52




Ngày hôm sau, Lục Phán Phán vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của toàn đội.

Khi bị mười mấy chàng trai nhìn chằm chằm, những cô gái bình thường đều sẽ ngại ngùng mất tự nhiên, thầm nghĩ trong đầu có phải hôm nay mình ăn diện quá xinh đẹp hay không.

Còn khi bị mười mấy cậu con trai cao to vạm vỡ nhìn chằm chằm, thì họ sẽ thầm kiểm điểm lại bản thân có phải tai họa sắp ập lên đầu tôi rồi hay không.

Lục Phán Phán nghĩ một hồi nhưng vẫn không thể nghĩ ra mình đã làm gì mà lại đi châm ngòi ẩu đả, thế là cô cảnh giác nhìn lại bọn họ, thận trọng bước từng bước về phía cầu thang.

“Các cậu làm gì mà nhìn chị chằm chằm vậy?”

Tiêu Trạch Khải quệt những giọt mồ hôi không tồn tại trước trán: “Chị Phán Phán, đã sắp đến tháng ba rồi mà sao chị còn mặc áo cổ lọ vậy?”

Lục Phán Phán kéo kín cổ áo, cao ngạo lườm Tiêu Trạch Khải.

“Chị sợ lạnh, không được hả?”

“Được được chứ.” Tiêu Trạch Khải quay đầu lầm bầm, “Con gái đúng là khó đoán.”

Cố Kỳ đứng trong nhóm người nhưng không tham gia vào đề tài của bọn họ, ánh mắt anh liếc lên tầng trên, bên môi lộ ra nụ cười thấp thoáng.

*

Giữa tháng ba, Lục Phán Phán và Ngô Lộc dẫn toàn đội tiến về giải đấu ở Giang Thành.

Đêm trước ngày xuất phát, Lục Phán Phán ở nhà sắp xếp hành lý, Hứa Mạn Nghiên mặc bộ đồ ngủ đi qua đi lại trong phòng khách, chốc chốc lại mở tủ lạnh ngó qua một cái, chốc chốc lại leo lên xe đạp thể dục đạp vài vòng.

Lục Phán Phán ở trong phòng ngủ mà còn nghe thấy tiếng ồn của cô đành phải bước ra hỏi: “Dạo này mày sao thế? Cứ như mắc phải hội chứng tăng động giảm chú ý ấy.”

Hứa Mạn Nghiên lúc này đang tập yoga trước tivi.

“Tao đang cai game, mày cứ kệ tao.”

Lục Phán Phán khoanh tay dựa người lên cửa, cười nói: “Sao đột nhiên mày lại muốn cai game?”

“Chẳng có gì là đột nhiên cả.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tao đã cai được hai tuần rồi đấy.”

“Mà tại sao?” Lục Phán Phán hỏi, “Tao thấy mày cũng chẳng làm gì, chơi game thì có sao đâu?”

“Ơ, chơi game có nhiều cái hại lắm.” Hứa Mạn Nghiên cúi thấp người xuống thảm, quay đầu nhìn Lục Phán Phán, “Tao đã kiên trì được hai tuần rồi, giờ tao kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn có thể cai đứt được nó luôn.”

Lục Phán Phán: “Tao thấy mày chơi có lâu đâu, sao mà trông gian nan thế?”

Hứa Mạn Nghiên: “Haiz, mày không hiểu đâu.”

Lục Phán Phán: “Tao không hiểu? Ngày trước tao còn nghiện game ghê hơn cả mày nữa đấy, nhưng lúc cai cũng chẳng thấy vật vã như mày.”

Hứa Mạn Nghiên nằm vật ra sàn nhà, nhìn Lục Phán Phán với vẻ mặt đời này chẳng còn gì để luyến tiếc.

“Đúng đấy, sao tao cai game lại vật vã thế này….”

Lục Phán Phán: “Thật ra muốn không chơi game nữa rất dễ, cái khó ở đây là cắt đứt liên lạc với bạn bè trong game, nếu không họ luôn có thể lôi kéo mày trở về con đường cũ.”

Hứa Mạn Nghiên: “Đúng ha……”

“Đúng cái gì?” Lục Phán Phán ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Mạn Nghiên, “Chẳng lẽ…. mày có người mà bản thân không thể dứt ra được? Là anh trai kia hả?”

Hứa Mạn Nghiên quay ngoắt đi, đưa lưng về phía Lục Phán Phán: “Mày nói nhiều thật đấy! Thế bao giờ mày đi?”

“Sáng mai.”

*

Giang Thành.

Trận chung kết giải bóng chuyền toàn quốc dành cho sinh viên năm nay được tổ chức tại Giang Thành, các trận đấu loại theo bảng sẽ diễn ra ở các trường đại học khác nhau trên khắp Giang Thành. Lục Phán Phán đã đặt một khách sạn ở ngay trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, hơn nữa lại còn rất gần Trung tâm Thể dục Thể thao Giang Thành.

Vì vòng bảng đầu tiên phải đấu năm trận, tiêu hao rất nhiều thể lực, vậy nên vừa đến khách sạn, Lục Phán Phán đã bắt tất cả thành viên phải lập tức về phòng nghỉ ngơi giữ sức.

Nhưng bây giờ chỉ mới tám giờ, Lục Phán Phán cũng không thể đi ngủ vào giờ này được bèn rời khỏi khách sạn một mình.

Tiết xuân se lạnh, Lục Phán Phán bọc mình trong chiếc khăn choàng, che kín non nửa khuôn mặt, thả bộ sang ngã tư phía đối diện cổng khách sạn.

Phố xá lên đèn, cuộc sống về đêm nơi phố thị mới chỉ vừa bắt đầu.

Lục Phán Phán đứng bên cạnh cột đèn giao thông, cúi đầu giẫm chân xuống vỉa hè.

Chờ khoảng hai mươi giây sau, đèn xanh bật sáng, nhưng cô không để ý đến dòng người tấp nập xung quanh đang vội vàng băng qua vạch kẻ đường.

Mãi đến khi lòng bàn tay có ai đó nắm lấy, Lục Phán Phán mới ngẩng đầu, nhìn Cố Kỳ đội mũ lưỡi trai cũng đang che kín mít y hệt mình.

Bàn tay rảnh rang kia của anh cố tình kéo thấp vành mũ xuống, trêu cô: “Chúng ta thế này trông giống một đôi minh tinh đang lẩn trốn mấy tay săn ảnh quá.”

“Hai tiếng thôi đấy.” Lục Phán Phán nói, “Đúng mười giờ anh bắt buộc phải về ngủ.”

Cố Kỳ “Ừm” một tiếng.

Rồi anh kéo tay cô giẫm lên vạch kẻ đường, người đi như mắc cửi, nhưng không một ai để ý đến họ.

Cố Kỳ hếch cằm, bước chân như đang bước đi trong hôn lễ của chính mình.

Anh đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được công khai nắm tay bạn gái đi giữa phố lớn.

“Anh nói với La Duy thế nào vậy?” Lục Phán Phán hỏi, “Cậu ấy không nghi ngờ gì anh đó chứ?”

Cố Kỳ bỗng giật mạnh một cái, kéo Lục Phán Phán vào sát người mình, rồi anh buông tay cô ra, vòng qua ôm ngang eo.

“Người ta bận gọi điện thoại với bạn gái, làm gì có thời gian để ý đến anh.”

Đã đi gần hết con đường rồi Lục Phán Phán mới chợt nhớ ra, cô không hề biết Cố Kỳ sẽ đưa cô đi đâu.

“Anh đi đâu vậy?” Lục Phán Phán hỏi, “Có đi đúng đường không hay là đang đi đại thế?”

Trầm mặc một hồi, Cố Kỳ nói: “Cứ đi theo anh là sẽ biết.”

Địa hình Giang Thành vô cùng phức tạp, rất nhiều người dựa vào app chỉ đường mà còn không mò ra đường đi, vậy mà Cố Kỳ lại dẫn cô đi hết phố lớn đến ngõ nhỏ, thi thoảng anh còn chỉ tay vào mấy quán ăn con con ven đường, kể cho cô nghe những điều thú vị ở đó.

“Trước kia anh từng sống ở đây à?” Lục Phán Phán hỏi.

“Có sống vài năm nhưng đã cách đây rất lâu rồi.”

Nói rồi, anh nhìn xung quanh, “Đúng là chẳng thay đổi chút nào.”

Lục Phán Phán xuôi theo ánh mắt Cố Kỳ, cô nhìn thấy có bảng đèn neon phía xa xa, thấy thông báo tuyển dụng cũ nát treo trên tầng lầu, và thấy những sạp hàng ọp ẹp vi phạm qui tắc đô thị được dựng lên bên lề đường.

“Từ thời anh còn ở đội tuyển Thanh thiếu niên sao?”

Lục Phán Phán chợt nhớ ra, Giang Thành đã từng là cứ điểm huấn luyện đội bóng chuyền nam của tỉnh trong suốt nhiều năm liền.

Ánh mắt Cố Kỳ thoáng kinh ngạc, “Em biết à?”

Lục Phán Phán nhỏ giọng đáp: “Em có đầy đủ thông tin của toàn bộ thành viên trong đội.”

Cố Kỳ “Ồ” một tiếng.

Bước chân anh dần chậm lại, nghiêng nghiêng đầu, trông có vẻ rất thờ ơ.

Lục Phán Phán đột nhiên vòng đến trước mặt anh, cô nhón chân kéo cằm anh xuống, “Sao anh lại không vui rồi?”

“Anh đâu có không vui đâu?”

“Anh nhìn lại cái môi đang bĩu dài của mình đi, nào!” Hai ngón tay Lục Phán Phán chọc chọc vào má anh, “Cười một cái nào ~”

Cố Kỳ nhếch mép cười một cái.

Lục Phán Phán lại cúi đầu kéo tay trái của anh lên, cô xòe tay anh ra, cẩn thận chạm vào những đường vân chạy ngang dọc lòng bàn tay ấy.

“Vì tay trái bị thương mà anh phải rời khỏi đội sao?”

Cố Kỳ do dự một hồi rồi cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Nhưng anh vẫn còn tay phải mà.” Lục Phán Phán nói, “Tại sao lại trực tiếp rời khỏi đội chứ? Vào được đội tuyển tỉnh khó biết bao.” 

“Mất một khoảng thời gian rất dài mà anh vẫn không thể điều chỉnh được thói quen sử dụng tay phải, vậy nên đã rời đi luôn.”

Cố Kỳ bình thản trả lời cô như thể đó chẳng qua là vì anh không điều chỉnh được thói quen mà thôi. Nhưng đối với một cầu thủ bóng chuyền đã từng là “Tay trái vàng” của đội, việc tay trái bị thương không khác gì cầu thủ bóng đá bị mất đi một bên chân cả.

Trông thì có vẻ là tay phải vẫn sử dụng được đấy, nhưng thực ra điều đó đồng nghĩa với sự nghiệp thể thao của anh đã bị chặt đứt từ đây.

Lục Phán Phán ngước mắt nhìn anh, bàn tay bất giác siết tay anh thật chặt.

*

Sau cùng Cố Kỳ đưa Lục Phán Phán đến Trung tâm trò chơi.

Cố Kỳ kể, thật ra những năm tháng anh sống ở Giang Thành vô cùng nhàm chán, chẳng có mấy hoạt động giải trí tiêu khiển gì. Trẻ vị thành niên thì không được đi net, không được uống rượu, lại càng không được chơi mấy trò có mức độ kích thích cao, trò giải trí duy nhất của anh khi ấy chỉ là nhân lúc rảnh rỗi thì đi mua xu chơi game.

Nhưng đến khi Lục Phán Phán nhìn thấy dáng vẻ chơi game của anh, thì cô mới biết đó thật ra chẳng giống với trình độ “nhân lúc rảnh rỗi” chút nào.

Hơn nữa, “chơi game” của anh và “chơi game” trong ng tượng của Lục Phán Phán dường như là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cô đã nghĩ rằng, cô có thể nhìn thấy anh bạn trai của mình đứng trước máy chơi game, dáng vẻ cool ngầu xô đổ mọi kỷ lục, thu hút những ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng và được người người vây xem.

Đúng là được vây xem rồi.

——— Bởi vì Cố chủ công đã gắp cho cô mười bảy con thú bông.

Gắp mười bảy con thú bông có thuộc phạm trù “chơi game” không?????

Lục Phán Phán và Cố Kỳ mỗi người hai tay hai bọc thú bông vừa được gắp xong.

Lục Phán Phán – người chưa từng gắp trúng một con thú bông nào lúc này đang sướng rơn, cảm giác mình chính là bà hoàng của trung tâm trò chơi ngày hôm nay. 

Lúc xách thú bông rời đi, xung quanh cô đã có không biết bao nhiêu cặp mắt ghen tỵ.

Hai người ra khỏi trung tâm trò chơi, lúc đứng đợi đèn xanh, một người phụ nữ dắt tay bé gái năm sáu tuổi qua đường, cô bé ấy nhìn chằm chằm đống thú bông trên tay Cố Kỳ không rời mắt.

“Mẹ ơi, anh chị ấy có nhiều thú bông quá, con cũng muốn có.”

Mẹ cô bé nhìn lướt qua Lục Phán Phán và Cố Kỳ một cái, rồi nói: “Để ngày mai mẹ đến chợ buôn mua cho con nhé.”

Lục Phán Phán: “…”

Cố Kỳ: “…”

“Ơ khoan!” Lục Phán Phán nhìn đống thú bông trong tay mình mà bối rối, “Anh đừng bảo là em phải xách hết từng này về nhà nhá? Vali em không đủ chỗ nhét đâu.”

Cố Kỳ: “….. Vali của anh cũng không đủ chỗ.”

Cả hai cùng rơi vào trầm tư.

“Hay là thôi.” Cố Kỳ nói, “Nhiều quá không có chỗ chứa, chúng ta bỏ lại vậy.”

“Không được!”

Lục Phán Phán ôm thú bông, phải đi bộ thêm hai con phố nữa mới tìm được một công ty dịch vụ chuyển phát nhanh.

Đến lúc anh nhân viên nhét hết mười bảy con thú bông vào trong bao, mang đi cân, phát hiện ra mấy đống to đùng này không chỉ chiếm diện tích mà còn chẳng kiếm được bao nhiêu đồng, nhịn không được hỏi: “Chạy đến tận thành phố khác để gắp mấy thứ này thú vị lắm hả?”

Đôi nam nữ trước mặt tình tứ nắm tay nhau, đồng thanh đáp: “Thú vị lắm chứ.”

Anh trai nhân viên muốn khóc thật to.

Yêu vào một cái là ai cũng vô lý ngay.

*

Trận đầu tiên của vòng bảng diễn ra vào buổi chiều.

Buổi sáng cùng ngày, tất cả các vận động viên đều phải trải qua cuộc kiểm tra chống doping*.

*Đây là thuật ngữ chỉ việc sử dụng các loại chất kích thích tăng cường hiệu suất thể thao bị cấm. 

Lần này Trung tâm kiểm nghiệm chất kích thích còn đặc biệt bố trí trạm kiểm soát nhà vệ sinh ở Trung tâm Thể dục Thể thao tỉnh. Một lúc sau, mười sáu đội bóng đều tập trung đầy đủ, tính thêm cả huấn luyện viên và quản lý, tổng cộng phải có hơn hai trăm người.

Lục Phán Phán dẫn mọi người vào bên trong rồi một mình ra cổng đợi.

Hai ba tiếng trôi qua, Lục Phán Phán đã ngồi tê cả chân, cô đứng dậy giẫm giẫm chân mấy cái cho đỡ tê, sau đó đi sang quán tạp hóa nhỏ bên đường mua nước.

Lúc đang tính tiền thì cô thấy Ngô Lộc dẫn đội Duẫn Hòa đi ra.

Một nhóm thanh niên cao to hùng hổ, không một ai để ý đến Lục Phán Phán, chỉ lẽo đẽo theo sau Ngô Lộc đi thẳng ra cổng Trung tâm.

Điện thoại của Lục Phán Phán bị đơ mất một lúc, đợi đến khi cô thanh toán xong, cả đội đã đang đứng trước cổng đợi Ngô Lộc gọi điện cho tài xế rồi.

Thế là cô vội vàng chạy về.

Vừa chạy đến sau lưng bọn họ, cô bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Trạch Khải và La Duy đang đứng chụm đầu vào nhau rì rầm nói chuyện.

La Duy: “To hơn thật à? Tôi cũng chẳng để ý lắm….”

Cố Kỳ cũng sấn lại hỏi: “Còn có thể to hơn được ạ?”

La Duy: “Anh biết đâu….”

Cố Kỳ: “Sao của em lại không to hơn nhỉ?”

Tiêu Trạch Khải: “Của tôi đã to lắm rồi, đừng to thêm nữa thì tốt hơn.”

Lục Phán Phán đứng sững lại, khuôn mặt nhanh chóng…… đỏ bừng.

Nếu như cô nhớ không nhầm, khi kiểm tra doping, các cầu thủ phải cởi áo ra, quần cũng phải kéo xuống tận đầu gối, như vậy mới đảm bảo chắc chắn rằng mẫu nước tiểu được lấy là của chính cầu thủ đó.

Lục Phán Phán nín thinh lặng lẽ lùi về sau hai bước, lò dò đi sang chỗ khác.

Tiêu Trạch Khải, La Duy và cả Cố Kỳ vẫn không biết chuyện gì, tiếp tục bàn luận về đề tài này.

La Duy còn cúi đầu nhìn bắp đùi mình, “Sở dĩ vết bớt được gọi là vết bớt bởi vì từ khi sinh ra nó đã có rồi, làm gì có chuyện nó to ra được nữa? Chắc là cậu nhìn nhầm thôi.”

Cố Kỳ cũng vén áo mình lên, ngoảnh mặt nhìn ra sau eo: “Ừm, em nhớ là vết bớt của em lúc bé cũng chỉ bằng đồng xu thôi, bây giờ nó vẫn là cái cỡ đó, có to hơn đâu.”

*

Buổi chiều.

Các đội tham dự phải có mặt trên sân trước giờ thi đấu một tiếng.

Khán giả theo dõi trực tiếp không nhiều, chỉ có vài sinh viên của trường đại học đó. Nhưng lại thì có khá nhiều tình nguyện viên, người lật bảng điểm, đội duy trì trật tự, tính tổng hết lại còn nhiều hơn cả số thành viên của hai đội bóng.

Giải Bóng chuyền Toàn quốc dành cho Sinh viên năm nay đã kí kết thỏa thuận với một nền tảng truyền thông, mỗi trận đấu đều sẽ được truyền hình trực tiếp, hai bên sân tụ tập rất nhiều đội ghi hình, khiến cho bầu không khí ở nhà Bóng chuyền cũng sôi động hơn thường lệ.

Đối thủ đầu tiên của Duẫn Hòa là Đại học T, một trường đứng hạng ba giải khu vực phía Bắc.

Lục Phán Phán rất am hiểu đội bóng này, Khánh Dương đã từng ba năm liên tiếp được phân vào cùng một bảng với họ, thắng cũng có mà thua cũng có.

Đại học T không được tính là đội mạnh truyền thống*, nhưng họ có những đặc trưng rất nổi bật. Ví như lúc tranh tài trong khu vực, họ sẽ nỗ lực hết mình, luôn giữ vững thành tích, nhưng khi đã vào đến giải toàn quốc thì trạng thái của họ lại không được ổn định. Chỉ cần thua ở hiệp một thì vào hiệp hai họ sẽ hoảng ngay, và chỉ cần thua hai hiệp thì hiệp thứ ba xem như là dâng đầu dâng cổ cho đối thủ cưỡi.

*Mạnh truyền thống ở đây có nghĩa là những đội thường xuyên nắm giữ thứ hạng cao trong giải đấu toàn quốc trước đó. Từ “truyền thống” ở đây có nghĩa là mỗi năm đều xuất hiện trong top.

Vậy nên trước trận đấu, sau khi nghe Lục Phán Phán điểm qua những điều này, Ngô Lộc đã kịp thời điều chỉnh chiến thuật, tranh thủ thiết lập thế trận ngay từ hai hiệp đầu.

Người phát bóng chủ đạo vẫn phải là người giỏi nhất, hoặc phải là người phù hợp nhất.

Chủ công có hai người là Cố Kỳ và La Duy, chuyền hai là Đan Húc Dương, phụ công Tiêu Trạch Khải cùng Thẩm Chu Sơ, đối chuyền Phương Du Lạc, libero trong màu áo đỏ rực đương nhiên vẫn là Hoắc Đậu.

Hiệp đầu tiên, Duẫn Hòa mở màn với khí thế mạnh mẽ, giành ngay một điểm khi vừa giao bóng, Đại học T cũng chẳng kém cạnh, điểm số liên tục đuổi nhau sát nút, mấy lần còn xảy ra tình huống đảo chiều.

Đến cuối cùng Duẫn Hòa giành được 24:22, chạm đến điểm mốc.

Ở lượt phát bóng cuối cùng, Cố Kỳ lại tiếp tục thực hiện một cú ACE hoàn hảo.

Khản giả thì không bao nhiêu, nhưng nhóm tình nguyện viên lại vô cùng sung sức, tiếng cổ vũ ngày càng vang dội.

Hiệp thứ hai bắt đầu, nhóm cầu thủ dự bị ngồi bên cạnh Lục Phán Phán đều thả lỏng tinh thần hơn rất nhiều, cũng hưng phấn hơn rất nhiều, người thì ngồi người thì nhàn nhã đứng xem.

Đại học T vẫn y hệt trước đây, sau khi thua ở hiệp một, trạng thái của họ ở hiệp hai rõ ràng đã không còn ổn định nữa.

Đặc biệt là khi khán giả tại hiện trường lúc này cũng đang dần thiên về phía Duẫn Hòa, đến cả ống kính máy quay cũng nghiêng hết về một phương, tiếng hô hào cổ vũ vang lên không ngừng.

Đây cũng là một loại áp lực đến từ bên ngoài, Đại học T suy yếu thấy rõ.

Ban đầu hai đội chỉ chênh nhau vài điểm, nhưng đến khi Duẫn Hòa đạt đến điểm mốc thì khoảng cách ấy đã kéo dài đến tận mười đơn vị.

Tận mười điểm đó!

Từ ngày tham gia giải đấu đến nay, rất hiếm khi Duẫn Hòa giành được chiến thắng với điểm số cách biệt như vậy!

Hơn nữa, đối thủ còn là đội đứng hạng ba của khu vực phía Bắc!

Nháy mắt, tất cả cầu thủ dự bị đang ngồi trên băng ghế đều lao hết xuống sân ăn mừng.

Lục Phán Phán mang dữ liệu mình ghi chép trong hiệp trước đưa cho Ngô Lộc xem.

Bản dữ liệu không sai lệch so với bản thân ông quan sát là bao, Ngô Lộc cũng chỉ nhìn lướt qua vài lần rồi lại nhìn lên sân đấu.

Nhạc Tòng Gia còn là sinh viên năm nhất, cậu bừng bừng khí thế lao ra trước tiên, so với các cầu thủ đấu chính trên sân thì còn hưng phấn hơn gấp bội.

Ngô Lộc chỉ vào cậu rồi nói, “Hiệp sau để tên nhóc này ra sân đi, cho Đan Húc Dương xuống nghỉ ngơi.”

Trong những trận đấu không mấy hồi hộp căng thẳng như vậy, các huấn luyện viên thường sẽ cho những cầu thủ non kinh nghiệm ra sân để trải nghiệm.

Vậy nên khi biết mình được ra sân thay cho Đan Húc Dương, Nhạc Tòng Gia đã sung sướng đến mức nhảy cẫng lên.

Đây là lần đầu tiên anh được tham gia vào một trận đấu chính thức với quy mô lớn như thế.

Đan Húc Dương rất nghe lời Ngô Lộc, ông bảo anh rời sân anh liền rời sân, ngồi vào vị trí của Nhạc Tòng Gia lúc trước, theo dõi trận đấu.

Lục Phán Phán ở bên cạnh hỏi thăm: “Cậu thấy thế nào?”

Đan Húc Dương chăm chú quan sát trận đấu, giọng rất nhỏ: “Vẫn ổn ạ.”

Hiệp thứ ba mới chỉ bắt đầu được vài phút mà khán giả dường như đều đã đoán được trước kết quả.

Bọn họ chỉ phát bóng thôi đã bị lỗi một lần, rồi lại mắc thêm một lỗi cản phá nữa, dường như Duẫn Hòa chẳng cần phải tấn công mạnh mẽ gì mà điểm số đã nhanh chóng xuất hiện khoảng cách.

Lục Phán Phán còn phát hiện ra rằng, Nhạc Tòng Gia trên sân lúc này khác hoàn toàn với biểu hiện thích thú đến điên lên ban nãy, cậu điềm tĩnh lạ thường.

Điều càng đáng chú ý hơn nữa chính là, Nhạc Tòng Gia ngày thường luôn thích đùa nghịch, thi thoảng còn nổi nóng mâu thuẫn với các thành viên, nhưng trong trận đấu này, cậu lại phối hợp với Cố Kỳ vô cùng ăn ý.

Cậu đảm nhận vị trí chuyền hai, cũng có thể là do tâm lý sùng bái Cố Kỳ sẵn có, thế nên hai người mới phối hợp ăn ý đến vậy.

Chủ công tấn công mạnh mẽ, chuyền hai khéo léo kết hợp, đây chính là điểm bố trí hoàn hảo nhất trên sân đấu.

Thậm chí đến những pha bóng sau, không cần Cố Kỳ phát tín hiệu, Nhạc Tòng Gia cũng có thể phán đoán chính xác suy nghĩ của anh, sau đó đẩy bóng đến vị trí tốt nhất.

Tuy Đan Húc Dương là người kiệm lời ít nói nhưng tính cách vẫn có phần mạnh mẽ. Lục Phán Phán luôn cảm thấy sự phối hợp giữa anh và Cố Kỳ luôn thiếu chút gì đó, cuối cùng hôm nay cô cũng tìm thấy điểm bù vào từ Nhạc Tòng Gia.

Đối với một đội bóng mà nói, có lẽ Nhạc Tòng Gia sẽ là lựa chọn tốt hơn.

Lục Phán Phán nghiêng đầu nhìn sang Đan Húc Dương, phát hiện anh đang cau mày, ánh mắt nhìn chăm chăm sân bóng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.

Rõ ràng anh cũng nhận ra màn phối hợp của Nhạc Tòng Gia và Cố Kỳ hoàn hảo không chút sai sót.

Nếu huấn luyện bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, Ngô Lộc chắc chắn sẽ chọn cậu vào đội hình thi đấu chính.

Lục Phán Phán đưa một chai nước sang cho Đan Húc Dương.

Anh nhận lấy rồi cầm trên tay mà không uống ngụm nào.

Hiệp thứ ba, Duẫn Hòa nhanh chóng giành được 24 điểm, chạm đến điểm mốc.

Tiếng hô hào ở khán đài tiếng sau to hơn tiếng trước, khoảnh khắc La Duy phát bóng lần cuối tạo ra pha bóng chết trên sân đối thủ, Lục Phán Phán đã đứng bật dậy hét lên.

Đan Húc Dương cũng sững sờ một lúc rồi mới chạy vào sân.

Trận này thắng quá đẹp, tỉ số 3:0, Duẫn Hòa trở thành đội đầu tiên giành được ba điểm đầu tiên của bảng ở lượt đầu.

Các cầu thủ của Đại học T chán nản đập tay với Duẫn Hòa, rồi nhanh chóng rời đi cùng huấn luyện viên.

Tình nguyện viên tại sân bóng đang vây quanh họ, nhóm phóng viên của trường cũng ôm theo máy quay chen vào.

Lục Phán Phán chen không nổi, chỉ đứng một bên nhìn họ mỉm cười. 

Phóng viên của trường đại học là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vài sợi tóc mái bay bay, gò má ửng hồng. Khi đưa ra câu hỏi cuối cùng, cô đưa micro về phía Cố Kỳ.

“Vậy câu hỏi cuối cùng…. xin hỏi, cậu đã có bạn gái chưa?”

Đám quần chúng vây quanh lập tức nhao nhao cả lên, tuy rằng khuôn mặt lúc này đã đỏ lựng, nhưng cô gái phóng viên vẫn nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ không hề né tránh.

“Có rồi.”

Câu trả lời của anh nghỉm trong những tiếng nhốn nháo, cho đến khi anh nói lại lần hai.

“Tôi có bạn gái rồi.”

Nụ cười của cô gái cứng đờ, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Đám người ồn ào kia cũng im bặt, còn cả đội Duẫn Hòa thì nghệt mặt ra.

????

Cố Kỳ có bạn gái rồi?

Bọn họ ở bên nhau mà có nghe thấy anh nói gì đâu?

“Hả? Gì cơ?” Tiêu Trạch Khải ngoác mồm, “Cậu có bạn gái khi nào? Sao bọn anh lại không biết?”

Rồi anh quay sang hỏi La Duy: “Cậu có biết không?”

La Duy chớp mắt giả nai chẳng nói gì.

Tiêu Trạch Khải lại hỏi Cố Kỳ: “Cậu thôi đi, ngày nào cũng ở với nhau, sao anh chẳng bao giờ nghe thấy cậu nói cậu có bạn gái?”

Cô gái phóng viên nghe Tiêu Trạch Khải nói thế thì cười ngượng ngùng, kéo nhóm bạn tác nghiệp cùng rời đi.

Mãi đến khi Ngô Lộc dẫn bọn họ rời khỏi sân đấu, lúc ngồi trên xe, đề tài trò chuyện của bọn họ vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ “bạn gái” của Cố Kỳ.

“Có thật không đấy?” Tiêu Trạch Khải hỏi, “Cậu thành thật khai báo cho anh, có phải vì thấy con gái nhà người ta có ý với mình nên cậu mới nói thế đúng không?”

Cố Kỳ ngồi sau ngay lưng Lục Phán Phán.

“Em có thật.” Cố Kỳ nói, “Sao? Em có bạn gái kỳ lạ lắm hả? Sao các anh cứ như vừa nghe phải tin gì động trời gì vậy?”

Cố Kỳ có bạn gái không phải điều kỳ lạ, anh không có bạn gái mới là điều kỳ lạ.

Nhưng mà bình thường mọi người đều ăn cùng nhau huấn luyện cùng nhau, nếu như cậu có bạn gái thật thì phải giống như La Duy chứ, sao có thể không chút vết tích thế được?

Tiêu Trạch Khải lầm bầm: “Bọn anh chưa từng gặp à?”

Cố Kỳ nhỏ giọng đáp: “Chưa từng gặp……”

Lục Phán Phán nghe được giọng anh, trong lòng lo ngay ngáy sợ câu tiếp theo của anh sẽ là “Mà phải là gặp hàng ngày.”

Nhưng Cố Kỳ chỉ khẽ cười, “Yêu xa.”

Lục Phán Phán: “………”

Tiêu Trạch Khải “Ồ” một tiếng như thể đã hiểu lắm rồi, thuận đó còn cảm khái một câu: “Đáng thương thật đấy.”

Hoắc Đậu ngồi cùng một hàng ở ghế phía bên kia bỗng thò đầu qua: “Nhưng mà chẳng thấy cậu nhắc với bọn anh bao giờ.”

Nhạc Tòng Gia đơm thêm một câu: “Vòng bạn bè của anh cũng không đăng mấy món đồ có liên quan đến bạn gái.”

Thẩm Chu Sơ cũng góp mặt: “Cậu thể hiện ra bên ngoài trông y hệt một tên đàn ông độc thân.”

Mọi người tôi một câu anh một câu, Tiêu Trạch Khải như vừa được khai sáng điều gì đó.

Ánh mắt anh nhìn Cố Kỳ đang dần dần thay đổi.

“Vãi thật…. Cố Kỳ! Cậu thế này là đang muốn trong nhà cờ đỏ không hạ, bên ngoài cờ màu tung bay* đúng không?”

*Trong nhà cỏ đỏ không hạ, bên ngoài cờ màu tung bay (家里红旗不倒,外面彩旗飘飘):  Cờ đỏ chỉ người vợ, cờ màu chỉ bồ bịch. Ý nói người đàn ông muốn trong nhà có vợ hiền dâu đảm, bên ngoài vẫn muốn có mấy em bồ bịch lăng nhăng.

Tiêu Trạch Khải vừa dứt lời, những người khác bỗng chốc như ngộ ra chân lý.

Ờ ha!

Một người đàn ông rõ ràng đã có bạn gái nhưng lại chưa từng đăng gì lên vòng bạn bè, cũng chưa từng nhắc đến bạn gái của mình trước mặt người khác. Vậy thì mục đích chỉ có một —— đó chính là muốn xây dựng hình tượng “Tôi vẫn còn độc thân”.

Tiêu Trạch Khải tặc lưỡi liên tục, “Anh em à, cậu thế này là không được rồi.”

Cố Kỳ: “???”

Tiêu Trạch Khải: “Tôi biết yêu xa chẳng dễ dàng gì, nhưng cậu cũng không nên đối xử với bạn gái mình như thế.”

Cố Kỳ: “Em làm gì sai?”

Tiêu Trạch Khải khều khều Lục Phán Phán.

Lục Phán Phán đang hóng chuyện hăng say, phải mạnh mẽ đè cái khóe miệng đang cong lên của mình xuống, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Trạch Khải: “Chị Phán Phán, chị nói xem, Cố Kỳ như vậy không hay chút nào đúng không chị?”

Cố Kỳ phóng ánh mắt dao găm, cười lạnh. 

Lục Phán Phán mím chặt môi không dám nói chuyện, cô sợ chỉ cần mình vừa hé miệng là sẽ bật cười nắc nẻ, chỉ đành gật gật cái đầu.

Cố Kỳ: “Chị gật cái gì?!”

“Cậu lại còn gắt lên với chị Phán Phán nữa à?” Tiêu Trạch Khải tiếp tục tặc lưỡi, “Đúng là tồi thật!”

Cố Kỳ: “????”

Nói xong chuyện này, Tiêu Trạch Khải lại hỏi: “Mà này Cố Kỳ, dù sao mọi người cũng biết cậu có bạn gái cả rồi, cậu đừng giấu diếm nữa, mau cho bọn anh xem hình đi.”

Cố Kỳ: “Không cho.”

Tiêu Trạch Khải: “Đừng nhỏ nhen thế chứ, cho xem tấm ảnh thôi mà.”

Cố Kỳ hừ mũi, “Mặt mũi ấy không thể nhìn được.”

Lục Phán Phán: “???”