Sau khi Tiêu Trạch Khải rời đi, Lục Phán Phán chọc chọc đầu bút lên cằm, vẻ mặt không giấu nổi khoái trá.
Vốn dĩ cô đã thương lượng chuyện này với Cố Kỳ từ trước, trong mấy ngày Hứa Mạn Nghiên không có nhà, hai người họ có thể ăn sáng cùng nhau, nhưng đến khi Hứa Mạn Nghiên quay về thì không tiện nữa.
Ngặt nỗi, còn chưa kịp đợi đến khi Hứa Mạn Nghiên quay về thì Cố Kỳ đã được bạn bè quan tâm lo lắng, sợ rằng anh đang “tâm lý không ổn”.
Lục Phán Phán còn đang bận suy nghĩ không biết nên nói chuyện này với Cố Kỳ như thế nào thì dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng hét.
Cô ra khỏi văn phòng nhìn xuống sân bóng, thấy cả đội đang vây lại một chỗ.
Lục Phán Phán chạy xuống, nhóm người tản ra, Nhạc Tòng Gia nằm trên sàn, Ngô Lộc quỳ một bên xem xét cẳng chân của cậu.
“Làm sao vậy?” Lục Phán Phán hỏi.
La Duy đứng ngay đầu, nói: “Cậu ấy vừa bị chuột rút.”
Nhạc Tòng Gia co một chân, chân kia duỗi thẳng trên sàn, cậu chẳng dám cử động, trán túa mồ hôi lạnh.
Ngay cả Ngô Lộc cũng không dám đụng lung tung vào chân cậu, chỉ là ông làm trong ngành Thể thao nhiều năm, đã gặp qua không ít những trường hợp như thế này.
“Chuột rút cơ.” Ngô Lộc nói, “Khá nghiêm trọng đấy. Tên nhóc nhà cậu, tôi đã bảo cậu phải dãn cơ cho đàng hoàng mà cậu không nghe, cứ lười biếng đi, giờ đã thấy chưa?”
Nói rồi ông lại quay đầu dặn Lục Phán Phán: “Đưa nó đến phòng y tế kiểm tra trước đã, nếu nặng thì phải chuyển đến bệnh viện để bác sĩ kéo cơ.”
“Vâng.”
Lục Phán Phán bảo La Duy đỡ Nhạc Tòng Gia đến phòng y tế trường cùng cô, họ còn chưa kịp lấy số thì đã được thông báo hôm nay cuối tuần, bác sĩ tan ca sớm, đã về hết rồi.
Nhạc Tòng Gia càng lúc càng đau, cứ ngoác miệng kêu rên không ngừng, Lục Phán Phán hết cách, đành phải đưa cậu đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình thử vận may.
“Cậu cố chịu đau một chút.” Trên xe taxi, Lục Phán Phán vừa gọi điện thoại cho Trọng Gia Nguyệt vừa dặn, “Dạo gần đây cường độ huấn luyện cao, căng cơ chuột rút là chuyện bình thường, sau này nhớ phải dãn cơ kỹ hơn đấy.”
Nhạc Tòng Gia cắn răng gật đầu, điện thoại của Lục Phán Phán vẫn chưa có ai nghe máy.
Lúc này cô mới nhớ lại, Trọng Gia Nguyệt đang đi trao đổi ở Thượng Hải.
Mười phút sau, ba người xuống xe ngay trước cổng Trung tâm chấn thương chỉnh hình.
Nhưng vẫn chưa kịp lấy số thì họ đã thấy một nhóm bác sĩ cùng nhau đi ra, tất cả đều đã thay thành thường phục.
Còn vì sao Lục Phán Phán biết đây là nhóm bác sĩ thì là vì Vương Lạc Trinh cũng ở trong số đó.
Bọn họ đang vừa cười nói vừa đi về phía hầm gửi xe, nhưng khi Vương Lạc Trinh nhác thấy bóng dáng Lục Phán Phán, bước chân anh lập tức dừng lại.
Lục Phán Phán: “Bác sĩ Vương, mọi người tan ca rồi à?”
Vương Lạc Trinh nhìn lướt qua Nhạc Tòng Gia, sau đó anh quay người nói với nhóm bác sĩ bên cạnh vài câu rồi mới đi về phía Lục Phán Phán.
“Chấn thương sao?” Anh quan sát Nhạc Tòng Gia.
Lục Phán Phán gật đầu: “Có lẽ là bị chuột rút.”
Vương Lạc Trinh đưa tay lên xem đồng hồ, “Đi theo anh.”
Anh dẫn họ đến phòng khám, bảo Nhạc Tòng Gia nằm lên giường, bắt đầu kiểm tra cho cậu.
Lục Phán Phán và La Duy đứng đợi bên cạnh, phía bên ngoài phòng khám lại có thêm vài bác sĩ nữa lục tục tan ca.
“Làm phiền anh quá.” Lục Phán Phán nói, “Đúng ra bây giờ anh đã được tan làm rồi.”
“Không sao.” Vương Lạc Trinh khom lưng, nhìn qua Lục Phán Phán, “Chấn thương không nghiêm trọng, kéo cơ xong là ổn thôi.”
Nói rồi, anh còn dặn thêm: “Sắp vào hạ rồi, em nhớ nhắc các thành viên chú ý bổ sung chất điện giải và vitamin B1 mỗi ngày.”
Lúc Vương Lạc Trinh dãn cơ cho Nhạc Tòng Gia, La Duy ghé vào tai Lục Phán Phán thì thầm: “Anh bác sĩ này là người chúng ta gặp lần trước đúng không chị?”
Lục Phán Phán gật đầu.
La Duy liếc mắt nhìn sang, cười nói: “Trông cũng đẹp trai đấy.”
Lục Phán Phán lườm anh, tự hỏi một thanh niên trai tráng đột nhiên cảm thấy hứng thú với một người đàn ông khác là thế nào?
Rồi La Duy lại nhỏ giọng, nói: “Nhưng vẫn không đẹp trai bằng Cố Kỳ.”
“Sao tự dưng lại nhắc đến cậu ấy?” Lục Phán Phán chột dạ mắng, “Đám thanh niên các cậu cứ suốt ngày ngả ngớn õng ẹo với nhau như chị em bạn dì ấy.”
La Duy đứng một bên cười đến híp cả mắt, không đáp lại.
Khoảng nửa tiếng sau khi cơn đau cơ của Nhạc Tòng Gia đã vơi bớt, Vương Lạc Trinh tháo kính xuống, lấy bút viết kín một mảnh giấy nhỏ.
“Đi mua những thuốc này, sau này nhớ chú ý giãn cơ trước khi tập luyện.”
Nhạc Tòng Gia gật đầu lia lịa, “Cảm ơn bác sĩ, làm phiền anh rồi.”
Vương Lạc Trinh: “Mọi người có thể về rồi.”
Lục Phán Phán bảo La Duy đỡ Nhạc Tòng Gia đứng dậy, sau đó quay ra nói với Vương Lạc Trinh: “Bác sĩ Vương, bọn em thanh toán viện phí ở đâu bây giờ?”
Lúc anh dẫn ba người họ vào đây, Lục Phán Phán còn chưa lấy số, đến cả máy tính trên bàn làm việc cũng chẳng khởi động.
Vương Lạc Trinh đứng dậy khoác áo vào, nói: “Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi.”
Lục Phán Phán mấp máy môi, mãi sau mới lên tiếng: “Thế thì không hay cho lắm.”
“Không sao.” Vương Lạc Trinh chỉ tay về phía cửa, “Nếu không còn chuyện gì nữa vậy thì tôi về nhà trước.”
Nói rồi, anh quay đầu nhìn Nhạc Tòng Gia và La Duy, “Mọi người bắt xe về à?”
La Duy gật đầu.
“Đang là giờ cao điểm cuối tuần, không dễ bắt xe, hay để tôi chở mọi người về trường?”
La Duy và Lục Phán Phán còn chưa kịp nói gì thì Nhạc Tòng Gia đã vội vàng lắc đầu từ chối.
“Cảm ơn ý tốt của bác sĩ nhưng bọn em không làm phiền anh nữa đâu, bọn em tự về là được rồi.”
Thật ra cũng chẳng phải ngại phiền hà gì, chẳng qua là vì Nhạc Tòng Gia sợ bệnh viện, sợ bác sĩ từ bé. Hơn nữa người ta đã dành thời gian tan làm của bản thân để ở lại khám bệnh cho mình, anh nào có thể mặt dày đi nhờ xe người ta về nữa.
Vương Lạc Trinh nhìn về phía Lục Phán Phán, cô cuống quýt nói: “Bọn em không làm phiền anh nữa, vốn đã làm lỡ thời gian tan ca của anh rồi.”
“Được.”
Vương Lạc Trinh không nói thêm gì, “Vậy thì đi thôi.”
*
Lục Phán Phán đứng đợi cả nửa tiếng mà vẫn không đợi được chiếc taxi trống nào, ứng dụng trên thoại thì còn tận tám mươi người xếp hàng trước mới tới lượt cô. La Duy và Nhạc Tòng Gia ngồi ở bồn hoa ven đường, vẻ mặt Nhạc Tòng Gia cứ như đã sắp hẻo tới nơi.
“ÁAAAAAA……!!!! Sớm biết vậy thì đã ngoan ngoãn leo lên xe bác sĩ kia về cho rồi!! Đợi mãi thế này thì bao giờ mới đến lượt mình đây?”
La Duy liếc sang, “Ai bảo cậu vừa mở miệng ra là từ chối luôn?”
“Đấy là do em ngại làm phiền người ta mà.”
“Anh thấy cậu gan bé sợ bác sĩ thì có.”
“Em sợ bác sĩ? Em từ bé đến lớn đã khỏe như chiến binh vệ quốc rồi nhé! Làm gì có chuyện em sợ bác sĩ?”
Hai người cãi cự anh một câu em một câu, ồn đến mức khiến Lục Phán Phán ong cả đầu.
Cô quay đầu nói: “Đừng cãi nhau nữa! La Duy, cậu qua đó chặn xe đi.”
La Duy không tình nguyện bị ép buộc đứng dậy, đang định lê chân đi thì phía sau lưng vang lên tiếng còi.
Ba người cùng ngoái lại nhìn, Vương Lạc Trinh hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Vẫn chưa bắt được xe sao?”
Lục Phán Phán kinh ngạc nhìn anh, người mới lái xe từ nhà sách gần đó ra, “Bác sĩ Vương, giờ anh mới về à?”
Vương Lạc Trinh: “Ừ.”
La Duy lập tức thu cái chân của mình về, cả anh và Nhạc Tòng Gia đều đang nhìn Vương Lạc Trinh với ánh mắt khao khát chờ mong.
Nhưng Vương Lạc Trinh lại làm như không thấy cái nhìn trìu mến của hai người họ, ngón tay khẽ nhịp trên vô lăng, thong thả lên tiếng: “Lên xe đi.”
Lục Phán Phán còn chưa kịp mở miệng trả lời thì hai người kia đã cảm ơn rối rít rồi nhanh chân vọt lên xe ngồi.
Thấy cô không có động thái gì, Vương Lạc Trinh hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc không cho phép từ chối.
Lục Phán Phán chỉ đành vòng sang bên kia, ngồi vào ghế phó lái.
Vương Lạc Trinh cũng chẳng hỏi họ đi đâu mà lái thẳng đến cổng lớn của Duẫn Hòa.
Anh đỗ xe sát bên đường, Lục Phán Phán vừa mở đai an toàn vừa lên tiếng cảm ơn.
Vương Lạc Trinh chống một tay trên vô lăng, ngay lúc Lục Phán Phán chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên lên tiếng: “Cẩn thận dưới chân, Bàn Bàn.”
Lục Phán Phán đứng sững lại, một chân đã đứng xuống mặt đường, cả người cứng đờ.
“Hả?”
Vương Lạc Trinh: “Sao vậy?”
“Anh vừa nói chuyện với em à?”
“Ừm.”
“Anh gọi em là gì?”
Ngón tay Vương Lạc Trinh đặt lên trước mũi, anh hắng giọng một cái, đang định nói thì Lục Phán Phán lại hỏi: “Anh là người vùng nào vậy?”
Vương Lạc Trinh ngơ ngác nhìn Lục Phán Phán, mãi một lúc sau mới hiểu ra câu hỏi của cô, rồi cười đến cong cả mắt.
Anh vẫy vẫy tay với cô, cũng chẳng nói năng gì mà lái xe đi mất.
Cười cái gì vậy trời….
La Duy đi phía trước quay đầu lại nhìn.
“Chị Phán Phán, sao chị ngẩn người ra thế?”
Lục Phán Phán hồi thần, cô xoay người đi về phía nhà Bóng chuyền, rất nhanh đã vượt qua La Duy và Nhạc Tòng Gia.
Nhạc Tòng Gia đi rất chậm, lại còn tóm La Duy phải đi cùng mình.
“Đội trưởng, anh có cảm thấy…. cái anh bác sĩ kia có ý với chị Phán Phán không?”
La Duy nghe vậy, bước chân tự giác chậm lại.
“Sao cậu lại thấy thế?”
Nhạc Tòng Gia: “Anh nhìn anh bác sĩ đó đi, vốn dĩ đã được tan làm rồi mà vẫn chọn ở lại dãn cơ miễn phí cho em, xong xuôi lại còn chủ động đưa chúng ta về trường…. Anh với em đều là đàn ông mà còn không hiểu rõ đàn ông sao? Anh ta không có ý với chị Phán Phán, chẳng lẽ lại có ý với một trong hai anh em chúng ta?”
La Duy nhìn theo bóng lưng Lục Phán Phán, khẽ lầm bầm: “Nhưng như thế thì không ổn rồi…..”
Nhạc Tòng Gia: “Không ổn gì cơ? Em thấy bác sĩ đó cũng tốt mà, vừa đẹp trai lại còn lịch thiệp nhã nhặn, nghề nghiệp hai người cũng khá liên quan đến nhau.”
La Duy vỗ vào gáy Nhạc Tòng Gia: “Tên nhóc này, cậu không hiểu đâu, đừng có nói linh tinh nữa.”
*
Buổi huấn luyện tối, toàn đội đấu đối kháng hăng vô cùng.
Cố Kỳ cầm chai nước khoáng, ngồi bên cạnh La Duy.
Tối nay Lục Phán Phán có vẻ khá bận rộn, cô cứ chạy ra chạy vào, ánh mắt Cố Kỳ cũng theo sát từng hành động của cô.
La Duy uống non nửa chai nước, hắng giọng một cái, nói: “À đúng rồi, chiều nay anh có đi cùng Nhạc Tòng Gia đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình một chuyến đấy.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
La Duy: “Còn có cả chị Phán Phán nữa.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
La Duy: “Bọn anh còn gặp được anh bác sĩ lần trước.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
La Duy: “Anh ấy đẹp trai thật đấy.”
Cố Kỳ nghiêng đầu liếc qua La Duy: “Chẳng phải anh đã có bạn gái rồi sao?”
La Duy: “…..”
Thấy Cố Kỳ đứng lên đi về phía sân bóng, La Duy hận rèn sắt không thành thép, vội vàng đuổi theo, nói với sau lưng anh: “Cậu thấy anh bác sĩ đó có đẹp trai không?”
Cố Kỳ ôm bóng trên tay, nhìn La Duy bằng vẻ mặt một lời khó nói hết: “Anh muốn come out thì cứ nói thẳng đi, đừng kéo luôn cả em xuống nước thế.”
—— Em cũng có bạn gái rồi đấy nhá.
“Cái thằng nhóc này nói cái gì vậy!” La Duy cướp bóng trên tay Cố Kỳ, chán chường giải thích, “Anh thấy hình như anh ấy có ý với chị Phán Phán, nên mới muốn thẩm định một chút thôi.”
Đúng như La Duy dự đoán, Cố Kỳ đứng hình rồi.
“Anh nói cái gì?”
“Ầy, thôi không có gì đâu.” La Duy ôm theo quả bóng, đi đến trước lưới, “Anh chỉ hóng hớt linh tinh vậy thôi, cậu đừng kể ra ngoài đấy nhá.”
Cố Kỳ đánh mắt nhìn lên tầng trên, “Anh đã lỡ hóng hớt rồi thì phải làm sao cho trọn cái đạo của người hóng hớt đi chứ! Nói cụ thể em nghe xem nào?”
La Duy sờ mặt, “Ầy… anh đã là một người đàn ông trưởng thành rồi mà cậu còn bảo anh phải nói mấy lời như này……”
Cố Kỳ: “Anh không nói thì thôi.”
“Ấy! Anh có bảo là không nói đâu!” La Duy gấp gáp tường thuật, “Thật ra cũng chẳng có gì, chẳng qua là anh bác sĩ đấy đúng ra đã tan làm rồi nhưng vẫn cố ý quay lại để khám cho bọn anh, đã thế khám xong còn không thu phí. Mà cái chuyện không thu phí đó thì thôi, tạm thời bỏ qua, anh ta lại còn cố ý chở bọn anh về tận trường. Đấy, cậu nói xem, làm gì có người đàn ông xa lạ nào lại nhiệt tình như thế? Vậy nên chỉ còn lại đúng một kết luận kia thôi, cậu thấy có đúng không?”
Cố Kỳ tức giận hỏi: “Thế lỡ người ta nhìn trúng anh thì sao?”
La Duy: “……..”
Người anh em à! Tôi đây có lòng tốt báo cáo tình địch cho cậu biết, vậy mà cậu lại báo đáp tôi thế này sao?
“Chúng ta đều là đàn ông với nhau, chẳng lẽ lại không hiểu đàn ông?”
Lần này Cố Kỳ không nói gì nữa, ánh mắt ghim chặt lên tầng trên.
Mục đích đã đạt được, La Duy vỗ vỗ vai Cố Kỳ mấy cái rồi xoay người đi tập bóng.
*
Cả một buổi tối Lục Phán Phán bận thanh toán tiền nhà hàng khách sạn cho giải đấu sắp tới, đến khi cô vừa làm xong những chuyện này và dừng lại nghỉ ngơi, QQ bỗng nhảy thông báo.
Cô mở điện thoại lên xem, là các thành viên trong nhóm chat game từ nhiều năm trước đang online trò chuyện.
Trưởng nhóm cũng tức là bang chủ vừa gửi ảnh kết hôn vào đó, nhóm QQ đã vạn năm không hoạt động bỗng chốc sôi sục cả lên.
Bởi vì cô dâu cũng chính là vợ của bang chủ năm đó.
Thành viên trong nhóm chat đều là những người chơi game với nhau từ thời đầu, cũng chính là những người chứng kiến quá trình từ mối tình qua mạng cho đến khi gặp nhau hẹn hò của hai người họ, chỉ là không ai nghĩ rằng, giờ đây họ đã chuẩn bị cùng nắm tay nhau đi vào lễ đường hôn nhân. Thế nên, chỉ vừa mới gợi lên một chút chuyện, họ đã không kìm được mà nhớ về khoảng thời gian cùng nhau chơi game ấy.
Trong số đó còn có người cảm thán không thôi, bảo rằng hội của họ vốn có biết bao nhiêu là cặp đôi, nhưng đến bây giờ đã có rất nhiều người chẳng còn giữ liên lạc nữa rồi, những đôi có thể đi đến cuối cùng quả thực quá ít.
Lục Phán Phán bật cười, chơi game thôi mà, lấy đâu ra mà lắm tình cảm quá vậy.
Vừa mới cười xong đã có người tag tên cô vào, hỏi cô có còn giữ liên lạc với Đại Đao không.
Lục Phán Phán đáp lại đôi câu rồi buông điện thoại xuống.
Sắp đến giờ tan làm rồi, cô phải mau mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thôi.
Ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị tắt điện, trong đầu bỗng xoẹt qua một ý nghĩ.
——— Phán Phán? Bàn Bàn?*
*Phán Phán /pànpàn/; Bàn Bàn /pánpán/: Hai cái tên có cách phát âm gần giống nhau. Bàn Bàn là hai chữ trong tên game của Lục Phán Phán (Sét Đánh Đì Đùng), hai chữ ‘đì đùng’ phiên âm là Bàn Bàn
Đừng nói là hôm nay Vương Lạc Trinh gọi tên ID game của cô đấy nhé?
Lục Phán Phán bị sốc trước suy nghĩ táo bạo của mình.
Tuy rằng cô biết mình và Đại Đao ở cùng một thành phố, nhưng thế giới…. có thể nhỏ bé đến vậy sao?
Cô chợt nghĩ đến chiều nay Vương Lạc Trinh gọi mình, lúc ấy cô còn tưởng anh gọi “Phán Phán” chẳng qua là ngữ giọng mang theo chút khẩu âm, vậy thôi.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, rõ ràng khi ấy anh đã gọi “Bàn Bàn”!
Lục Phán Phán càng nghĩ càng thấy vô lý, nhưng lại không nhịn được mà tiếp tục suy luận theo chiều hướng này.
Cô mở cuộc trò chuyện với Vương Lạc Trinh lên, nội dung đến cả một dấu câu cũng không có, mà Lục Phán Phán cũng ngại chẳng dám hỏi thẳng.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng!
Lục Phán Phán tìm lại QQ của Đại Đao, sao chép số QQ bỏ sang khung tìm kiếm trên wechat.
Sau khi cô nhấn vào nút tìm kiếm, kết quả hiện ra đúng thật là tài khoản wechat của Vương Lạc Trinh.
Khoảnh khắc đó, Lục Phán Phán không biết phải hình dung cảm xúc của mình như thế nào, quá trùng hợp!
Đồng đội trên game bao nhiêu năm nay lại có thể gặp mặt nhau ngoài đời thực! Nếu như chuyện này không xảy ra với chính bản thân mình, Lục Phán Phán còn cho rằng đó chỉ là những tình tiết trong thế giới tiểu thuyết mà thôi.
Hơn nữa, chắc chắn Vương Lạc Trinh đã biết chuyện này từ sớm, nên hôm nay anh mới bất ngờ gọi cô như thế, chỉ là lúc ấy Lục Phán Phán vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì cả.
Càng nghĩ cô lại càng hưng phấn, nhịn không được mà gửi tin nhắn ngay cho Vương Lạc Trinh.
[Lục Phán Phán]: Đại Đao?
Đối phương trả lời rất nhanh.
[Vương Lạc Trinh]: Ừm.
Lục Phán Phán kích động đến muốn nhảy cẫng lên.
[Lục Phán Phán]: Là anh thật này!!!!! Chẳng trách hôm nay anh lại gọi em là Bàn Bàn, em còn cứ tưởng giọng anh mang khẩu âm nữa chứ! Anh biết từ khi nào vậy?
[Vương Lạc Trinh]: Tết Nguyên Tiêu, em còn nhớ không?
[Lục Phán Phán]: Cái lần hoạt động offline của game ấy ạ?
[Vương Lạc Trinh]: Ừ, về nhà anh lấy số QQ bỏ vào khung tìm kiếm thì ra wechat của em.
[Lục Phán Phán]:!!!
[Lục Phán Phán]: Em cũng thế này.
[Lục Phán Phán]: Thế sao anh không nói với em? Tận hôm nay em mới biết đó!
[Vương Lạc Trinh]: Trước đó hơi bận.
Lục Phán Phán đang trong tình trạng kích động, cũng chẳng để ý đến giờ tan làm.
Hai người lại nói chuyện một hồi, mãi đến khi Vương Lạc Trinh có chuyện phải đi gọi điện thoại, Lục Phán Phán mới nhớ ra mình phải về nhà.
Cô ra khỏi văn phòng, đội bóng đã giải tán gần hết, chỉ còn lại La Duy, Tiêu Trạch Khải và Cố Kỳ đang thu dọn bóng và xe đẩy.
Lục Phán Phán vẫy tay với bọn họ: “Các cậu về nghỉ ngơi sớm đi, chị về trước nhé!”
Nói rồi cô còn cố tình nhìn lướt sang Cố Kỳ, “Tháng sau là đấu rồi, mọi người phải điều chỉnh trạng thái cho tốt đấy, đừng có một lòng mà nghĩ đến hai ba chuyện, nhớ chưa?”
La Duy và Tiêu Trạch Khải đều vâng dạ, chỉ có mỗi Cố Kỳ là không nói gì.
Sau khi Lục Phán Phán rời đi, La Duy khom lưng nhặt quả bóng cuối cùng ném vào xe đẩy, rồi nói: “Anh thấy sân hôm nay cũng không bẩn mấy, quét sơ qua là được rồi, hay là Cố Kỳ về nghỉ ngơi trước đi?”
Cố Kỳ đánh mắt sang phía anh, không nói lời nào mà sải chân chạy ra ngoài.
*
Lục Phán Phán vừa đi đến bên hồ bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo phía sau.
Cô quay phắt đầu lại, còn chưa kịp định hình được là ai thì đã bị kéo vào một cái ôm nóng rực.
Nếu như không phải vì mùi hương quen thuộc trên người anh cũng ập đến ngay tức khắc thì chắc Lục Phán Phán đã tặng ngay một cú dứt điểm dứt luôn đường con cháu của đối phương rồi.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy rất đỗi ấm áp.
Lục Phán Phán vòng tay ôm lấy lưng Cố Kỳ, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Kỳ không nói gì mà chỉ ôm cô một lúc lâu, thực ra trong lòng anh đang rất muốn hỏi cho kỹ càng về tên bác sĩ kia nhưng lại không muốn để Lục Phán Phán biết được là La Duy đã mật báo chuyện của cô cho mình biết, thế nên sau cùng chỉ đành biến những thứ đó thành một cái ôm im lặng.
Mãi sau, Cố Kỳ mới lên tiếng: “Ngày mai em nghỉ phép, em định đi đâu à?”
Lục Phán Phán: “Em chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
Cố Kỳ: “Vậy sáng mai anh……”
“Không được.” Lục Phán Phán nói, “Mai bạn em về rồi.”
Cố Kỳ lại im lặng thêm một khoảng dài.
Anh vùi đầu lên vai cô, giọng điệu buồn bực: “Em sẽ nói với người khác là em có bạn trai rồi chứ?”
Nói rồi anh lại bổ sung thêm: “Đặc biệt là với những lúc có người có suy nghĩ gì đó với em.”
Lục Phán Phán cười nói: “Làm gì có ai có suy nghĩ gì với em đâu?”
Cố Kỳ buông cô ra, lùi về sau một bước.
Giữa màn đêm, anh không nói gì, trong mắt là gương mặt của cô.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ đi ngang qua bọn họ.
Vốn dĩ đã đi qua luôn rồi, nhưng người nọ lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Tiểu Lục?”
Lục Phán Phán phải nheo mắt một hồi mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Là Chủ nhiệm Trương của phòng Hậu cần, mấy ngày nay để thanh toán các khoản nhà hàng khách sạn của đội bóng cô đều phải làm việc với bà.
Lục Phán Phán: “À vâng…. hôm nay cuối tuần mà cô vẫn ở trường ạ?”
“Ừ, tuần này bận quá, phải tăng ca.” Chủ nhiệm Trương nhìn về phía Cố Kỳ, “Đây là…?”
“Ờ ——” Lục Phán Phán thoáng sững lại, “Đội viên của em.”
“Ồ ồ.” Chủ nhiệm Trương gật gù, “Vậy cô đi trước nhé.”
“Cô đi thong thả ạ.”
Chủ nhiệm Trương rẽ vào một lối khác, đi đến bãi đỗ xe.
Lục Phán Phán xoay người lại, Cố Kỳ đang đứng đưa lưng về phía cô, mắt hướng ra giữa hồ.
Những lúc như vậy, không cần anh phải nói cô cũng tự biết anh đang nghĩ gì.
Lục Phán Phán đứng sau lưng anh một lúc lâu, cô suy nghĩ đến rất nhiều điều, cuối cùng đành chọn ôm anh từ phía sau.
“Em xin lỗi mà…..”
Cố Kỳ đột nhiên xoay người lại, cúi thấp đầu, nói: “Năm nay, chắc chắn là năm nay, anh sẽ giải quán quân về cho em, chúng ta sẽ không lén lút như vậy nữa, được không?”
Lục Phán Phán nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì, “Sao cơ?”
“Anh nói, giải đấu toàn quốc năm nay, anh sẽ lấy cúp quán quân về cho em, và anh không muốn làm tình nhân bé nhỏ trong bóng tối của em nữa.”
Đoạn, anh lại tiến gần thêm một chút, giống như đang lấy lòng nịnh nọt, “Như vậy có được không?”
Lục Phán Phán vô cùng trịnh trọng gật đầu.
“Được.”
Cố Kỳ cứ nghĩ rằng cơn khó chịu trong lòng đã tan biến hết, nhưng vừa nhìn thấy gò má trắng nõn của Lục Phán Phán, chóp mũi vấn vít mùi hương thoang thoảng của cô, bỗng chốc lại khiến cho lòng anh thêm loạn.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trong tâm Lục Phán Phán như có quỷ, cũng hết lòng đáp lại cuồng nhiệt từ anh.
“Ưmm….” Lục Phán Phán nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, bèn đẩy Cố Kỳ ra.
Lại giống như lần trước, cô không tài nào đẩy được.
Cố Kỳ ôm chặt cô, lùi về sau một bước, cả người bị đè lên thân cây.
“Lại muốn đẩy anh ra?”
“Hình như có người đến.”
Vừa dứt lời, có hai nữ sinh cười nói tíu tít đi ngang qua đoạn đường nhỏ.
Cố Kỳ quay đầu, khi thấy hai người kia đã đi xa, anh lại ôm chầm lấy Lục Phán Phán, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi cô, cái hôn thuận thế rơi xuống bên cổ.
“Anh chỉ muốn ngay lập tức cho mọi người biết, em là của anh.”
Dứt lời, Lục Phán Phán cảm thấy cổ mình nhói lên.
“Cố Kỳ…. anh…….”
Những lời còn lại biến thành những âm thanh khe khẽ trong thanh quản, Lục Phán Phán siết chặt tay ôm ghì lấy lưng Cố Kỳ.
*
Lúc Lục Phán Phán về đến dưới tòa chung cư, phòng khách đã sáng đèn.
Sau khi mở cửa ra, quả nhiên cô nhìn thấy Hứa Mạn Nghiên đang ngồi trong phòng khách, dáng vẻ mệt muốn gục ngã.
“Về rồi à?” Lục Phán Phán thay giày, vội vội vàng vàng chuồn về phòng.
Hứa Mạn Nghiên ngồi trên sofa, liếc sang Lục Phán Phán, nói: “Đừng giấu làm gì, tao thấy cả rồi.”
Mặt Lục Phán Phán đã đỏ lựng lên nhưng vẫn cứng cổ giả vờ như mình không hiểu gì cả, “Hả?”
Hứa Mạn Nghiên chỉ vào cổ mình, “Chà chà, em zai đúng là nhiệt tình như lửa.”
Lục Phán Phán: “……….”
Thế thôi, khỏi trốn.
Lục Phán Phán ngã xuống sofa, cũng cảm thán: “Hầy, đúng thật là nhiệt tình như lửa.”
Hứa Mạn Nghiên nhìn đôi môi Lục Phán Phán, cười nửa miệng, không nhịn được muốn tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Đừng có mà vui mừng quá sớm. Qua một khoảng thời gian nữa mày sẽ chịu không nổi đâu, khỏi mơ đến chuyện xuống giường luôn.”
Nói rồi Hứa Mạn Nghiên mới phản ứng lại, câu này có phải là gáo nước lạnh đâu, nó là chậu Coca mát lạnh sảng khoái, cực kỳ kích thích mới đúng.
Lục Phán Phán lầm bầm phản bác: “Mày đừng có ăn nói lung tung, trong thời gian diễn ra giải đấu hạn chế…….”
Hứa Mạn Nghiên: “Hạn chế cái gì?”
Lục Phán Phán xoay người, quay lưng với Hứa Mạn Nghiên, “Không nói cái này nữa, tháng sau tao đi công tác, chắc khoảng hai tháng. Lúc về tao sẽ tìm nhà rồi chuyển đi luôn.”
Những vấn đề như này Lục Phán Phán không cần phải giải thích với Hứa Mạn Nghiên.
“Hừ.” Hứa Mạn Nghiên khịt mũi, “Thế mà bảo hạn chế kiêng khem.”
“Mày phiền thật đấy!”
Hai người nói qua nói lại một hồi Lục Phán Phán mới phát hiện ra tâm tình của Hứa Mạn Nghiên có hơi là lạ.
“Mày sao thế?” Lục Phán Phán hỏi, “Sao đi ăn cưới về mà cứ như bị lột mất một lớp da vậy?”
“Ôi! Đừng nhắc nữa.” Hứa Mạn Nghiên buông thõng hai tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà với vẻ mặt nhân sinh chẳng còn gì luyến tiếc, “Tao cảm thấy cuộc đời tao đã bước vào giai đoạn nút thắt cổ chai* rồi.”
*Ý chị ta là bước vào giai đoạn bế tắc í. Thuật ngữ “nút thắt cổ chai” có tên tiếng anh là Bottleneck, dùng trong khá nhiều lĩnh vực đặc biệt là kinh doanh sản xuất, nếu mí bồ có hứng thú có thể tìm hiểu về thuật ngữ này nha.
Lục Phán Phán: “Nói tiếng người đi.”
“Tao…..” Hứa Mạn Nghiên thở dài rền rĩ, “Thế giới này đúng là nhỏ bé, nhỏ bé đến lạ lùng, tao còn đang hoài nghi liệu tao có phải nữ chính của bộ tiểu thuyết nào nữa không đây…..”
“Ấy nói đến cái này, ngày hôm nay tao mới thực sự được chứng kiến thế nào gọi là thế giới nhỏ bé đến vậy.” Bây giờ nghĩ đến chuyện của Vương Lạc Trinh, Lục Phán Phán vẫn cảm thấy nó rất vi diệu, “Mày còn nhớ con game tao chơi từ hồi cấp ba không?”
Hứa Mạn Nghiên hờ hững đáp: “Nhớ, sao?”
“Trong game tao có một ông sư phụ có mối quan hệ rất tốt…..”
“Sau này thì thành chồng của mày.”
“Gì mà chồng với không chồng, nghe tao nói vào trọng điểm đây này.”
“Ầu, mày nói đi.”
“Hôm nay tao phát hiện ra, anh ấy là bác sĩ là tao đã gặp tận mấy lần trong bệnh viện!”
“Hả?” Hứa Mạn Nghiên sửng sốt, “CÁI GÌ????”
“Chẳng phải Trọng Gia Nguyệt vừa đi trao đổi ở Thượng Hải sao? Trước khi đi chị ấy giới thiệu đàn anh của chị ấy với tao, ấy thế mà đàn anh của chị lại là sự phụ của tao trong game!”
Hứa Mạn Nghiên chớp mắt liên tục, phút chốc lại sụp đổ.
“Vận mệnh trên đời, cứ là giống nhau đến kinh người.”