Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 45




Khi căn phòng ngủ cách vách vừa tắt đèn, Lục Phán Phán đã thay xong quần áo.

Cô xỏ chân vào đôi ủng đi tuyết mềm mại, nhẹ tay nhẹ chân đi ngang qua phòng khách, tra chìa khóa vào ổ, mở cửa. Sau khi ra khỏi nhà, cô khẽ khàng đóng cửa vào, rồi mới dám lao ù xuống tầng.

Xuống đến tầng hai, Lục Phán Phán dừng lại, nghiêng đầu ngó qua ô cửa nhỏ ở chiếu nghỉ, xác định lại lần nữa người đứng đó có đúng thật là Cố Kỳ hay không.

Đến tận lúc này, cô vẫn luôn cảm thấy có chút vô thực.

Sẽ có người chỉ vì một câu “Có một chút xíu nhớ cậu” mà đội cả trời tuyết chạy xuyên đêm đến một nơi cách đó mấy trăm cây số ư?

Lục Phán Phán bước chậm lại.

Dưới ánh sáng vàng vọt, chiếc bóng của Cố Kỳ bị kéo dài ra, dáng người nghiêng nghiêng dựa lên cột đèn đường.

Những bông tuyết xoay tròn trong vầng sáng hệt như một bộ lọc, càng khiến Cố Kỳ thêm vô thực.

Thấy cô bước đến, anh cong mắt cười.

Lục Phán Phán im lặng đi đến trước mặt Cố Kỳ, đứng ở khoảng cách gần nhìn anh thật kỹ.

“Cậu đến đây bằng cách nào?”

“Tôi lái xe.”

“Cậu lái được trên đường cao tốc á?”

“Được chứ, thi đại học xong là tôi đã lấy bằng rồi.”

Lục Phán Phán trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: “Cậu lái mất bao lâu vậy?”

Cố Kỳ nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, “Cũng không rõ, chắc khoảng năm sáu tiếng.”

Cô vươn tay phủi hết tuyết rơi trên vai anh.

“Sao cậu biết địa chỉ nhà chị?”

“Chẳng phải Trình Âm từng gửi quà cho chị đó sao?”

Lục Phán Phán cười nói: “Có phải cậu bắt em ấy tìm mấy món mà chị thích đúng không?”

“Không phải.” Cố Kỳ nói, “Là tôi thật thì tôi sẽ không vòng vo vậy đâu.”

May mà trời đã rất khuya, nếu không anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ lựng lên của cô mất.

Lục Phán Phán cúi đầu chỉnh lại khăn quàng, lúc ngẩng đầu lên lại, non nửa khuôn mặt đã vùi trong lớp khăn cũ xù vải.

“Chị dẫn cậu đi ăn đêm nhé.”

*

Giờ này đa số các hàng quán đều đã đóng cửa, chỉ còn lại lác đác vài sạp ăn đêm gần khu doanh nghiệp mà thôi.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, Lục Phán Phán và Cố Kỳ đều phải chạy bước nhỏ. Nhưng lúc đến nơi thì chỉ mỗi Lục Phán Phán ôm ngực thở dốc, còn Cố Kỳ thì mặt không đổi sắc, nhịp tim đập đều đều.

Lục Phán Phán không thấy đói, vậy nên cô chỉ gọi cho Cố Kỳ một bát cháo ăn kèm với một đĩa dưa cải.

Anh cúi đầu chuyên tâm ăn, cô ngồi đó chuyên tâm ngắm.

Lục Phán Phán bỗng nhớ lại, hai năm trước cô từng cùng bố lái xe đến thành phố của Cố Kỳ chơi. Hành trình của hai bố con vô cùng suôn sẻ, giữa đường có dừng lại trạm nghỉ hai ba lần, chạy hết bảy tám tiếng đồng hồ.

“Này.” Lục Phán Phán nói, “Cậu chạy thẳng một mạch đến đây không nghỉ giữa đường luôn à?”

Cố Kỳ xúc một thìa cháo, “Sao lại phải dừng?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn của cửa tiệm, “Tôi rất muốn gặp chị mà.”

“Giờ gặp rồi đây, tiếp theo cậu định thế nào?”

“Ngày mai về nhà, mẹ tôi về rồi.”

Lục Phán Phán thoáng nghẹt thở.

“Tối nay lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ đến đây, sáng mai lại lái xe mấy tiếng đồng hồ chạy về?”

Cố Kỳ đột nhiên nhếch môi cười hỏi: “Chị không nỡ để tôi về à?”

Lục Phán Phán cầm thìa gõ nhẹ lên chóp mũi anh, “Chị đây là đang lo cậu đi đường mệt nhọc.”

Cố Kỳ lại cúi đầu ăn cháo.

“Mà nhà cậu làm gì vậy?” Lục Phán Phán nói, “Ngày mai mẹ cậu về là sao?”

Cố Kỳ vẫn cứ ăn cháo không đáp lời.

Lúc này cô mới nhận ra, đúng thật là anh đang đói lắm, nhưng tướng ăn của anh lại rất đẹp, dù có đói đến mấy cũng phải chậm rãi từ tốn.

Tô cháo to rất nhanh đã chạm đáy, nhưng lại không khiến cho người khác có cảm giác anh ăn như sói đói hổ vồ.

Cố Kỳ lau miệng, trả lời: “Làm tài chính thôi, quanh năm suốt tháng chẳng thấy bóng người.”

Lục Phán Phán: “Thế còn bố cậu?”

Cố Kỳ cụp mắt, rút điện thoại ra quét mã thanh toán.

“Mất rồi.”

Lục Phán Phán thoáng sững người, “Chị xin lỗi.”

“Không sao.”

Lúc này cô mới chợt nhận ra Cố Kỳ đang trả tiền, liền vội vàng giữ tay anh lại: “Chị mời mà.”

Cố Kỳ nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, sau khi thanh toán anh lại cảm thấy hành động vừa rồi của cô rất buồn cười, lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên có một cô gái nói muốn mời tôi ăn đấy.”

Lục Phán Phán cố ý hỏi: “Vậy là mỗi lần đi ăn với con gái cậu đều sẽ tự động thanh toán như một quý ông lịch thiệp à?”

Cố Kỳ nâng mày, thu hết vẻ mặt giảo hoạt của cô vào tận sâu nơi đáy mắt.

“Chị hỏi bẫy tôi đấy à?”

Lục Phán Phán lắc đầu cười: “Thôi, không gây khó dễ cậu nữa.”

Cố Kỳ chậc một tiếng, buồn bực quay ngoắt mặt đi.

“Tôi mà có nói xung quanh tôi không có cô gái nào vây quanh thì chắc chắn chị cũng sẽ chẳng tin đâu.”

Hai tay cô chống cằm, “Ừm, thế cậu kể tiếp đi.”

Cố Kỳ: “Có gì đáng kể đâu chứ, thì là mấy cô gái đó cứ thường xuyên rủ tôi đi ăn đi chơi, nhưng lại chẳng có ai chủ động nói mời khách cả.”

Lục Phán Phán chớp chớp đôi mắt: “Thì ra cậu lấy lý do người ta không chịu chủ động mời khách để từ chối hết tất cả à?”

“Hả?” Cố Kỳ đần mặt, “Tôi chỉ đang kể lại với chị một sự thật khách quan mà thôi, chị vừa nắm bắt từ khóa nào vậy?”

Lục Phán Phán bật cười.

“Hơn nữa.” Cố Kỳ hỏi vặn lại, “Trông tôi rất giống loại đàn ông mà chỉ cần con gái mở miệng bảo họ mời, là tôi sẽ đi theo ngay sao?”

Lục Phán Phán mím môi nhịn cười, cô kéo kín cổ áo, quấn khăn quanh cổ, đội chiếc mũ của áo khoác lên.

Xong xuôi cô đứng dậy, khều tay Cố Kỳ mấy cái.

“Đi thôi, chị mời cậu đi ngắm tuyết.”

Cố Kỳ ngẩn người một lúc rồi vội vàng đứng lên.

“Chị đợi tôi với.”

*

Cả thế giới dường như đều tĩnh lại để cùng thưởng thức trận tuyết lớn đã xa cách ba năm.

Những chiếc xe chạy trên đường không còn bấm còi inh ỏi nữa, nước trong hồ cũng chảy êm ả hơn.

Ngọn đèn giữa công viên tỏa ra những chùm sáng rất đỗi ấm áp.

Và có đôi người đang ngồi trên chiếc ghế dài ngay dưới chân ngọn đèn.

Thật ra Lục Phán Phán không nhìn được rõ, cho dù đèn trên đỉnh đầu có đang sáng trưng thì tầm nhìn của cô cũng chỉ là những bông tuyết đang bay lượn trước mắt, và sườn mặt Cố Kỳ nơi khóe mắt.

“Ngày mai cậu đi lúc mấy giờ?”

“Về trước khi mẹ tôi về ăn trưa là được.”

Lục Phán Phán thoáng thoảng thốt, “Vậy chẳng phải năm sáu giờ là cậu phải đi rồi sao?”

Cố Kỳ: “Cũng gần thế.”

Lục Phán Phán kéo anh: “Vậy thì cậu mau tìm khách sạn ngủ nghỉ đi.”

“Không vội.” Cố Kỳ kéo ngược cô về, “Chị ngắm tuyết thêm một lúc nữa đi.”

Rồi anh quay đầu nhìn sang Lục Phán Phán, “Để tôi còn được ngắm chị thêm một lúc nữa.”

Ối!

Nói xong anh lại tự cảm thấy buồn cười.

Sao mà lại nói toẹt hết lời trong lòng ra thế này!

Nhưng Lục Phán Phán sau khi nghe anh nói câu đó, đến cả khóe mắt thôi cũng chẳng dám nhìn lướt qua.

Bốn bề càng lúc càng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi họ dường như còn có thể nghe thấy dòng thời gian đang chảy trôi.

À không, hình như đó là tiếng hoa tuyết rơi.

Đã muộn lắm rồi.

Lục Phán Phán khẽ kéo tay áo Cố Kỳ, “Cậu phải về ngủ đi, thật đấy. Cậu đã đặt phòng khách sạn chưa?”

Cố Kỳ đứng dậy vươn vai.

“Đi thôi, tôi đưa chị về trước.”

Lục Phán Phán còn đang định bảo anh về nghỉ trước, nhưng cô nghĩ lại, đêm hôm khuya khoắt, chắc chắn anh sẽ không đồng ý để cô đi về một mình, thế nên cũng bước theo anh.

Đến dưới tầng, Lục Phán Phán xoay người nói: “Ngày mấy cậu về trường?”

Cố Kỳ: “Chị về ngày nào?”

Lục Phán Phán: “Chị đang hỏi cậu mà.”

Cố Kỳ: “Tôi chưa mua vé, chị về ngày nào tôi về ngày đó.”

“Mùng mười.”

Lục Phán Phán vừa nói xong thì đã xoay người chạy mất.

Cố Kỳ vẫn đứng dưới tòa nhà cho đến khi tầng nào đó sáng đèn, rồi đèn tắt đi, anh mới xoay người rời đi.

Trái tim nhảy nhót tưng bừng không có ai để bày tỏ, Cố Kỳ cứ đi được vài bước là lại bật nhảy một cái, anh còn tiện tay với lên mấy cành cây bên đường khiến cho mấy bông tuyết đọng lại trên phiến lá xào xạc rơi xuống, phủ đầy đầu, trông hệt như “Một đêm trắng tóc”.

Đến được khách sạn cũng đã là hai giờ sáng.

Cố Kỳ nhận phòng, đến khi anh đã tắm rửa xong xuôi mà ngoài trời vẫn đổ tuyết.

Cố Kỳ chỉ mặc mỗi bộ đồ đơn giản mỏng tang mà không hề thấy lạnh, đứng trên ban công rộng lớn ngắm tuyết rơi.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra, tuyết lại đẹp đến như vậy.

Ngắm hồi lâu, Cố Kỳ bỗng ngửi thấy mùi khói thuốc.

Anh nghiêng đầu, thấy phòng sát vách cũng có người đang đứng một mình ngoài ban công với tư thế giống hệt anh, dựa vào lan can ngắm tuyết.

Người đó cũng nghiêng đầu nhìn thấy Cố Kỳ.

Cảm giác tưng bừng trong lòng còn chưa tan, kích thích đầu óc anh cũng tưng bừng chẳng kém.

Anh mở miệng: “Ô! Anh rể.”

Kim Hâm: “Hả???”