Lục Phán Phán nghiên cứu sách vở mấy ngày liền, phát hiện ra việc lượm nhặt lại những kiến thức chuyên ngành mình đánh rơi suốt mấy năm nay vô cùng trầy trật. Vừa hay đơn vị bổ túc thi thạc sĩ thuê một phòng học ôn luyện ở đại học Duẫn Hòa, Lục Phán Phán cắn răng, rút hết mấy mươi nghìn tệ tích cóp còn lại đăng ký vài khóa, cuối tuần nào cũng đi học.
Kết thúc buổi đầu tiên học, Lục Phán Phán đang thả bộ về nhà, Hứa Mạn Nghiên bỗng nhiên gọi điện thoại đến.
“Tao nghĩ là bố mẹ tao vẫn chưa từ bỏ ý định kia đâu, tao sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể về ngay được.”
“Vậy thì đừng về nữa.” Thời tiết oi bức, Lục Phán Phán lau mồ hôi, đứng bên đường đợi xe, “Nhà của mày đã thuộc về tao.”
“Đừng có mà thế, ngoan ngoãn trông nhà giúp tao đi. Tao có gửi rất nhiều đặc sản về cho mày đấy, đã nhận được chưa?”
“Đặc sản gì? Hoa hồng hả? Tối qua tao vừa nhận được một bó. Đừng nói là mày ở ngàn dặm xa xôi chỉ gửi về cho tao mỗi bó hồng thôi nhé?”
Hứa Mạn Nghiên ngập ngừng: “Đấy chắc là hoa gửi cho tao.”
Lục Phán Phán: “Vậy tại sao lại viết tên người nhận là tao?”
“Chậc” Giọng Hứa Mạn Nghiên càng lúc càng nhỏ, “Người phiêu du chốn giang hồ, há có thể không đặt một nghệ danh? Ầy không nói nữa, tao có việc bận rồi, thế nhá!”
Hứa Mạn Nghiên vội vàng tắt điện thoại, để lại một mình Lục Phán Phán nhìn vào màn hình đen thui với vẻ mặt mơ hồ.
Ước gì có thể tẩn chết mày!
Thôi đành cam chịu vậy.
Xe buýt chậm rãi dừng lại, Lục Phán Phán bước lên xe.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn lên cùng lúc với cô.
Lục Phán Phán nghĩ thầm trông ông ấy cũng không quá lớn tuổi nên cô đã ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất trên xe.
Người đàn ông trung niên đứng ngay bên cạnh cô, nắm lấy tay cầm phía trên đỉnh đầu, cúi đầu xem điện thoại.
Người này tuy cao nhưng lại có chiếc bụng tròn hệt như quả bóng, đôi chân không quá thô, dưới góc nhìn của Lục Phán Phán lại thấy ông hao hao giống quả địa cầu.
Đúng lúc này, tài xế ngột ngột phanh gấp, Lục Phán Phán ngã mạnh người về phía trước, may mà cô kịp thời chống tay lên hàng ghế trước mới không bị đập người vào.
Còn quả địa cầu đứng cạnh cô lại vô cùng nhạy bén, động tác linh hoạt, bàn tay ông nắm chặt tay cầm chân đứng vững, chỉ có vài sợi tóc là hơi rối.
Lục Phán Phán nhìn thoáng qua, ông chú trông khá dẻo dai.
Âm thanh phàn nàn khó chịu dần lắng xuống, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Lúc gần đến trạm kế tiếp, ông chú quả địa cầu bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
“Quản lý của đội Khánh Dương từ chức? Tin chính thức à?”
“Thôi thôi thôi, chắc cũng không ít người tranh nhau mời em ấy về, đội bóng của chúng ta sắp giải tán rồi, có khi người ta còn chẳng thèm đặt vào mắt.”
“Không phải là em sợ mà là trong lòng em hiểu rõ, sao người ta lại phải gia nhập vào đội bóng của chúng ta cơ chứ? Đàn anh, em đành nói thật với anh vậy, phòng Thể dục Thể thao đã quyết tâm mặc kệ đội bóng của chúng ta rồi. Kinh phí thì rút bớt đi từng ngày một, quản lý trước đây cũng là vì khoản tiền thưởng bị nợ hết ngày này qua tháng nọ nên mới bỏ của chạy lấy người đấy chứ. Mà hiện giờ sau khi phần lớn thành viên của đội đều tốt nghiệp ra trường thì chúng ta cũng hoàn toàn đứt gánh, xem chừng cũng chỉ còn lại đôi ba người tiếp tục được.”
“Ông anh à, đạo lý gì đó mà anh nói em đều hiểu hết, nhưng anh cũng phải hiểu cho em, huấn luyện viên của Khánh Dương và chúng ta là trò từ cùng một thầy, nếu bây giờ để lộ ra em đi mời quản lý cũ của họ về thì chẳng hay chút nào.”
Mình và người mình ghét bị nhắc tên cùng một lúc, Lục Phán Phán không thể không nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông kia.
Nghe nội dung cuộc nói chuyện, vậy đây hẳn là huấn luyện viên hoặc chủ nhiệm của đội bóng chuyền nam đại học Duẫn Hòa.
Nhưng những gì ông vừa nói đều rất có lý, cho dù cô có muốn tiếp tục làm công việc quản lý đội bóng thì cũng sẽ không chọn một đội bóng đang đứng trên bờ vực giải tán như Duẫn Hòa. Huống hồ, ông ấy còn là sư huynh sư đệ với thằng cha háo sắc của Khánh Dương.
Tuy rằng Kinh tế – Tài chính mới là khối ngành học hàng đầu ở đại học Duẫn Hòa, nhưng năng lực Thể thao của họ cũng chẳng thể xem thường. Trong số những vận động viên cấp cao mà họ chiêu mộ có không ít người là quán quân của Thế vận hội Olympic, đội bóng rổ của họ năm nay còn bảo vệ thành công chiếc cúp vô địch trong Giải bóng rổ các trường đại học trên toàn quốc, đồng thời cống hiến cho đội tuyển nước nhà không ít nhân tài.
Đội bóng chuyền nam của họ cũng từng là một đội mạnh như vậy, nhưng bảy năm về trước, từ ngày cuộc thay máu đội ngũ quản lý diễn ra, thành tích của họ bỗng tụt dốc không phanh, như rơi xuống vực thẳm, phần nào giống với tình trạng của Khánh Dương ngày trước, đến cả vòng loại toàn quốc cũng không vào được.
Chiếc xe buýt dừng lại bên đường, Lục Phán Phán là người đầu tiên xuống xe, người đàn ông trung niên đi ngay sau cô.
Lúc sắp đi đến cổng khu chung cư, Lục Phán Phán sờ vào túi quần nhưng lại không thấy thẻ vào cổng đâu, thế là cô đứng lại lục trong balo.
Đang mò mẫm, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng hét đầy uy lực từ phía sau: “Này! Cô gái! Cô gái!”
Trực giác mách bảo người này đang gọi mình, Lục Phán Phán bèn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy ông chú quả địa cầu trên xe buýt ban nãy đang chạy thục mạng về phía mình, còn chưa kịp nói lời nào đã kéo mạnh cô sang một bên.
Lục Phán Phán lảo đảo, phải bám vào cánh tay ông ấy mới đứng vững lại được, ngay lúc đó cô cảm nhận được bên cạnh mình tỏa ra một luồng khí nóng hầm hập.
Quay đầu lại nhìn, cô phát hiện ra chỗ mình đứng ban nãy có một chiếc xe tải đang lùi vào.
“Chỗ cháu vừa đứng là điểm mù của tài xế xe tải.” Người đàn ông thả tay cô ra, nói: “Lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
Lục Phán Phán hãy còn hốt hoảng, gật gật đầu theo phản xạ, “Cháu cảm ơn chú.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Người đàn ông trung niên bỏ lại một câu rồi nhanh chân đi về phía con phố đi bộ bên cạnh, bước chân thoăn thoắt hệt như một con quay di động.
Về đến nhà, Lục Phán Phán mở app đặt đồ ăn lướt mất mấy phút nhưng vẫn không có gì để ăn. Cô lượn một vòng trong phòng bếp, lại phát hiện đến cả chai dầu cũng đã cạn đáy. Thế là cô lôi điện thoại ra hẹn bạn đi ăn.
Bây giờ đã gần bảy giờ, bạn bè của cô không phải là đã ăn rồi thì cũng là đã có kế hoạch riêng, cuối cùng Lục Phán Phán chẳng hẹn được ai, lại đành tự xuống lầu tìm đồ ăn.
Bên cạnh tiểu khu có một con phố đi bộ vô cùng sầm uất, từ nhà hàng lớn đến tiệm ăn nhỏ đều nhiều không đếm xuể. Lục Phán Phán đi thẳng vào Haidilao, nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn cô đi tìm chỗ ngồi, đứng từ đằng xa chỉ vào một bàn bốn người: “Chị ngồi bàn này được không ạ?”
Lục Phán Phán gật đầu: “Được.”
Cô đi theo nhân viên, ngồi vào bàn của mình, cúi đầu xem thực đơn trên iPad.
Lục Phán Phán chỉ gọi mấy món đơn giản, tốn có vài phút ngắn ngủi, nhưng lại cứ mơ hồ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Vừa ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, cô lập tức thấy mất hết hứng ăn.
Tên huấn luyện viên chuyên quấy rối cô ở đại học Khánh Dương, Phùng Tín Hoài, đang ngồi ngay bàn bên cạnh, thấy Lục Phán Phán nhìn sang, ông ta vội vàng quay mặt đi, ánh mắt chột dạ vì bị bắt gặp khi đang nhìn lén người ta nhưng rồi rất nhanh lại biến thành vẻ khinh thường.
Lục Phán Phán chẳng muốn để ý, cô đưa iPad cho nhân viên phục vụ, nói: “Tạm thời chỉ vậy thôi.”
Nhân viên cầm iPad rời đi, Lục Phán Phán uống một ngụm nước, lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè, bên tai thấp thoáng tiếng nói chuyện từ bàn bên cạnh truyền sang.
“Hôm nay tôi nghe nói quản lý đội bóng chuyền bên chú từ chức rồi à?”
Lục Phán Phán lại lần nữa nghe thấy tên mình được réo lên, hơn nữa giọng nói này khá quen tai, cô nghiêng đầu nhìn, người ngồi đối diện với Phùng Tín Hoài là người đàn ông trung niên có dáng vẻ giống quả địa cầu mà cô gặp trên xe buýt ban nãy.
Phùng Tín Hoài liếc Lục Phán Phán, giở giọng cười nhạo: “Từ chức rồi, người trẻ tuổi thời nay ấy mà, sống mơ tưởng thiếu thực tế lắm.”
Ngô Lộc: “Sao thế? Tôi nghe nói năng lực làm việc em ấy rất mạnh mà, mọi người còn bảo nhau cô gái nhỏ này là một nhân tài.”
Phùng Tín Hoài uống một hớp rượu, nói: “Vậy nên tôi mới nói người trẻ tuổi thời nay sống thiếu thực tế. Suốt ngày chỉ biết khoác lác thành tích, công việc đầy ra đó thì không thấy làm. Lúc còn đang học thì nó cũng chỉ chạy vặt mấy chuyện linh tinh trong đội bóng của tôi thôi, mà bọn tôi nhìn nhiều cũng thành quen, vậy nên sau khi nó tốt nghiệp, bọn tôi đã kiến nghị lên cấp trên, xin cho nó cái chức. Quản lý dẫn đội thôi mà, tưởng mình giỏi giang tài cán lắm à? Nếu nó đúng thật là một nhân tài thì liệu chủ nhiệm có nỡ thả nó đi không?”
Phùng Tín Hoài vừa dứt lời liền quay sang nhìn cô với ánh mắt châm chọc.
Những điều ông ta vừa nói không phải vì ông ta khinh thường Lục Phán Phán, mà là vì ông ta cảm thấy như vậy thật. Năm ngoái, khi vị huấn luyện viên tiền nhiệm về hưu, ông ta đã được tiếp nhận đội bóng chuyền Khánh Dương đương lúc năng lực của họ bộc lộ mạnh mẽ nhất. Lần đầu dẫn đội đi thi đấu đã giành quyền vào bán kết, cảm giác hưng phấn lâng lâng dâng lên, khiến ông ta tự cho rằng công lao của mình thật vĩ đại, còn những gì Lục Phán Phán bỏ ra và cống hiến, trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ là “chạy vặt mấy chuyện linh tinh”.
Ngô Lộc nghĩ ngợi một lúc, cũng chỉ gật đầu: “Ừm.”
Lục Phán Phán nghe xong thì khẽ cười một tiếng, tự xem mình là một kẻ điếc.
Trong khoảng thời gian còn lại của bữa cơm, Lục Phán Phán nghe cuộc nói chuyện của hai người bọn họ và biết được một vài chuyện. Năm đó, Ngô Lộc và Phùng Tín Hoài từng thuộc cùng một đội bóng chuyền, khi ấy Ngô Lộc là cầu thủ chuyền hai kiêm đội trưởng, là người chỉ huy toàn đội, ông tài năng đến mức được huấn luyện viên yêu mến, được thành viên trong đội sùng bái ngưỡng mộ.
Còn Phùng Tín Hoài khi đó là libero*, không thể tấn công hay ghi điểm, hắn ta cảm thấy mình không khác gì mãnh thú bị khóa nanh, luôn ghen tị đỏ mắt với tài năng và sự chú ý của Ngô Lộc.
*Libero: Một vị trí trong đội hình bóng chuyền, thường gọi là chuyên gia phòng thủ, người có trách nhiệm đỡ bước 1/cứu bóng cho toàn đội. Họ thường là người có phản ứng nhanh nhất trên sân và khả năng bắt bước 1 cực tốt. Libero có nghĩa là “tự do” đồng nghĩa với việc họ có thể thay thế cho bất kì ai trên sân trong trận đấu. Tuy libero không được tham gia tấn công hay tham gia tổ chức tấn công như những vị trí còn lại nhưng không một đội hình bóng chuyền nào là thiếu libero. Bởi họ đóng vai trò phòng thủ cứu nguy vô cùng quan trọng cho cả đội, và thường là những người chịu va đập nhiều nhất trên sân để cứu bóng.
Chẳng ngờ, nhiều năm về sau, vận may luân chuyển.
Người đàn ông từng chẳng có gì thuở thiếu thời đến độ tuổi trung niên cuối cùng cũng có cái để khoe khoang, vừa hay ngồi ngay trước mặt lúc này là người mà bản thân từng ghen ghét đố kỵ suốt bấy nhiêu năm, vậy nên đề tài này cứ kéo dài vô tận. Ông ta luôn miệng tự hào đội bóng của mình mạnh đến mức nào, lại không ngừng chê bai gièm pha đội bóng Duẫn Hòa.
Đến cả Lục Phán Phán ngồi một bên nghe còn thấy phiền, không biết Ngô Lộc ngồi đối diện ông ta làm thế nào mà có thể nhẫn nhịn được.
Cơm nước no nê, Phùng Tín Hoài thỏa mãn châm một điếu thuốc, vừa mới phì phèo được một hơi thì đã bị nhân viên ra nhắc nhở.
Ông ta dập điếu thuốc đi, nói tiếp: “Ông anh à, tôi thấy cậu thôi thì đừng tốn thời giờ cho Duẫn Hòa nữa. Sang Khánh Dương làm trợ lý huấn luyện viên đi cho tôi đi, ít ra còn có thể được chứng kiến quy mô trận đấu vòng loại rồi trận chung kết toàn quốc trông như thế nào.”
Nghe đến đây, ngay cả Lục Phán Phán còn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phùng Tín Hoài.
Những lời này lăng nhục người khác quá mức, dẫu cho thành tích của Duẫn Hòa có kém hơn bây giờ đi chăng nữa, thì một huấn luyện viên chính cũng sẽ không lưu lạc đến mức phải chạy đến một ngôi trường khác làm trợ lý huấn luyện viên. Huống hồ, vị huấn luyện viên này, quá khứ của ông còn từng là một đội trưởng.
Nhưng với một kẻ trơ trẽn vô liêm sỉ như Phùng Tín Hoài, Lục Phán Phán chẳng lấy làm ngạc nhiên khi hắn thốt ra được những lời như vậy.
Đúng như cô dự đoán, Ngô Lộc không đáp lại, ông chỉ cười giễu rồi tiếp tục uống rượu.
Phùng Tín Hoài và Ngô Lộc ăn xong trước, cũng thanh toán ra về trước.
Trước khi đi, Phùng Tín Hoài còn quay đầu nhìn Lục Phán Phán, thấy cô đang cúi đầu bận nhúng thịt dê, căn bản chẳng để ý đến hắn, lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Mười phút sau, Lục Phán Phán thanh toán, nhân viên còn tặng cô một chai nước ép hoa quả.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đã bắt gặp bóng lưng Ngô Lộc đang ngồi xổm cạnh bồn hoa bên vệ đường đưa lưng về phía cửa hút thuốc, dưới chân ông lúc này đã đầy những tàn thuốc và đầu lọc.
Dáng người ông tròn tròn, lại cao lớn, ngồi xổm như thế trông không khác gì một người khổng lồ, ánh đèn nê-ông chiếu xuống, khiến bóng lưng ấy lộ rõ vẻ tự trách và bất lực.
Cách dễ nhất để nhận biết một người đàn ông trung niên đang nản lòng, hẳn là dựa vào ngọn đèn bên vệ đường và điếu thuốc chai rượu trên bàn tay ông ta. Ngô Lộc lảo đảo đứng dậy, có lẽ là chân đã tê nên đứng không vững, thấy ông sắp ngã nhào xuống đất, Lục Phán Phán đã vội vàng lao qua đỡ lấy cánh tay ông.
“Chú có sao không?”
Ngô Lộc vừa đứng vững liền quay mạnh đầu sang nhìn, hốc mắt đỏ ửng còn chưa kịp khô, mái đầu bị vần vò đến rối tung cả lên.
“À ờ, cảm ơn cháu, chú không sao, chú chặn đường cháu rồi à.”
Ngô Lộc bối rối kéo gấu quần, vội vàng rời đi.
Lục Phán Phán nhìn theo bóng lưng của ông, chai nước ép hoa quả còn chưa kịp đưa.
Sáng sớm hôm sau, Lục Phán Phán vừa đến văn phòng đã nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số lạ.
Nghĩ là khách hàng gọi, Lục Phán Phán bèn hắng giọng, mở đầu cuộc đối thoại bằng giọng nói vô cùng dịu dàng: “Xin chào, đây là phòng lễ tân VIP của câu lạc bộ bóng chuyền Kim Lập Phương, xin hỏi…. huấn luyện viên Ngô?”
Đối phương đang nói, Lục Phán Phán yên lặng lắng nghe.
Nhưng chỉ hai giây sau, ánh mắt của cô nhạt dần: “Huấn luyện viên Ngô, e là em phải phụ thành ý của thầy rồi. Thật sự xin lỗi, nhưng em không muốn tiếp tục làm công việc quản lý đội bóng chuyền nữa.”
Khoảnh khắc cô tắt máy, Kim Hâm đẩy cửa vào, mỉm cười nhìn cô: “Quả quyết vậy à? Ban đầu khi em còn đang đi học anh đã khuyên em đừng đặt hết tâm tư của mình lên công việc đó, sao lúc đấy em không nghe theo lời khuyên của anh đi?”
Lục Phán Phán phớt lờ anh, hỏi anh có chuyện gì, anh liền hiên ngang đi vào ngồi lên ghế sofa, nói: “Vừa nãy người bên Khánh Dương đến tìm anh.”
Lục Phán Phán ngước mắt nhìn anh.
Kim Hâm cong môi: “Yên tâm, bị anh đuổi về cả rồi.”
Lục Phán Phán bật cười: “Đúng là bạn chí cốt.”
Cô không cảm thấy bản thân mình nhỏ nhen chút nào, dù sao với thành tích hiện tại của Khánh Dương thì cũng sẽ có người muốn tài trợ cho họ mà thôi. Nhưng có lẽ là họ vẫn chưa tìm được vị kim chủ nào vừa giàu nứt đố đổ vách lại vừa ra tay hào phóng như Kim Hâm.
“Thôi không nói với em nữa.” Kim Hâm nhìn qua đồng hồ, “Anh có hẹn đánh bóng với người ta rồi, đi thay đồ trước đây.”
Lục Phán Phán liếc anh một cái, “Với cái kỹ năng đánh bóng gà mờ đấy của anh mà vẫn có người sẵn sàng chơi cùng à?”
“Này, cho em nói lại đấy.” Kim Hâm quay đầu nhìn Lục Phán Phán với vẻ kiêu ngạo, “Là cái người lần trước anh nói với em đấy, khách hàng nam của câu lạc bộ chúng ta, kỹ thuật đánh bóng cực kỳ tốt, đã vậy tính cách còn dễ hòa hợp. Đám gà què bọn anh còn chưa kịp kiên trì mời mọc mà cậu ta đồng ý luôn, không tỏ ra ghét bỏ chút nào.”
Lục Phán Phán nhàn nhạt “Ừ” một cái, “Anh đi nhanh đi.”
Chỉ trong chốc lát, một trong những sân đấu ở tầng một đã vọng tiếng lên.
Lục Phán Phán đi đến bên cửa sổ, cách một lớp kính thủy tinh, lắng nghe tiếng chân chạy rầm rập trên mặt sàn hòa lẫn tiếng hò hét, âm thanh cứ nối tiếp nhau, tràn đầy sức sống.
Cô thích nghe những âm thanh như vậy, cũng thích nhìn những đội viên đang liều mình gắng sức trên sân bóng, lại càng thích hơn cái cảm giác được hòa vào bầu không khí kiên cường, không từ bỏ của toàn đội. Đó, tất thảy đều là những điều mà cho dù là khi cô ở trong một lớp học hay một văn phòng điều hòa mát mẻ, cũng không bao giờ cảm nhận được.
Lục Phán Phán mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Chủ công bên đội Kim Hâm vô cùng bắt mắt, dáng vóc cao ráo, sức bật kinh người, lực đánh bóng so với những người khác trên sân đấu không cùng một đẳng cấp. Trận đấu này, anh giống như đang ở trong một ván game, bản thân là vương giả dẫn theo một đám bạch kim đi đánh bọn hạng đồng phía đối diện*.
*Dựa theo hệ thống cấp bậc trong game “Vương Giả Vinh Diệu”, theo thứ tự từ cao xuống thấp là: Vương giả, Tinh diệu, Kim cương, Bạch Kim, Vàng, Bạc, Đồng.
Lục Phán Phán bất giác đi ra hành lang, muốn được nhìn rõ hơn diễn biến trận đấu bên dưới.
Cách đánh bóng của chủ công kia vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn không giống một vận động viên nghiệp dư chút nào.
Bệnh nghề nghiệp vẫn còn chưa hết, Lục Phán Phán không nhịn được mà đến gần hơn để quan sát, cũng thuận tiện muốn xem thử người này trông như thế nào.
Đúng lúc cô đang định quay đầu xuống tầng, bỗng nhiên một vị khách hàng xuất hiện.
Lục Phán Phán hết cách, chỉ đành đi tiếp đón vị khách VIP này trước.
Mà khéo một cái, cô đón phải một vị khách thích tán chuyện, người nọ đóng thêm một đống phí duy trì thẻ, rồi bắt đầu nói với Lục Phán Phán từ chuyện cơ sở chất của câu lạc bộ này rất hiện đại cho tới nhà hàng bò bít tết ở khu cửa Đông vừa đổi đầu bếp mới, nấu toàn mấy món khó ăn.
Lục Phán Phán sốt ruột muốn chết nhưng vẫn phải kiên trì ngồi bồi chuyện cùng người này đến khô cả miệng.
Tiễn khách đi, cô lập tức chạy xuống tầng xem thử thì mọi người đã về hết, chỉ còn lại mỗi Kim Hâm đang ngồi trên sân giãn cơ.
“Đâu hết rồi?” Lục Phán Phán hỏi, “Mấy người vừa đánh bóng cùng anh ban nãy đều về hết rồi à?”
“Chưa, đang ở trong phòng tắm ấy.” Kim Hâm co chân đứng dậy, “Mà có chuyện gì vậy?”
Lục Phán Phán: “Vừa rồi em thấy có một người đánh rất tốt.”
“Thấy chưa. Anh đã nói rồi mà.” Kim Hâm nói, “Anh nói chuyện với cậu ấy rồi, là sinh viên đại học Duẫn Hòa, từ cấp một đã bắt đầu chơi bóng chuyền, luôn có huấn luyện viên kèm cặp, đến khi lên đại học học xa nhà thì mới ngừng học.”
Lục Phán Phán nghĩ đến mấy ngày trước gặp Cố Kỳ đến chỗ cô gia hạn thẻ VIP, rồi lại liên tưởng đến bóng lưng mình nhìn thấy ban nãy, đúng thật là rất giống.
“Tên là Cố Kỳ?”
Kim Hâm cau mày: “Gucci?”
Lục Phán Phán: “……. Anh không thể sống bình dân một chút được à?”
Kim Hâm: “Anh cũng đã hỏi tên cậu ấy đâu, mà tên Gucci thật à? Tên thằng nhóc này lại còn đắt hơn cả tên của anh cơ đấy.”
*Cố Kỳ (顾祁): phiên âm là /Gù qí/ đọc gần giống với Gucci /Gǔchí/ trong tiếng Trung