Đầu Lục Phán Phán vang lên những tiếng ong ong, nó không được tỉnh táo cho lắm, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.
Trông cô ngơ ngác như vậy, Cố Kỳ bỗng cảm thấy có chút hối hận.
Dù sao thì với cùng một nội dung, lần trước cô còn hoài nghi đầu óc anh có vấn đề.
Thế là Cố Kỳ lùi về sau hai bước, nghiêm túc nói: “Tôi thi đại học được sáu trăm bốn mấy điểm, đầu óc không có vấn đề gì đâu.”
Lục Phán Phán rất muốn bật cười nhưng phải kìm lại, luống cuống lách người đi.
Cố Kỳ sải chân đuổi theo, lải nhải bên tai cô: “Tôi cũng không có thói hư tật xấu gì cả.”
Lục Phán Phán càng bước nhanh hơn.
“Hay chị nói cho tôi biết tôi có khuyết điểm gì đi?” Cố Kỳ hỏi, “Để tôi tìm xem có cách nào thay đổi không.”
Lục Phán Phán làm như chẳng nghe thấy gì, cứ đi thẳng về phía trước.
Nhưng trong lòng cô lại đang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Cố Kỳ có khuyết điểm gì không? Hình như là không.
Chỉ trừ lúc mới quen tính cách có phần kỳ quặc.
Nhưng…
Cô xoay người nhìn Cố Kỳ.
Anh vẫn cứ luôn nhìn cô, tuy rằng khóe môi đang treo một nụ cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ căng thẳng không chút giấu giếm.
Lục Phán Phán mấp máy môi, nhưng bản thân cô lại không có cách nào trả lời những câu hỏi liên tiếp của Cố Kỳ. Giữa lồng ngực dường như có thứ gì đó nghẹn lại, dâng lên một loại cảm giác vô cùng chân thật.
“Cố Kỳ, chị……….”
Cố Kỳ tiến gần thêm một bước, “Sao vậy?”
Lòng bàn tay cô nóng lên, trái tim có chút hoảng loạn, hệt như mình vừa mới hoàn thành cuộc thi chạy hai nghìn mét.
Cô cúi thấp đầu, như đang tự nói cho chính mình nghe: “Cậu nhỏ hơn chị năm tuổi.”
Đổi sang một cách nói khác, thì chính là, chị lớn hơn cậu tận năm tuổi.
Năm tuổi… sẽ phải cân nhắc suy xét rất nhiều thứ. Tôi không thể giống như thời sinh viên, không thể chỉ dựa vào những xao động của nội tâm mà bước ngay vào một đoạn tình cảm được, tôi…….
Lục Phán Phán cẩn thận lựa chọn từ ngữ, làm sao để có thể nói những suy nghĩ này thành lời mà không khiến nó quá nặng nề, nhưng vừa ngẩng đầu lên cô lại bắt gặp ánh mắt vốn đang sáng ngời của Cố Kỳ lại dần lộ rõ vẻ thất vọng mất mát.
“Chị Phán Phán!”
Một âm thanh từ đằng xa truyền tới, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc giữa hai người.
Tiêu Trạch Khải tập tễnh đi về phía họ, từ đằng xa đã hăng sức vẫy tay với cô.
Lục Phán Phán lùi lại một bước, vuốt tóc, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Sao cậu lại quay lại đây?”
“Em để quên điện thoại trong nhà Bóng chuyền.” Tiêu Trạch Khải cười hì hì ôm lấy bả vai Cố Kỳ, “Sao cậu vẫn còn lề mề ở đây thế? Có định đi ăn trưa không? Đi thôi, đến nhà ăn nào.”
Cố Kỳ không để ý gì đến Tiêu Trạch Khải, ánh mắt anh chuyên chú nhìn Lục Phán Phán.
Mà cô lại chỉ rũ mắt không dám nhìn anh.
“Các cậu mau đi ăn đi, còn tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Cố Kỳ bỗng hất cánh tay Tiêu Trạch Khải ra, vẻ mặt khó ở.
“Ấy!” Tiêu Trạch Khải nhìn Cố Kỳ với ánh mắt tủi thân, “Cậu sao vậy?”
Lục Phán Phán cau mày, “Cố Kỳ, cậu……”
“Tôi biết rồi.” Câu này là nói với Lục Phán Phán, nhưng anh lại không hề nhìn cô.
Cố Kỳ xoay người, lôi luôn Tiêu Trạch Khải, “Còn chưa chịu đi à? Anh có muốn ăn cơm nữa không?”
Tiêu Trạch Khải bị lôi đi xềnh xệch: “Cố Kỳ, cậu bị thần kinh à!!!! Cậu không được động tay động chân với bệnh nhân!!!!”
*
Trận đến làm khách trên sân Đại học Khoa học và Công nghệ, Quách Tề Lôi không xuất hiện, trận này đội Duẫn Hòa thắng vô cùng nhẹ nhàng.
Sau đó, theo như bảng đấu, Duẫn Hòa lần lượt đấu với hai trường đại học khác trong thành phố, một trận thua một trận thắng, thành công tiến vào vòng đấu xếp hạng tiếp theo.
Đối với Duẫn Hòa mà nói, thành tích này đã rất nhiều năm chưa gặp lại.
Thành tích tốt nhất của họ từ sau thời hoàng kim chiếm giữ đỉnh vinh quang là hạng sáu của giải Miền Nam sáu năm về trước.
Toàn đội hết sức hứng chí, nhân lúc vòng đấu xếp hạng chưa khởi động bèn ầm ĩ đòi đi liên hoan một trận.
Mười mấy người nhao nhao kéo nhau về phía quán lẩu nhỏ, họ sôi lại ồn ào, nhưng chỉ mỗi Lục Phán Phán biết, trong số đó có một người không hề thấy vui.
Cô nhìn ra được, mà cũng cảm nhận được.
Khoảng thời gian này Cố Kỳ rõ ràng đã không còn mài mặt trước mặt cô nữa, mỗi ngày anh đều đến huấn luyện đúng giờ, kết thúc thì quay ngay về ký túc xá, không nán lại thêm dù chỉ một khắc.
Lục Phán Phán đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn thể đội bóng thì thôi, cứ mặc anh.
Dẫu sau thì những gì cô nói ngày hôm đó cũng là sự thật.
Cố Kỳ nhỏ hơn cô năm tuổi, thời gian quen biết lại rất ngắn, cô thực lòng không hiểu, là anh nhất thời xúc động hay chỉ vì cảm giác mới mẻ. Từ bé đến lớn, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà đã có rất nhiều chàng trai theo đuổi Lục Phán Phán, nhưng kinh nghiệm yêu đương hay lịch sử tình trường gì đó của cô thì lại ít đến đáng thương. Bởi vì, Lục Phán Phán là một người có tính cách vô cùng thận trọng, trên phương diện tình cảm lại còn thận trọng hơn gấp bội. Cho dù đối phương có là một đàn anh thạc sĩ vô cùng ưu tú nổi bật, cô cũng phải cân nhắc suy nghĩ mất một khoảng thời gian dài.
Huống hồ gì Cố Kỳ còn nhỏ hơn cô tận năm tuổi, là người cô mới quen đâu đó vỏn vẹn có vài tháng.
*
Bất giác, lá cây ven đường đã bắt đầu khô héo ngả vàng, gió đêm nay cũng không còn oi bức nữa.
Đã vào chính thu rồi.
Chân của Hứa Mạn Nghiên đã hồi phục hòm hòm, mặc dù chưa thể vận động mạnh như trước, nhưng đã có thể tung hoành ngang dọc mà không cần chống nạng.
Hiếm lắm mới có một ngày nghỉ, lại vừa vặn gặp được ngày tiết trời thu trong veo mát mẻ, Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên mặc bộ đồ mới cùng nhau xuống phố đi dạo.
Khu phố thương mại nhộn nhịp tấp nập, có rất nhiều sinh viên của Duẫn Hòa đều đang đi dạo quanh đây, những sạp hàng nhỏ nối đuôi nhau trải dọc ven đường.
Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên chậm rãi bước đi, hai người mua được không ít mấy món đồ chơi nho nhỏ, thu hoạch đầy ắp.
“Dạo qua trung tâm thương mại một vòng đi, tao muốn mua ít đồ mới, đã mấy tháng rồi tao chẳng được mặc chiếc váy nào.”
Hứa Mạn Nghiên vừa nói vừa kéo Lục Phán Phán rẽ vào trung tâm thương mại ngay cạnh.
Trước cửa trung tâm có một trạm tàu điện ngầm, Lục Phán Phán lơ đễnh lướt mắt lung tung lại vô tình nhìn thấy Cố Kỳ đang đứng trên thang cuốn đi lên.
Bên cạnh anh xuất hiện thêm một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, cô gái ấy mặc một chiếc áo len trắng phối cùng chân váy ngắn màu lá cọ, khoác chiếc balo cùng tông màu trên vai.
Cô gái ấy ngẩng đầu nói với Cố Kỳ điều gì đó mà khiến anh quay lại nhìn cô bật cười.
Hai người ra khỏi thang cuốn, đi về phía vạch kẻ đường trước mặt.
Lúc này Lục Phán Phán mới để ý thấy, tay của Cố Kỳ đang kéo một chiếc vali màu hồng nhạt.
Giao thông ở khu này không được an toàn cho lắm, thường xuyên có mấy chiếc xe điện chạy ào ào không chịu nhường đường.
Cô gái bên cạnh Cố Kỳ mải nhìn điện thoại không để ý, thấy chiếc xe điện đang vun vút lao đến, Cố Kỳ vội vươn tay kéo cô gái đó về phía mình.
Cô gái giật nảy người, quay đầu nhìn chằm chằm chiếc xe điện kia, không biết đang lẩm bẩm điều gì trong miệng, nhưng khi thấy Cố Kỳ nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm nghị, cô gái lập tức im bặt, làm động tác khóa miệng.
Anh lại bật cười rồi dẫn cô gái đó băng qua vạch kẻ đường.
Khoảng thời gian còn chưa đến hai phút, Lục Phán Phán vừa nhìn về bên đó vừa đi về phía trung tâm thương mại, mãi cho đến khi Hứa Mạn Nghiên kéo tay cô rẽ ngoặt, tầm mắt mới bị vách tường ngăn cách.
“Hàng về rồi này!” Hứa Mạn Nghiên đứng trước tủ kính mỹ phẩm cầm một thỏi son sẫm màu lên, “Chẳng phải lần trước mày bảo muốn mua mà mua không được sao? Giờ không xuống tay nữa à?”
Lục Phán Phán nhìn chằm chằm cây son, cô cầm lên thử màu rồi lại đặt xuống.
“Thôi.”
“Tao thấy màu này cũng không đẹp lắm, trông khô quá, thời tiết này mà lạnh xuống một cái là tróc hết môi.”
Hứa Mạn Nghiên lại kéo Lục Phán Phán lên khu đồ thời trang nữ trên tầng hai.
Chẳng bao lâu sau mà Hứa Mạn Nghiên đã mua xong ba bộ váy và hai chiếc áo len, trong khi đó hai bàn tay Lục Phán Phán vẫn trống trơn.
“Mày không thích gì hết à?” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tao thấy cái chân váy caro vừa nãy khá hợp với mày đấy, trông rất thanh xuân lại xinh đẹp vô địch, còn tao, tao sẽ mặc lại cái áo vest caro của tao, hai chị em chúng mình sẽ đi giả dạng nữ sinh cấp ba.”
“Đi!” Hứa Mạn Nghiên kích động, “Phải rước em nó về!”
“Thôi.” Lục Phán Phán nói, “Cũng không đẹp đến mức đấy, với lại, tao thấy đắt quá.”
Hứa Mạn Nghiên bĩu môi, theo Lục Phán Phán xuống tầng.
Đứng trên thang cuốn, Hứa Mạn Nghiên húc tay cô, “Hôm nay mày sao thế? Tao cứ có cảm giác mày đang không vui?”
“Có đâu?” Lục Phán Phán nói, “Chắc là do mệt quá thôi.”
Hứa Mạn Nghiên trầm mặc một hồi rồi nói: “Tao còn không hiểu này à? Phán Phán, nếu mày có tâm sự, nhất định phải nói cho tao biết.”
Lục Phán Phán mấp máy môi nhưng rồi lại không nói gì.
Hứa Mạn Nghiên cũng không ép hỏi nữa.
Cô và Lục Phán Phán thân thiết nhiều năm, sớm đã đạt đến trình độ đi guốc trong bụng đối phương.
Tuy rằng Lục Phán Phán hầu như chẳng giấu được lần nào, cứ hễ gặp chuyện gì là sẽ lôi Hứa Mạn Nghiên ra kể ngay. Nhưng nhiều lúc cũng có những nỗi ưu tư nho nhỏ, đến bản thân cô còn không thể tự vượt qua được, chỉ đành cố gắng lặng lẽ tiêu hóa hết mọi chuyện. Mãi đến thật lâu sau, có lẽ là ngẫu nhiên nhớ lại, cô mới thong dong nhắc đến với Hứa Mạn Nghiên như một câu chuyện tầm thường vụn vặn.
“Vậy thì chúng ta đi ăn thôi.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Hôm nay cuối tuần nên đông người lắm, hai đứa mình đi sớm đỡ phải chen.”
Lục Phán Phán gật đầu, cùng Hứa Mạn Nghiên rời khỏi trung tâm thương mại.
Trên khu phố đi bộ mới mở một quán cá nướng.
Sau khi vào bàn, Hứa Mạn Nghiên mở thực đơn ra, đẩy sang cho Lục Phán Phán: “Mày chọn đi.”
Lục Phán Phán không nhận, cô chỉ gọi một ly Coca lạnh.
“Mày chọn món đi, tao sao cũng được.”
Hứa Mạn Nghiên gọi đại một phần cá cay, sau đó mở điện thoại lên, nói: “Bạn của tao mới đi Pháp, tao nhờ cô ấy mua giúp tao hai chai nước hoa rồi tặng mày một chai nhé.”
Lục Phán Phán cười: “Ừm.”
“Hôm qua tao thấy dưới tầng mới mở một tiệm nail, tối nay đi thử không?”
“Ừm, đi.”
Giọng cô không nặng không nhẹ, nhưng cũng đủ để Hứa Mạn Nghiên nghe ra được cô có tâm sự.
Ly Coca lạnh vừa được đặt lên bàn, Hứa Mạn Nghiên bỗng nhiên sững người.
“Ơ này, chẳng phải mày đang trong kỳ sao? Vẫn uống đồ lạnh à?”
Lục Phán Phán ngẩn người, đẩy ly Coca cho Hứa Mạn Nghiên.
Mười phút sau, cá nướng được dọn lên.
Lục Phán Phán vừa mới ăn được hai miếng đã muốn bốc khói.
“Sao mà cay thế!”
Hứa Mạn Nghiên: “Vừa nãy tao hỏi thì mày bảo ăn cay một chút còn gì.”
Lục Phán Phán uống ực hết một ly nước rồi mới lầm bầm: “Tao có nói vậy à…..”
“Không ổn rồi, cay quá.” Lục Phán Phán nói, “Đưa nước của mày cho tao đi.”
Còn không đợi Hứa Mạn Nghiên nói gì, cô đã dốc luôn ly nước vào miệng, nhưng do uống quá nhanh mà Lục Phán Phán bị sặc, ho đến gập cả người.
“Có cần phải hấp tấp thế không?” Hứa Mạn Nghiên cạn lời, “Mày đấy, thật là, tao đến chịu luôn đấy.”
Hứa Mạn Nghiên nhét cho cô mấy tờ giấy ăn, Lục Phán Phán đã hết sặc, dùng giấy lau qua miệng, đang định ngồi thẳng dậy thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng và một đôi giày Oxford màu nâu.
Lục Phán Phán ngẩng đầu, quả nhiên, Cố Kỳ đang đứng trước mặt cô, bên cạnh anh là cô gái buộc tóc đuôi ngựa ban nãy.
“Chị sao vậy?” Cố Kỳ hỏi.
“Không sao.” Lục Phán Phán cười đáp, “Bị sặc nước thôi.”
Cố Kỳ không nói gì, đi đến một bàn trống gần đó.
Cô gái bên cạnh nhìn lướt qua Lục Phán Phán một cái, sau đó vội vàng chạy theo Cố Kỳ.
“Đợi em với! Chân em đã không dài bằng anh rồi mà anh lại còn đi nhanh vậy.”
Cố Kỳ bước chậm lại cho cô gái đó theo kịp, khoác tay anh.
Lục Phán Phán thu hồi ánh nhìn, tiếp tục gắp đồ ăn.
“Ơ này!” Hứa Mạn Nghiên đẩy tay cô, “Đây là gừng đấy!”
Lục Phán Phán: “À ừ.”
Cố Kỳ ngồi ở bàn đối chéo bàn của Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán ăn được hai miếng, ngẩng đầu lên là thấy Cố Kỳ vừa vặn xong nắp chai Coca đưa cho cô gái đang mải mê nghịch điện thoại.
Cô gái đó cũng chẳng ngẩng đầu lên, Cố Kỳ bèn tiện tay đặt chai Coca trước mặt cô.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hứa Mạn Nghiên thì đã ăn uống no say, mà trong bát của Lục Phán Phán vẫn chẳng có tí gì.
“Chậc.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Về thôi, tao thấy mày cũng chẳng muốn ăn mấy.”
“Ừm.” Lục Phán Phán gật đầu, xách theo túi lớn túi nhỏ cùng Hứa Mạn Nghiên rời đi.
Hai người vừa mới chân trước chân sau đứng lên, Trình Âm đã mau lẹ đặt điện thoại xuống nhìn Cố Kỳ rồi nhướng mày.
“Chị gái vừa rồi là Lục Phán Phán phải không anh zai?”
Cố Kỳ liếc cô một cái, không trả lời, cúi đầu ăn cơm.
Vài giây sau, anh lại nói: “Làm sao nhóc biết?”
Trình Âm nghịch đuôi tóc của mình, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ôi trời! Ông anh à, anh ăn có mỗi tí cơm mà đã đánh mắt sang đó tận mười lần rồi đó.”
“Ồ.”
Cố Kỳ lại vùi đầu ăn.
Trình Âm nói tiếp: “Anh cứ như thế này thì làm sao mà theo đuổi được người ta cơ chứ! Anh nhìn đi, người ta xinh đẹp thế kia, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, anh còn không chủ động thì dựa vào cái gì người ta phải để ý đến anh?”
Bàn tay đang cầm đũa của Cố Kỳ sững lại, sắc mặt trầm xuống: “Anh mày chủ động rồi.”
Trình Âm sững sờ, “Cái gì?”
Cố Kỳ ngó lơ cô.
Vài giây sau cô mới phản ứng lại, ôm bụng cười phá lên.
“Trời đất ơi má ơi!!! Há há há!! Cố Kỳ, là Cố Kỳ đó!!! Cố Kỳ thế mà lại bị người ta từ chối! Há há há há há há há trời ới!!! Há há há há há thế nào?! Cảm giác thế nào? Cảm giác bị người ta từ chối có “thích” không anh zai?!! Há há há há há về nhà em nhất định phải kể cho mẹ nghe sự kiện lịch sử này.”
Cố Kỳ đen mặt, gắp một miếng thịt to, nhét thẳng vào miệng Trình Âm.
“Ăn nhiều thế này rồi còn không bịt được cái miệng của nhóc à?”
Trình Âm: “Ú……..”
Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên đi đến cửa tính tiền, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh này.
Cô thở dài, nở nụ cười gượng gạo.