Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 3




Về đến kí túc xá, Cố Kỳ lấy thìa, bẻ đôi củ khoai lang ra.

Hoắc Tu Viễn trèo từ trên giường xuống, chỉnh mắt kính, nhìn về phía Cố Kỳ.

“Chia tôi một nửa với.”

“Mơ à?”

Hoắc Tu Viễn: “………..”

Đi vệ sinh trở về, Hoắc Tu Viễn lại trèo lên giường, hai tay kê dưới đầu, nhìn chằm chằm trần nhà.

Cố Kỳ quay đầu nhìn liếc qua anh ta một cái.

“Đang nghĩ cái gì vậy?”

Hoắc Tu Viễn: “Nghĩ đến khoai lang nướng.”

Cố Kỳ: “……….”

Vài giây sau, Cố Kỳ nghĩ bụng, có làm khổ ai cũng không thể làm khổ bạn hiền của mình được, thế là anh chia đôi củ khoai cho người bạn cùng phòng thơ dại của mình một nửa.

Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn đều là sinh viên năm nhất chuyên ngành Tài chính, phòng kí túc xá này chỉ có hai người bọn họ, lý do đơn giản là vì số thứ tự của họ xếp cuối trong danh sách lớp, lại không thể cố nhét thêm vào các phòng khác được, thế là hai người được chia vào cùng một phòng.

Khác nhau ở chỗ, chứng minh nhân dân của Hoắc Tu Viễn bị kê khai sai, nhỏ hơn hai tuổi so với tuổi thật, vậy nên đến tận năm nay cậu chàng vẫn không thể đường hoàng bước chân vào quán net.

“Nói nghe xem, dạo này làm sao.” Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn đứng trên ban công, vừa thưởng thức khoai lang nướng vừa ngắm mưa, “Đi Maldives về mà tôi thấy có vẻ cậu không vui vẻ gì cho lắm. Đi du lịch bị người ta lừa tiền à?”

Suy nghĩ của Hoắc Tu Viễn đã trôi đi thật xa, anh thở dài thườn thượt hết lần này đến lần khác, “Không phải bị lừa tiền, mà là bị lừa tình.”

Cố Kỳ: “Nói tiếng người.”

Hoắc Tu Viễn: “Cố Kỳ, cậu có tin vào nhất kiến chung tình không?”

Cố Kỳ xúc một thìa khoai nướng, đôi mắt híp lại.

Hoắc Tu Viễn tưởng anh đang chuẩn bị kể lại một đoạn chuyện xưa cũ, nên ánh mắt nhìn anh càng thêm mong chờ.

Cố Kỳ: “Tôi bảo cậu nói tiếng người, không hiểu hả?”

Hoắc Tu Viễn: “…….”

Sao anh lại mong chờ một người như Cố Kỳ đưa ra nhận xét về những vấn đề như “nhất kiến chung tình” được vậy?

Hoắc Tu Viễn hít vào một hơi thật sâu, hồi ức trôi về quá khứ, trong ánh mắt lại dần hiện lên vẻ tức giận: “Lần đi đến đảo Maldives này, tôi gặp một cô gái.”

Cố Kỳ: “Đẹp không?”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Hoắc Tu Viễn không thể thay đổi sự thật khách quan, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Đẹp, đôi mắt to tròn, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, giọng nói thánh thót lại dịu dàng mềm mại….”

Cố Kỳ bỗng nhiên sững người.

Đôi mắt to tròn, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, giọng nói thánh thót lại dịu dàng mềm mại.

Hết phân nửa những cô gái xinh đẹp đều sẽ giống như vậy, nhưng vừa nghe những miêu tả của Hoắc Tu Viễn, Cố Kỳ lại vô thức nghĩ ngay đến cô gái mình vừa gặp dưới mái hiên ngày hôm nay.

Cơn mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn.

Hoắc Tu Viễn tiếp tục nói: “Ngày tôi vừa đến Maldives, tối đó đã gặp cô ấy ngay trong quán bar ở tầng cao nhất của khách sạn. Cô ấy đã uống chút rượu, khuôn mặt phớt đỏ, tìm tôi bắt chuyện. Cô ấy hỏi tôi học ngành gì, tôi nói tôi học Tài chính, sau đó cô ấy nói cô ấy cũng học Tài chính. Hôm ấy chúng tôi nói chuyện với nhau đến tận khi quán bar đóng cửa…..”

Cố Kỳ: “Sau đó thì sao?”

Hoắc Tu Viễn: “Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi dạo thăm thú các nơi, sau đó……”

Cố Kỳ mất kiên nhẫn: “Trọng điểm!”

“Sau đó có một đêm, cô ấy đè tôi vào góc tường, hôn tôi.”

Cố Kỳ đánh giá Hoắc Tu Viễn từ trên xuống dưới một lượt: “Đường đường là thanh niên trai tráng, cao một mét tám lăm như cậu lại bị một cô gái đè vào góc tường? Có thấy mất mặt không?”

“Cái đấy là trọng điểm à? Trọng điểm là cô ấy hôn tôi!” Hiếm lắm mới bắt gặp Hoắc Tu Viễn kích động một lần, “Ngày hôm đó có lẽ cô ấy uống say rồi, hôn xong thì tựa vào người tôi, cô ấy nói mỗi ngày đều nhớ đến tôi, còn bảo tôi đưa cô ấy về phòng để nghỉ ngơi….”

Nghe đến đây, cuối cùng Cố Kỳ cũng thấy có chút hứng thú, “Sau đó hai người cũng đạt đến sự thăng hoa của linh hồn?”

Hoắc Tu Viễn: “Không phải! Rõ ràng vẫn đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên cô ấy lại bảo tôi về đi cô ấy còn có việc.” 

“Vậy nên?” Cố Kỳ hỏi, “Mấy ngày nay cậu đang ưu tư về chuyện này?”

Hoắc Tu Viễn phẫn nộ xoay người đi về phòng kí túc, “Kết quả tối hôm sau khi tôi xuống tầng, lại phát hiện cô ta đang cà cưa tán tỉnh với tên đàn ông khác!”

Cố Kỳ: “Cuộc tình bèo bọt, có khi người ta chỉ muốn ngủ với cậu thôi, nhưng mà kế hoạch bỗng dưng thất bại.”

Hoắc Tu Viễn giận đỏ mặt: “Vậy tại sao cô ta lại bỏ chạy?!”

Cố Kỳ: “Cái này thì cậu phải hỏi chính chủ chứ sao lại hỏi tôi? Tôi mẹ nó cũng đâu phải là người muốn ngủ với cậu!”

Hoắc Tu Viễn: “……..”

Sau khi hai người ngồi xuống, Hoắc Tu Viễn vẫn càng nghĩ lại càng tức.

Thấy anh cứ nổi giận đùng đùng như thế, Cố Kỳ cũng hỏi: “Sao không tìm người ta hỏi cho rõ ràng?”

Hoắc Tu Viễn: “Hỏi được cái rắm ấy, cô ta thẳng tay chặn tôi rồi, trả phòng xong thì biến mất, cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.”

“Thôi, chuyện cũng đã thế rồi thì cậu cũng đừng nghĩ đến nó nữa.” Cố Kỳ nói, “Cứ xem như đó chỉ là một giấc mộng xuân thôi.”

Hoắc Tu Viễn vẫn còn tức lắm: “Cô ta sống ở gần trường mình, đừng để tôi bắt gặp được!”

Cố Kỳ nhếch môi: “Cay cú thế cơ à, thôi được rồi, nếu như anh đây có nhìn thấy anh sẽ giúp cậu tẩn cho một trận.”

Hoắc Tu Viễn nghiến răng không đáp.

Cố Kỳ: “Tên gì?”

Hoắc Tu Viễn gằn từng chữ: “Lục Phán Phán.”

Cố Kỳ: “Sao đặt cái tên gì mà giống cửa chống trộm vậy?”

*

Sau khi tin tức Lục Phán Phán từ chức truyền ra ngoài, không ít những người phụ trách các đội bóng từng có giao tình trước đây đều chủ động vươn cành ô-liu cho cô.

Nhưng vì cô không còn muốn tiếp tục cống hiến cho công việc này nữa nên đã khéo léo từ chối tất cả.

Mà những ngày này Lục Phán Phán cũng chẳng rảnh rỗi chút nào, cô liên tục tham gia phỏng vấn vào mấy công ty, nhưng kết quả lại không được như ý.

Cô thương lượng thêm với bố mẹ rồi dứt khoát quyết định sẽ học lên thạc sĩ, mục tiêu là ở Đại học Duẫn Hòa.

Nhưng dẫu sao cô cũng đã là người trưởng thành, khoảng thời gian ôn thi không thể nào hoàn toàn dựa dẫm vào bố mẹ được, may mà Kim Hâm nghe tin cô muốn vừa ôn thi vừa đi làm, nên đã lập tức sắp xếp cho cô làm tiếp tân trong khu vực VIP của câu lạc bộ nhà mình.

Việc nhẹ lương cao, lúc rảnh rỗi còn có thể ngồi trong phòng của tiếp tân nghiên cứu bài vở. Người bạn này vẫn còn có giá trị.

Lục Phán Phán ngồi trong phòng tiếp tân đọc sách cả buổi chiều, đã gần đến giờ tan làm mà cô vẫn chưa tiếp đón được một vị VIP nào, khiến cô không khỏi nghi ngờ có phải câu lạc bộ này của Kim Hâm làm ăn quá bết bát. Nhưng không biết vì sao mà lúc anh muốn đóng cửa câu lạc bộ thì lại bị bố anh đuổi đánh hết ba con phố.

Dù sao tài sản trong câu lạc bộ cũng vô cùng giá trị, tất cả thiết bị vật dụng ở đây đều là phiên bản tân tiến nhất. Nếu có thể dùng đá hoa cương để bài trí thì tuyệt đối sẽ không dùng đến thạch cao, ở những nơi có thể lắp đặt đèn chùm pha lê thì tuyệt đối sẽ không dùng đến đèn LED đèn sợi đốt. Nếu không phải bị người nhà cản lại thì e là đến cả sữa tắm trong phòng tắm cũng sẽ được Kim Hâm đổi thành sữa tắm hương gỗ đàn hương.

Người không biết có khi còn tưởng cậu ta mở hộp đêm.

Lục Phán Phán hắt xì một cái, cúi đầu nhìn thấy chiếc dù đặt dưới chân mình, lúc bấy giờ cô mới nhớ ra mình vẫn chưa đi trả dù.

Cô không thể không nghĩ đến Cố Kỳ. Rốt cuộc là củ khoai lang nướng đấy ngon tới cỡ nào mà có thể khiến cậu ta thà dầm mưa ướt sũng cũng phải giành cho bằng được củ khoai cuối cùng?

Đúng lúc này, cửa phòng hội viên VIP đột nhiên bị mở ra, Lục Phán Phán vừa ngẩng đầu đã trông thấy anh trai khoai lang nướng bước vào.

Ấy! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra tại sao anh lại xuất hiện ở đây thì đầu đã nhảy số, buột miệng nói hết suy nghĩ ngay lúc này: “Vừa khéo tôi đang nghĩ đến đến cậu đấy.”

Bước chân Cố Kỳ đứng sững lại, vẻ mặt nhìn Lục Phán Phán thoáng qua chút kinh ngạc.

Ánh mắt tràn ngập nỗi bàng hoàng bất an xen lẫn mơ hồ.

Lúc Lục Phán Phán ý thức được bản thân đã tỏ ra thân thiết quá mức, lời nói ra có thể còn mang theo đôi ba ẩn ý khác, thế là cô khom lưng cầm cây dù lên, ngại ngùng chữa cháy: “Vừa rồi tôi còn đang chuẩn bị đi trả dù.”

Ánh mắt Cố Kỳ dời đi, nhìn sang hướng khác, bước về phía Lục Phán Phán, nhận lấy cây dù, cất vào trong túi của mình.

“Đưa tôi, tôi trả cho.”

Khi này Lục Phán Phán mới chú ý đến mái tóc còn đang ẩm của anh, trên người tản ra mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ của sữa tắm trong câu lạc bộ, hẳn là vừa mới tắm xong.

Lục Phán Phán: “Cậu là VIP ở đây à?”

Cố Kỳ gật đầu, lấy thẻ hội viên của mình ra, “Tôi muốn gia hạn thẻ.”

Lục Phán Phán nhận thẻ, ngồi xuống mở máy tính lên, đăng nhập vào giao diện hội viên.

Lúc cập nhật thông tin hội viên, Lục Phán Phán nhìn thấy thông tin cá nhân của Cố Kỳ là sinh viên chuyên ngành Tài chính, đại học Duẫn Hòa, cô liền thuận miệng trò chuyện: “Cậu là sinh viên chuyên ngành Tài chính của đại học Duẫn Hòa à, trùng hợp quá, tôi đang có dự định sẽ học thạc sĩ chuyên ngành Tài chính ở trường cậu đấy.”

Cố Kỳ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào cô.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc bảng tên đặt ngay ngắn trên mặt bàn, giấy trắng mực đen, hàng chữ thẳng tắp đúng tiêu chuẩn: “Tiếp tân khu vực VIP – Lục Phán Phán.”

Cố Kỳ đột ngột nâng mắt, nhìn cô.

“Lục Phán Phán?”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Trong hai giây bất động, trong đầu anh lướt qua một loạt những lời mà Hoắc Tu Viễn từng nói.

“Đẹp, đôi mắt to tròn, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, giọng nói thánh thót lại dịu dàngmềm mại…..”

“Cô ấy hỏi tôi học ngành gì, tôi nói tôi học Tài chính, sau đó cô ấy nói cô ấy cũng học Tài chính.”

“Tôi chỉ biết cô ấy tên là Lục Phán Phán, sống ở gần trường mình.”

Trừ địa chỉ nhà, dường như tất cả những điều đó đều trùng khớp với cô gái ngay trước mắt anh.

Lục Phán Phán hỏi lại lần nữa: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Cố Kỳ chợt định thần lại, anh nhíu mày, nhìn sang nơi khác.

“Không có gì.”

Trong lòng Lục Phán Phán cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng chẳng nói thêm nhiều, động tác thuần thục tiến hành các bước gia hạn thẻ, thu phí, trả lại thẻ hội viên. Sau đó cô còn thuận tay xé một tờ giấy vở, nhanh chóng ghi lại số điện thoại của mình vào.

Cô biết làm vậy có hơi mất thẩm mỹ, nhưng cô chỉ vừa mới đi làm, danh thiếp cho tiếp tân VIP chưa in ấn xong, chỉ đành tạm vậy thôi.

“Đã gia hạn xong rồi, nếu như có vấn đề gì thì cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Cố Kỳ nhìn chằm chằm tờ giấy, anh không nhận mà chỉ hỏi: “Có phải chị sống ở gần đại học Duẫn Hòa không?”

Lục Phán Phán nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao cậu biết?”