Thời gian dần xuôi về tháng mười, huấn luyện ngày càng áp lực.
Sau khi kết thúc phần huấn luyện kỹ năng cơ bản vào mỗi buổi sáng, Ngô Lộc sẽ chia cả đội thành hai nhóm đấu đối kháng với nhau, cứ như thế liên tục trong vòng nửa tháng, ông bắt đầu hẹn với những đội bóng từ các trường đại học khác thi đấu mô phỏng.
Trong lúc ai ai cũng bận đến mức chân không chạm đất, Nhạc Tòng Gia bỗng nói ngày mai là sinh nhật cậu, muốn khao mọi người một bữa.
Không ai có ý kiến gì với lời mời này, chỉ mỗi La Duy là xoắn xuýt mãi: “Hôm nay có kết quả rút thăm chia đội rồi, không biết Lộc Lộc có cho nghỉ phép không nữa.”
Nhạc Tòng Gia lập tức xoay người, nhìn về phía Ngô Lộc đang đứng dựa người vào cửa hút thuốc mà gào lên: “Lộc Lộc! Hôm nay sinh nhật em, tối nay em mời mọi người đi ăn uống hát hò được không ạaaaa!!”
Ngô Lộc dập điếu thuốc, híp mắt đi đến chỗ họ.
Nhạc Tòng Gia thấy thế thì hèn hẳn, lùi về sau hai bước, lí nhí xin xỏ: “Thôi thì chỉ ăn cơm thôi cũng được.”
Đôi mắt phán xét của ông lướt hai vòng trên người Nhạc Tòng Gia.
Khi cậu đã thủ xong tư thế sẵn sàng ăn mắng thì lại nghe Ngô Lộc dặn: “Đi đi, cho các cậu nghỉ một tối, đừng về muộn quá đấy.”
Đã hẹn đấu đối kháng liên tục hơn nửa tháng, ông nghĩ bụng cho đám nhóc xả hơi một hôm cũng chẳng sao.
Nhưng ông đột nhiên nhớ đến Lục Phán Phán, ý nghĩ đấy lại lung lay.
“Khoan đã!!!”
Ngô Lộc còn đang định đi tìm Lục Phán Phán thương lượng thì đã thấy cô thong dong đi về phía này.
“Đi đi, hát karaoke thì được, nhưng không được uống rượu.” Lục Phán Phán nói, “Các cậu có cần thẻ giảm giá không? Bạn chị có đấy.”
Nhạc Tòng Gia phấn khích hét toáng lên: “Yêu chị nhất!!”
Đám thanh niên phía sau lên mấy tiếng ghét bỏ: “Eo ôi!!”
Lục Phán Phán nhìn qua một vòng, cô không thèm để ý, tiếp tục nói: “Dạo gần đây trạng thái của mọi người không được tốt lắm, cảm giác đã sai lệch mà vẫn cố tiếp tục thì chỉ khiến chúng ta càng sai hơn. Chẳng bằng tối nay thư giãn một chút, sáng mai chúng ta lại quay về trạng thái ổn định ban đầu.”
Ngô Lộc gật gù: “Ừm, phải loại bỏ cảm giác sai lệch đó đi.”
Nhạc Tòng Gia quay đầu về phía đội, bỗng nhớ ra gì đó bèn nói: “Lộc Lộc, chị Phán Phán, hai người đi cùng bọn em luôn không?”
“Thôi thôi.”
Ngô Lộc: “Tôi phải về nhà làm bài tập với con gái, điểm thi kỳ vừa rồi của con bé thấp quá, tôi phải đốc thúc kèm cặp cẩn thận. Với cả, có mặt tôi các cậu lại chơi không vui.”
Đám thanh niên kia lại truyền ra vài lời tán đồng: “Đúng ha.”
Ngô Lộc: “….”
“Cố Kỳ, tuần này đến lượt cậu dọn nhà vệ sinh.”
Cố Kỳ lùi hẳn về sau, tiện tay đẩy Tiêu Trạch Khải đang đứng bên cạnh ra khỏi hàng: “Lần này không phải em!”
Ngô Lộc híp mắt liếc bọn họ một cái, rồi lại nói: “Nhưng các cậu tuyệt đối không được kiếm chuyện về cho tôi đâu đấy, sắp thi đấu rồi…”
Chợt ông quay đầu nói với Lục Phán Phán: “Hay là em đi cùng bọn nó đi? Có em thì thầy yên tâm hơn.”
Lục Phán Phán cúi thấp đầu không đáp, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ngô Lộc lại hỏi: “Em bận rồi à? Vậy thì thôi.”
Lúc cô đang định mở lời Cố Kỳ bỗng lên tiếng: “Thôi đừng đi karaoke nữa, tối mò mò, có gì vui đâu.”
Tiêu Trạch Khải: “Tối mà không đi hát thì còn chơi cái gì được nữa! Cậu còn chưa được thưởng thức giọng ca Châu Kiệt Luân của Duẫn Hòa đây đấy!”
Nhạc Tòng Gia cũng phụ họa theo: “Sao anh lại không đi? Có phải do anh hát dở không?”
Cố Kỳ không thèm đáp, Lục Phán Phán nhìn lướt qua anh rồi gật đầu đồng ý.
“Ăn thì chị không đi, dạo này nóng trong không ăn lẩu được, các cậu đi hát karaoke thì chị sẽ đến trông….. à góp vui cùng các cậu.”
*
Lục Phán Phán về nhà thay đồ, vừa hay Hứa Mạn Nghiên cũng ở đó.
Hứa Mạn Nghiên vừa chơi game vừa hỏi: “Tan ca rồi à?”
“Chưa, còn đi ăn với đội nữa.” Lục Phán Phán ngồi trong phòng xem video thi đấu, thấy thời gian cũng đã hòm hòm, cô lấy ra hai bộ quần áo, hỏi Hứa Mạn Nghiên, “Mày thấy bộ nào đẹp?”
Một bên là áo măng tô màu xanh nhạt, bên còn lại là áo khoác kaki túi hộp màu đen.
Hứa Mạn Nghiên liếc nhanh qua nói: “Măng tô xanh đẹp.”
Lục Phán Phán cười tủm tỉm khoác chiếc áo măng tô màu xanh nhạt vào, nhưng vừa nhìn chiếc áo còn lại trên tay, cô bỗng sững người.
Ngay sau đó, cô lại cởi chiếc áo măng tô ra, mặc chiếc áo màu đen kia vào.
Hứa Mạn Nghiên lại liếc cô một cái: “Mày tưởng mày là Noãn Noãn* hả?”
*Noãn Noãn (暖暖): Nhân vật nữ chính trong các trò chơi hóa trang. Sở thích của cô là mặc quần áo và sưu tập những thứ dễ thương như bưu thiếp, gối, cốc
Lục Phán Phán ôm chiếc áo trong tay, rũ mi cụp mắt, ngồi xuống cạnh Hứa Mạn Nghiên.
“Haizzz, sầu quá bạn tôi ơi.”
Hứa Mạn Nghiên chơi với Lục Phán Phán mấy năm nay không phải để cho có, chỉ cần một ánh mắt thôi là cô cũng đủ biết bạn mình đang nghĩ gì trong đầu.
“Làm sao? Anh chàng sinh viên kia cũng có mặt à?”
Lục Phán Phán thở dài: “Tao thấy cứ như thế này mãi thì không ổn.”
“Đúng là không ổn thật.” Hứa Mạn Nghiên thả điện thoại ra, bắt đầu phân tích: “Công ty nhà tao đến bây giờ vẫn còn tồn tại cái luật cấm cấp trên cấp dưới yêu nhau đấy. Mối quan hệ như của chúng mày, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ gặp mặt nhau hàng ngày hàng giờ, mày không sợ những thành viên khác dị nghị à?”
“Đúng đấy, tao… Này! Bọn tao không có gì cả!” Lục Phán Phán hận không thể nhíp cái miệng Hứa Mạn Nghiên lại, “Thôi không nói với mày nữa, tao đi đây.”
Hứa Mạn Nghiên gào với theo bóng lưng của cô: “Đừng chê mấy em trai nhỏ, người ta ngây thơ đơn thuần dễ đẩy xuống giường lắm!”
Lục Phán Phán: “Mày biến!”
*
Địa điểm hát hò là ở tầng hai của một quán karaoke nằm trên khu phố đi bộ.
Lục Phán Phán cầm theo thẻ giảm giá của Hứa Mạn Nghiên, khi cô vừa đến, cả đội đã ngồi trong sảnh chờ rồi.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lục Phán Phán đã thấy ngay Cố Kỳ đang ngồi trong góc chơi điện thoại, và anh cũng mặc áo kaki túi hộp màu đen.
Chỉ cần là loại áo kaki túi hộp thì kiểu dáng sẽ chẳng khác biệt là bao, nếu như màu sắc còn tương đồng, vậy thì khi nhìn lướt qua sẽ trông như hai người đang mặc đồ đôi.
Cố Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu chơi điện thoại, như thể hai người không quen biết gì nhau.
Lục Phán Phán đưa thẻ giảm giá cho Nhạc Tòng Gia đặt một phòng lớn.
Nhạc Tòng Gia còn gọi thêm hai két bia, vừa mới ngồi xuống đã cụng ly với tất cả mọi người.
Nếu như vẫn còn đang ở Khánh Dương, Lục Phán Phán chắc chắn sẽ thoải mái uống cùng bọn họ. Nhưng vừa nghĩ đến những lời Hứa Mạn Nghiên nói cô lại thôi.
Vả lại, trong một không gian tiết kiệm đèn điện thế này Lục Phán Phán không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, vậy nên vừa ngồi xuống là cô đã bất động luôn, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình.
Mặc dù có rất nhiều người, nhưng ở một nơi tối mò mò như vậy vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Vừa rồi cứ chốc chốc lại có vài người đến bảo cô hát một bài nhưng cô đều nói mình không biết hát mà uyển chuyển từ chối.
Lục Phán Phán ngồi ở đầu ghế sofa cạnh cửa ra vào, Cố Kỳ ngồi ở đầu bên kia ghế sofa chỗ máy chọn bài hát, ở giữa chen chúc rất nhiều người.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Kỳ ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay về chỉ còn mỗi chỗ bên cạnh cô là còn trống.
Anh vốn định vượt qua Lục Phán Phán để về chỗ của mình, nhưng vừa cúi đầu xuống đã để ý đến hai bàn tay đặt trên đầu gối của cô.
Dưới ánh đèn chớp nháy mờ mờ của phòng karaoke, ánh mắt cô dán chặt lên màn hình hiển thị lời nhạc, trông thì có vẻ thoải mái nhưng thực ra hai bàn tay đặt trên đầu gối đang nắm chặt ống quần.
Nếu để ý kỹ thêm chút nữa, sẽ còn nhận thấy hàng lông mày kia cũng đang khẽ nhíu lại.
Đột nhiên, cả căn phòng bật sáng.
Lục Phán Phán phải giơ tay chặn bớt ánh sáng lại, lúc cô mở mắt ra, trong căn phòng đã vang lên đầy tiếng bất mãn: “Ai bật điện đấy!!”
Cố Kỳ đứng ngay cạnh công tắc, cả người dựa lên tường, lười biếng đáp: “Em đấy.”
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh, xương quai hàm chàng thiếu niên gọn ghẽ sắc cạnh, những đường nét hoàn hảo trời sinh càng khiến anh chỉ cần hơi nâng cằm đã mang đến cảm giác cao ngạo vô cùng.
Cố Kỳ hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cô.
Tiêu Trạch Khải ném một nắm bắp rang qua: “Bật đèn sáng thế làm gì? Cậu tưởng mình đang quay Xuân Vãn hả?”
Cố Kỳ: “Sợ mọi người không chiêm ngưỡng rõ vẻ điển trai hớp hồn của em đấy, có được không?”
Tiêu Trạch Khải khoanh tay chạy biến.
“Tự nhiên lại nổi cái tính gay, sợ thật…..”
Cố Kỳ đi sang đầu bên kia, bảo Nhạc Tòng Gia nhường chỗ cho anh.
Mọi người hát hò được một lúc, không biết ai lại tắt điện đi rồi bật mấy cái đèn chớp nháy bảy sắc cầu vồng lên, chớp chớp nháy nháy, Lục Phán Phán nhìn mà chóng cả mặt.
Điều hòa cũng bật rất cao, nóng đến mức cô phải cởi áo khoác ra.
Nếu không phải vì đội Khánh Dương trước đây từng uống rượu say be bét ảnh hưởng đến giải đấu thì với những tình huống như này, Lục Phán Phán đã rút lui từ sớm rồi.
Nhưng bây giờ mọi người đều đang chơi rất vui, cô cũng không muốn làm mất hứng của họ.
Uống hết nửa chai nước ngọt, Lục Phán Phán đứng dậy đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở đây là loại nhà vệ sinh chung, bồn rửa tay đặt ngay giữa hai bên nam nữ.
Sau khi đi ra, cô đứng rửa tay trước bồn, Cố Kỳ vừa hay đi đến, vừa nhìn thấy bóng lưng cô bước chân anh sững lại, ánh mắt hai người giao nhau thông qua chiếc gương trước mặt.
Lục Phán Phán không biết nên nói gì đành thuận miệng hỏi một câu: “Đi vệ sinh à?”
Cố Kỳ: “Không thì tôi đến đây để…. ăn cơm à?”
“…”
Lục Phán Phán mặc kệ.
Cố Kỳ rẽ vào phòng vệ sinh nam, bên trong có cô lao công đang dọn vệ sinh, bảo anh ra ngoài đợi một lát.
Cố Kỳ đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, lười biếng dựa vào vách tường, anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lục Phán Phán: “Cảm ơn nhé.”
Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn cô: “Cảm ơn chuyện gì?”
Lục Phán Phán: “Ban nãy đã giúp chị bật đèn.”
Cố Kỳ khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Phán Phán.
Ánh đèn sáng trưng từ phòng vệ sinh càng khiến cho đôi mắt của anh thêm sáng rực.
“Chị sợ bóng tối thật à?”
Lục Phán Phán: “Ừm, mắc bệnh quáng gà từ nhỏ.”
Cố Kỳ đột nhiên đứng thẳng người, tần ngần một lúc lâu mới hỏi: “Thế buổi tối ngủ một mình chị có sợ không?”
Lục Phán Phán: “….”
Cái cậu này! Sao cứ toàn nhân cơ hội tán tỉnh người ta vậy? Tạo cơ hội cho cậu xuống nước biết bao nhiêu lần cũng đều là công cốc hết phải không?
Cô ngoảnh mặt qua một bên trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sợ.”
Cố Kỳ: “Ấy, không phải thế, tôi đang chân thành muốn được biết mà!”
Mặc dù Lục Phán Phán không nói gì, nhưng anh vẫn cảm nhận được thái độ lên án “Có điên mới tin cậu” từ cô.
Thôi bỏ đi.
Dù sao thì cũng đã mất hết hình tượng trước mặt chị ấy rồi.
Có mất thêm chút hơn nữa thì cũng chẳng sao.
Lục Phán Phán tắt vòi nước, thò tay vào dưới máy sấy khô.
“Các cậu định ở lại chơi đến mấy giờ? Gần mười một giờ rồi, phải chú ý sức khỏe, tuần sau là bắt đầu vòng sơ loại rồi.”
Vừa nói hai bàn tay của cô vừa vẩy vẩy mấy cái.
Gió đâu?
Cố Kỳ lướt ngang qua người Lục Phán Phán, cánh tay anh đỡ phía dưới bàn tay cô, nâng hai bàn tay lên cao.
Bàn tay cô được đặt gần cửa thổi gió, lập tức có một làn khí nóng thổi phù phù.
“Chị chỉ cần nhớ rằng, tôi sẽ mang giải quán quân mà chị muốn nhất về cho chị.”
Nói rồi Cố Kỳ đi vào nhà vệ sinh nam.
Lục Phán Phán quay đầu nhìn anh, nhưng lại chỉ thấy những bước chân biếng nhác và lời hứa nghiêm túc được lập nên bởi một giọng điệu thờ ơ.
Câu nói của anh cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
“Ối!!!———”
Trong lúc vô thức, vì để quá gần cửa thoát gió, lòng bàn tay cô bị luồng khí nóng thổi cho đỏ ửng.
Lục Phán Phán thả tay xuống, quay người đi về phía phòng bao.
*
Lục Phán Phán vẫn ngồi chỗ cũ của mình.
Cố Kỳ trở về lại tiện tay bật hết đèn lên, nhưng bây giờ mọi người đã chơi đủ rồi nên chẳng có ai ý kiến gì nữa.
Tiêu Trạch Khải ôm chai bia trên tay chạy qua nài nỉ Lục Phán Phán.
“Chị Phán Phán, chị hát một bài đi, bọn em vẫn chưa nghe chị hát bao giờ.”
Cô khoát tay từ chối: “Chị không biết hát thật mà.”
Chủ bữa tiệc Nhạc Tòng Gia cũng lượn qua.
“Chị Phán Phán, sắp về rồi, chị hát một bài thôi, nhé?”
Lục Phán Phán bị ỉ ôi một thôi một hồi, đúng lúc này, Cố Kỳ lại cầm một chai bia lên, đứng ngay bên cạnh cô.
Anh nheo mắt nhìn lên màn hình, vờ như không quan tâm chuyện gì mà thong thả uống bia.
Nhưng thực ra trong lòng anh cũng muốn được nghe Lục Phán Phán hát lắm rồi.
Giọng cô êm tai dễ nghe như vậy, lúc cất giọng hát chắc chắn sẽ rất ngọt ngào.
Tiếc là cả Tiêu Trạch Khải và Nhạc Tòng Gia đều không lay chuyển được Lục Phán Phán.
Tình hình không ổn, mình phải thân chinh ra trận thôi.
Cố Kỳ nghiêng đầu nhìn Lục Phán Phán.
“Chị à, hát một bài đi, em rất muốn được nghe chị hát.”
Lục Phán Phán bối rối nhìn anh.
Sao cậu phải nhấn mạnh “rất muốn được nghe chị hát” để làm gì???
Thấy cô không có động tĩnh gì, Cố Kỳ lại nói: “Hay chị không muốn hát một mình? Vậy thì để em hát cùng chị nhé?”
Lục Phán Phán cười nhạt.
Khóe môi của Cố Kỳ cũng điên cuồng nhếch lên.
Lục Phán Phán đi đến máy chọn nhạc: “Vậy tôi sẽ hát tặng mọi người bài《Ảo mộng tình yêu》nhé.”
Cố Kỳ: “…?”
Tác giả: Phú Quý Nhi: Vậy thì tôi cũng muốn hát tặng mọi người bài 《Người theo đuổi giấc mơ》