Hoắc Tu Viễn vừa về đến ký túc xá là bắt đầu chơi game ngay, Cố Kỳ tắm xong trở ra vẫn nghe thấy tiếng súng bắn pháo nổ phát ra từ điện thoại trên tay anh ta.
Mặc dù Cố Kỳ không nhìn Hoắc Tu Viễn chơi nhưng cần chỉ nghe thôi cũng biết trong lòng anh chàng hẳn đang bốc hỏa.
Anh còn định mở miệng an ủi mấy câu thì lại nghe được một âm thanh khác phát ra từ chiếc điện thoại.
“Hôm nay anh sao vậy? Em có cảm giác anh không được vui, là em khiến anh không vui sao?”
Hoắc Tu Viễn lập tức ngồi thẳng lưng: “Không, không phải tại em đâu Sao em lại khiến anh không vui được chứ? Chỉ là hôm nay anh gặp phải……. một người bạn cũ.”
Đối phương nói: “Thôi anh đừng khó chịu nữa mà, anh không vui em cũng không vui đâu.”
Vẻ mặt Hoắc Tu Viễn thả lỏng ngay: “Ừm, chúng ta chơi thêm một trận nữa nhé.”
Cố Kỳ: “….”
Xem ra mình không cần phải an ủi tên này.
Cố Kỳ ngồi vào bàn, rút một cuốn sách ra, giọng Lolita nũng nịu vẫn vang lên bên tai, còn anh thì đang dần tiến vào trạng thái tập trung tuyệt đối để đọc sách.
*
Lục Phán Phán sắp xếp lại hành lý giúp Hứa Mạn Nghiên, sau đó tắm rửa một lượt, lúc trở ra đã là hơn mười giờ.
“Đừng chơi game nữa.” Lục Phán Phán đi ngang qua phòng khách, nhắc nhở, “Ngày mai mày còn phải về nhà bố mẹ mày ăn cơm đấy, ngủ sớm đi.”
Hứa Mạn Nghiên đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu Lục Phán Phán đừng nói chuyện, sau đó cô nói vào micro: “Em phải đi ngủ rồi, ngày mai chúng ta lại chơi tiếp nhé. Anh ngủ ngon~”
Da gà da vịt thi nhau nổi lên, Lục Phán Phán tóm ngay cái gối trên sofa ném về phía Hứa Mạn Nghiên.
Hứa Mạn Nghiên bị gối đập vào người, cô thuận thế nằm rạp xuống sofa rồi bật cười ha hả.
“Mày làm sao đấy?”
“Tao cũng muốn hỏi mày bị làm sao thế đây? Có nói chuyện đàng hoàng được không?” Lục Phán Phán ngồi xuống cạnh Hứa Mạn Nghiên, mắt nhìn chằm chằm cái chân gãy, “Chân đã gãy rồi mà còn không chịu thu bớt cái tính đấy lại!”
Hứa Mạn Nghiên vẫn cười không ngừng: “Ơ kìa! Ngày nào tao cũng phải nằm thẳng cẳng trong bệnh viện đấy, nếu không tìm một người chơi game cùng lỡ tao trầm cảm thì sao?”
“Mày xem lại mày đi, tao mà là bố mẹ mày thì tao cũng sẽ bắt mày đi xem mắt.” Lục Phán Phán tặc lưỡi thở dài, “Chứ không lại để mày đi xổng ra gây hại cho bao nhiêu nam thanh niên trẻ người non dạ!”
“Sai!” Hứa Mạn Nghiên lên tiếng phản đối, “Nam trung niên tao cũng gây họa được nhé, miễn là không phải mấy cậu nhóc thiếu niên.”
Nói đến đây, Lục Phán Phán chợt nhớ đến sự kiện vừa mới xảy ra.
“Mà này, mày có chắc người ở Maldives là cậu trai mà chúng ta gặp hôm nay không?”
Hứa Mạn Nghiên gật đầu chắc nịch: “Tao chắc một trăm phần trăm với mày luôn.”
Lục Phán Phán: “Tên là Hoắc Tu Viễn?”
Hứa Mạn Nghiên trợn mắt: “Mày quen cậu ta hả?”
Lục Phán Phán: “…. Không tính là quen.”
Tao không chỉ là quen cậu ta thôi đâu.
Lục Phán Phán phiền não vò đầu bứt tóc: “Thế giới đúng là nhỏ bé.”
Hứa Mạn Nghiên lại thong thả duỗi tay: “Mày sầu cái gì, tao còn chẳng thèm sầu đây này. Mà tao chưa lừa tiền cũng chưa lừa sắc cậu ta, cậu ta làm gì được tao?”
Nhìn cái bộ dạng vô tâm của Hứa Mạn Nghiên, Lục Phán Phán dường như cũng bị nhiễm theo.
Đúng ha, tính ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hiểu lầm gì thì sau này giải thích rõ ràng là xong.
Hứa Mạn Nghiên bất chợt nghĩ tới chuyện gì mà hai mắt cô nàng sáng rực như đèn pha ô tô.
“Thế mày có quen anh chàng đi cùng cậu ta ngày hôm nay không? Cái anh mà dáng người cao ráo, vô cùng đẹp trai ấy.”
Lục Phán Phán bật dậy như lò xo, chỉ vào mũi Hứa Mạn Nghiên: “Mày đừng có mà quyến rũ cậu ấy nghe rõ chưa!”
Hứa Mạn Nghiên bất đắc dĩ vỗ tay Lục Phán Phán: “Xem mày căng thẳng chưa kìa, tao cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
*
Đêm muộn, Hứa Mạn Nghiên và Lục Phán Phán nằm trên cùng một chiếc giường, nương theo ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn ngủ và tiếng thì thầm kể chuyện của hai cô gái, mặt trăng dần ẩn mình vào giữa mây trời.
Còn ở một phòng ký túc xá nam nào đó, đèn điện vẫn còn sáng trưng.
Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn mỗi người ngồi trong bàn học của mình, đọc sách của mình.
Hoắc Tu Viễn tháo kính ra, đảo mắt nhìn xung quanh: “Trong phòng có gì ăn không?”
Cố Kỳ: “Không có.”
Hoắc Tu Viễn thở dài: “Đói chết mất, giờ này chắc đồ ăn ngoài không được ship vào trường nữa rồi. Ngày mai tôi đi siêu thị mua ít thứ, cậu vận động nhiều tiêu tốn calo, trong ký túc xá đáng ra phải có sẵn đồ ăn vặt.”
Cố Kỳ nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm, rồi bất lực thở dài.
Anh em đối xử với mình tốt như vậy, mà mình lại đi đào góc tường nhà anh em, đúng là chẳng đáng mặt làm người.
Đột nhiên Cố Kỳ gấp sách lại, đứng dậy.
Hoắc Tu Viễn vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Cố Kỳ: “Ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.”
Hoắc Tu Viễn: “Móa……”
Anh nhìn theo bóng lưng Cố Kỳ đến khi rời đi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
Khoảng thời gian này, Hoắc Tu Viễn cảm thấy Cố Kỳ rất tốt với mình. Đầu tiên là giúp đỡ anh trong việc làm thêm ngoài giờ, tiếp theo là kỳ nghỉ hè chọn ở lại trường với anh không chút do dự chỉ vì sợ anh buồn tủi cô đơn, còn bây giờ thì đáp ứng hết tất cả nguyện vọng mong muốn của anh, thậm chí có lần còn đội cả cái nắng vỡ đầu chạy đi mua nước.
Cố Kỳ trước đây đâu giống vậy……
Hơn nữa, gần đây đến nửa đêm Cố Kỳ mới đi ngủ, lúc học bài đọc sách cũng hay lơ đãng thất thần, Hoắc Tu Viễn còn có cảm giác anh thường xuyên lén nhìn mình.
Hoắc Tu Viễn ngồi suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi Cố Kỳ trở về cùng với túi KFC trên tay.
Anh nhìn chằm chằm phần gà rán còn đang nóng hổi, tâm trạng ngổn ngang rối bời, lưỡng lự hồi lâu mới lên tiếng: “Cố Kỳ, tôi thật lòng thích Tiểu Hạc.”
Cố Kỳ quay đầu lại: “Ừ…?”
Hoắc Tu Viễn lại trịnh trọng nói: “Tôi thích kiểu người như vậy, kiểu nũng nịu đáng yêu, và rất….. con gái.”
Cố Kỳ híp mắt: “Cậu thật sự thích cô ấy?”
“Ừ.” Hoắc Tu Viễn khẳng định, “Tôi rất thích em ấy, và sẽ không thích bất cứ ai khác.”
Cố Kỳ không nói gì.
Hoắc Tu Viễn nhìn anh chằm chằm, dường như có thể nhìn thấy được cảm giác mất đi thứ gì đó từ trong mắt anh.
“Được thôi.”
Mãi lâu sau Cố Kỳ mới nhàn nhạt đáp lời.
Đêm đó, Hoắc Tu Viễn có cảm giác Cố Kỳ cả đêm không ngủ mà cứ trở mình liên tục.
Anh cũng chỉ đành rầu rĩ thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tu Viễn còn chưa kịp rời giường thì đã thấy Cố Kỳ ôm quả bóng rổ rời khỏi phòng ký túc xá.
Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Tu Viễn rung lên, là bạn nữ lớp kế bên gửi tin nhắn wechat đến.
Cô bạn này thích Cố Kỳ đã lâu, Hoắc Tu Viễn cũng biết rõ như ban ngày, nhưng Cố Kỳ lại chẳng mảy may để ý, vậy nên cô bạn đành đi đường vòng, nhờ Hoắc Tu Viễn giúp đỡ.
Cô xin wechat của Cố Kỳ tận mấy lần liền nhưng Hoắc Tu Viễn không dám cho.
Còn nhớ có lần một cô gái nào đó chạy đến chỗ Hoắc Tu Viễn để xin wechat của Cố Kỳ, anh cũng ngây thơ vui vẻ đưa cho người ta, đến tối Cố Kỳ biết chuyện thì đột nhiên nổi nóng, cả buổi tối lạnh mặt không thèm ngó ngàng gì đến anh.
Mới nghĩ đến đấy thôi là đã thấy bực mình, mà cô bạn lại kia cứ nhắn tin liên tục.
“Cậu ấy đang chơi game à? Cậu có ID game của cậu ấy không? Tôi kết bạn với ID của cậu ấy chắc là được chứ nhỉ?”
“Halo? Có đó không vậy?”
“Nghỉ hè rồi mà, chắc cậu ấy thường xuyên chơi game lắm ha?”
“Hay là cậu cứ cho tôi tài khoản wechat của cậu ấy đi, tôi sẽ nói là tôi muốn cùng cậu ấy tham gia cuộc thi mô hình toán học vào học kỳ sau, thế có được không?”
“Sao cậu không trả lời tôi?”
“Có phải cậu ấy có bạn gái rồi đúng không?”
Phiền chết đi được, Hoắc Tu Viễn thẳng tay chặn cô nàng.
Cố Kỳ cậu ta đã cong tới độ có thể sánh vai cùng mảnh trăng khuyết trên trời đêm rồi mà cô còn ở đây hỏi có bạn gái rồi à?!!
*
Sáng sớm, sân vận động đại học Duẫn Hòa dường như chẳng có mấy người, chỉ có lác đác một vài sinh viên đang chơi bóng rổ.
Lục Phán Phán mặc bộ quần áo thể thao, đeo tai nghe, đây đã là vòng chạy thứ ba trong sáng nay rồi.
Bình thường Lục Phán Phán dậy rất sớm, nhưng dường như lại chẳng có thời gian rảnh rỗi để vận động, chỉ có thể tranh thủ có được hai tháng nghỉ hè này mà vận động nhiều hơn một chút.
Chạy hết bốn vòng, cô thả bộ đến khu dụng cụ, duỗi chân giãn cơ.
Ánh mắt vô tình quét qua một người trên sân bóng rổ, Lục Phán Phán liền đi đến chào hỏi.
“Cố Kỳ!” Cô cười nói, “Cậu vẫn chưa về nhà à?”
Cố Kỳ đứng lại, ném quả bóng đi, nhưng lại không nói gì.
Lục Phán Phán nhìn trái nhìn phải, hình như là đang tìm ai đó.
Cố Kỳ tiến lên hai bước đứng sát vào cô, Lục Phán Phán lập tức cảm nhận được hơi thở nóng hầm hập trên người anh, vô thức lùi về sau một bước.
Cố Kỳ: “Chị đang tìm ai?”
Lục Phán Phán ngẩn người: “Hả? À….. à thì, cậu có quen Hoắc Tu Viễn không?”
Cố Kỳ hững hờ “Ừm” một tiếng: “Bạn cùng phòng của tôi.”
Bạn cùng phòng?!!!!!
Lục Phán Phán gãi gãi chóp mũi: “Ồ, cậu ấy, ừm…. có từng nhắc gì về chị không?”
Nét thờ ơ trong ánh mắt anh bỗng dưng biến mất, hàng lông mày hơi nhướng lên: “Chị mong cậu ấy sẽ nhắc gì về chị?”
Lục Phán Phán: “….”
Trông thế này thì chắc là nhắc qua rồi.
Lục Phán Phán bất lực nhìn thoáng qua Cố Kỳ: “Ấy, không phải đâu, chị biết là cậu ấy có thể đã hiểu lầm rồi, ừm… chị muốn giải thích rõ ràng với cậu ấy.”
Nói rồi Lục Phán Phán lại cảm thấy hay là thôi đi, hiểu lầm của cậu trai đấy với Hứa Mạn Nghiên còn to hơn của cô nhiều, thế này đã tính là gì?
Thế là cô phất tay, quay người nói: “Mà thôi, không có gì đâu, chị về đây.”
Còn chưa đi được hai bước, cô đã bị người nào đó kéo tay lại.
Lục Phán Phán kinh ngạc quay phắt đầu nhìn, “Cậu làm gì đấy?”
Cố Kỳ nhìn sâu vào mắt cô, giọng điệu mang theo sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Hoắc Tu Viễn đã có người mà cậu ấy rất thích rồi.”
Lục Phán Phán: “Ờ?”
And? Liên quan gì đến chị đây?
Cố Kỳ im lặng, dường như đang đợi cô nói gì đó.
Lục Phán Phán mím môi, “Vậy thì tốt quá, cho chị gửi lời chúc mừng cậu ấy nhé…. À mà cậu có thể thả tay chị ra trước được không?”
Cố Kỳ nghe vậy thì buông tay cô ra, Lục Phán Phán cảm thấy bầu không khí này quá kỳ lạ, nó gợi lên một cảm giác căng thẳng không rõ, nghĩ vậy cô bèn quay người cuống cuồng vọt đi, nhưng bỗng một giọng nói thong dong vang lên từ phía sau.
“Vậy chị có thể cân nhắc về tôi được không?”
Lục Phán Phán suýt chút nữa thì bước hụt.
“Cái gì?” Cô quay phắt đầu, “Cậu vừa nói cái gì?”
Cố Kỳ tiến lên, đứng trước mặt Lục Phán Phán, cúi đầu nhìn cô.
“Tôi biết chị cũng có ý với tôi.”
Lục Phán Phán: “…??”
Cố Kỳ: “Tôi cũng không để ý chị trước kia là người như thế nào.”
Lục Phán Phán: “…??”
Cố Kỳ: “Tôi chỉ thích chị của hiện tại.”
Lục Phán Phán: “…??”
Cô sững sờ bất động, quên luôn cả chớp mắt.
Cố Kỳ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô thì sốt ruột vô cùng, anh khom lưng, gương mặt dán sát lại.
Lục Phán Phán: “Cậu…. làm gì đấy?”
Cố Kỳ: “Hay là chị cũng hôn tôi một cái đi?”
Lục Phán Phán: “…???????”
Cố Kỳ buồn bực, vò đầu bứt tóc, trong miệng lầm bầm mấy câu không nghe rõ lời.
Lục Phán Phán: “Rốt cuộc là cậu vừa nói cái gì vậy hả??? Có cần chị đưa cậu đến bệnh viện khám lại não không???”
Cố Kỳ: “…?”
Đúng lúc này, một tiếng gào vang lên.
“Cố Kỳ!”
Cố Kỳ quay đầu lại, thấy Hoắc Tu Viễn mặc quần áo thể thao đang chạy về phía này.
Một chốc sau anh đã đứng ngay trước mặt Cố Kỳ và Lục Phán Phán.
Nhìn thấy Lục Phán Phán, Hoắc Tu Viễn nhớ ngay đến tối đó cô và Hứa Mạn Nghiên đi cùng nhau, anh ngập ngừng muốn hỏi lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối.
“Chị…. chị Hứa, chị cũng ở đây ạ?”
Cố Kỳ nhìn Lục Phán Phán rồi lại nhìn sang Hoắc Tu Viễn: “Chị Hứa? Sao lại là chị Hứa?”
Lời của Tha:
Ôi con sông quê con sông quê.