Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 22




Lục Phán Phán về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo khác, sau đó xuống tầng ăn cơm.

Lúc chạng vạng trời lại đổ mưa, không khí ngập tràn hương cây cỏ ẩm ướt, Lục Phán Phán vừa đi vừa gọi cho Hứa Mạn Nghiên.

“Bác sĩ nói thế nào? Không ảnh hưởng gì đến sau này chứ?”

“Không có vấn đề gì đâu, tao cũng có phải vận động viên đâu mà sợ ảnh hưởng.” Hứa Mạn Nghiên ngáp dài, “Chỉ là nằm trên giường cả ngày có hơi chán.”

Lục Phán Phán: “Vậy mày về nước đi.”

“Thế thì không được.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tao mà về trong tình trạng này thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ!”

Lục Phán Phán ngẩng đầu lên trời, mặt mày ủ ê.

“Mày làm vậy cũng chẳng phải cách hay, đâu thể nào trốn ở nước ngoài cả đời được?”

“Bây giờ tao mà về nước thì chắc chắn sẽ bị bố mẹ bắt đi lấy chồng.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Đợi khi nào có được một anh bạn trai chất lượng rồi thì tao sẽ về. Về rồi thì tao ngả bài với bố mẹ tao luôn.”

Đoạn, cô lại bổ sung: “Dù tao có phải gả cho một người nghèo rớt mồng tơi cũng nhất quyết không gả cho mấy tên ngu ngốc bố mẹ sắp xếp cho.”

“Mày…..”

Lục Phán Phán còn đang định nói gì đó, Hứa Mạn Nghiên đã vội vàng muốn cúp máy: “Không nói nữa nhá, tao đi chơi game đây.”

Lục Phán Phán: “….”

Cúp máy, Lục Phán Phán đã ra đến cổng chung cư, đi về phía quán trà sữa.

Quán trà sữa này mới mở nên chẳng có bao nhiêu khách, nhân viên ngồi bên trong quầy thu ngân cúi đầu chơi điện thoại, không để ý thấy Lục Phán Phán vừa bước vào.

Cô ngẩng đầu nhìn menu đặt trên bức tường phía đối diện, phân vân không biết nên chọn trà sữa caramel hay trà sữa pudding.

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ quầy thu ngân.

“Ui da! Có người bắn em! Em sợ quá! Ở đâu vậy? Sao em không thấy ai hết vậy?”

Da gà da vịt thi nhau nổi lên.

“Em chết rồi, em chết rồi! Em lại chết nữa rồi! Uhuhuhu tức quá đi mất! Anh, anh phải báo thù cho em đó ~”

Lục Phán Phán: “….”

Sao người nhân viên này có thể chịu đựng được hay vậy? Nếu như có ai đó nói chuyện kiểu õng ẹo bên tai cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ đánh vỡ cái đầu heo của người đó.

Đúng lúc này, nhân viên đang cắm mặt chơi game bỗng lên tiếng.

“Tiểu Hạc đừng buồn nữa, có anh ở đây mà còn dám đụng đến người của anh, anh sẽ xé xác hắn.”

Lục Phán Phán: “….”

Thôi được rồi, trên đời sẽ luôn có những người có cái gu độc lạ.

Lục Phán Phán không thể nghe nổi nữa, cô hắng giọng.

“Xin chào, cho tôi một ly trà sữa pudding.”

Người ngồi trong quầy ngẩng đầu lên, thế mà lại là Hoắc Tu Viễn.

Lục Phán Phán kinh ngạc không thôi, “Là cậu à?”

Hoắc Tu Viễn lập tức nói vào điện thoại một câu “Anh có việc, không chơi nữa”, sau đó tháo tai nghe ra, cười ngượng ngùng: “À…. chị Hứa… trùng hợp quá.”

Lục Phán Phán: “…. Trùng hợp…. ha.”

Hoắc Tu Viễn há miệng không biết nên nói gì, bèn xoay người đi làm trà sữa.

Lục Phán Phán nhìn anh, hỏi: “Cậu làm thêm ở đây sao?”

“Vâng ạ.” Hoắc Tu Viễn đưa lưng trả lời cô, “Nghỉ hè em ở lại trường, thời gian rảnh rỗi nhiều quá nên em xin đến đây làm thêm.”

Lục Phán Phán không nói nữa. Vài phút sau, Hoắc Tu Viễn làm xong trà sữa, còn đưa cho cô một tấm thẻ tích điểm.

“Tích đủ sáu lần sẽ được chọn một ly trà sữa miễn phí.”

Lục Phán Phán hút một ngụm, hai mắt sáng rực.

“Ngon quá!”

Hoắc Tu Viễn nhướng mày, “Đương nhiên, anh chủ của bọn em đích thân chuẩn bị nguyên liệu mà.”

“Ừm, ngon lắm đấy.” Lục Phán Phán vẫy tay với anh, “Vậy chị đi trước nhé.”

Cô đẩy cửa bước ra, mang theo làn gió khiến chiếc chuông gió reo leng keng.

Hoắc Tu Viễn ngồi xuống, nhấn vào QQ, thấy ảnh đại diện của Hạc Giữa Bầy Gà đã tối màu.

Chắc là lại giận vì anh đột ngột thoát game, lát nữa lại phải chạy đi dỗ thôi.

Tiếng chuông gió vang lên lần nữa.

Hoắc Tu Viễn tưởng đó là khách bèn vội vàng đứng dậy chào, thì lại thấy đó là Cố Kỳ.

“Nhanh thế? Sách tôi đâu?”

Hoắc Tu Viễn vốn định mang theo một cuốn sách đi làm để đọc trong lúc vắng khách, nhưng lúc đi vội quá nên quên, đành phải nhờ Cố Kỳ mang đến giúp.

Cố Kỳ đưa sách cho anh rồi định về luôn thì Hoắc Tu Viễn bỗng gọi anh lại.

“Đến cũng đã đến rồi, tôi mời cậu ly trà sữa.” Hoắc Tu Viễn vừa mới vào làm, còn rất nhiều việc chưa quen tay, vừa nãy làm trà sữa cho Lục Phán Phán anh dùng hơi quá nguyên liệu nên tiện thể làm luôn cho Cố Kỳ một ly.

Cố Kỳ chỉ uống thử một ngụm rồi nhất quyết không uống nữa.

“Ngọt quá!”

Cố Kỳ lại định về nhưng Hoắc Tu Viễn nhất quyết bắt anh ở lại ăn tối cùng cho bằng được, thế là hai người bèn ngồi đó đợi đồ ăn giao tới.

Khoảng đâu đó nửa tiếng sau, điện thoại Cố Kỳ nhảy thông báo, là Lục Phán Phán vừa gửi tin nhắn vào nhóm trò chuyện.

[Lục Phán Phán]: Có ai đang ở gần cổng Đông không? Đến giúp chị chuyển đồ được không? Đi bộ qua chắc tầm mười mấy phút thôi.

Anh đọc lướt qua rồi khóa màn hình.

Đồ ăn được giao đến, Cố Kỳ bày lên bàn, đúng lúc có khách ghé vào tiệm, Hoắc Tu Viễn bận rộn không có thời gian ăn, Cố Kỳ ngồi một mình buồn chán lại mở điện thoại lên xem, thấy trong nhóm có thêm vài tin nhắn mới.

[La Duy]: Em đang ở ký túc xá, chị có vội không? Nếu không thì giờ em qua luôn.

[Tiêu Trạch Khải]: Sao vậy chị? Chuyển phát nhanh à?

[Lục Phán Phán]: Chị vừa mua xe đạp tập thể dục, trưa nay nhân viên mới giao đến điểm tập kết đơn hàng của chung cư.

[La Duy]: Vậy được, chị đợi một lát, em và Tiêu Trạch Khải đến giờ đây.

Cố Kỳ vội vàng nhắn lại, đứng bật dậy.

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Em đang ở gần cửa Đông, em đi cho.

*

Sau một hồi chật vật chuyển thùng hàng ra khỏi điểm tập kết đơn hàng thì Lục Phán Phán không thể bê nổi nữa, cô thuận thế ngồi hẳn lên cái thùng, đung đưa đôi chân, vừa nghịch điện thoại vừa đợi Cố Kỳ đến.

Một anh shipper dừng chiếc xe đạp điện ngay trước mặt cô, sau đó vội vội vàng vàng xách mấy ly trà sữa chạy lên tầng.

Cô chợt nghĩ đến bình nước lọc ở nhà đã uống hết mà vẫn chưa kịp mua mới, trong tủ lạnh chỉ còn mấy loại nước trái cây kỳ lạ giúp đẹp da do cô tự chế ra, thế là cô bèn lật đật đặt thêm một ly trà sữa mà mình vừa uống ở cửa tiệm ban nãy.

Không thể nhờ người ta giúp mình mà ngay cả một ly nước cũng không mời được.

Mười phút sau Cố Kỳ cũng đến.

Từ đằng xa anh đã nhìn thấy cô đang ngồi trên thùng hàng, đôi chân thon dài trắng đến lóa mắt.

Cố Kỳ bước chậm lại, đi về phía Lục Phán Phán.

Thực ra thùng hàng này không quá nặng, nhưng bên trong xếp đầy miếng xốp đệm chống sốc, khiến cho thể tích của nó tương đối lớn.

Cố Kỳ không nói lời nào, cứ thế bê thùng hàng lên, đi từ điểm tập kết vào bên trong tòa nhà, nhưng rồi hai người chợt phát hiện ra, bề ngang của chiếc thùng này không vừa với không gian thang máy.

“Hay là mở nó ra?” Lục Phán Phán hỏi.

Cố Kỳ gật đầu: “Nếu chị không cần đống xốp bên trong thì cứ khui ra đi.”

Lục Phán Phán cầm lấy chìa khóa, khui thùng hàng một cách gãy gọn, vứt bớt miếng xốp đi, những thứ nhỏ nhỏ linh tinh thì cô ôm hết lên tay.

Cố Kỳ ôm phần khung lớn, theo cô đi vào thang máy.

Khi con số trên màn hình LED nhảy đến số 22, hàng lông mày của anh bất giác cũng nhướng lên theo.

Cứ nghĩ đến mấy lời Hoắc Tu Viễn đã nói, anh lại càng bực bội.

Thích?

Không thể nào.

Cái này gọi là lấy việc giúp đỡ người làm niềm vui, gọi là đối đãi nhiệt tình, gọi là đoàn kết hữu ái, gọi là &#%$*%@&#%*%@

Thang máy đến nơi.

Lục Phán Phán dẫn đường, cô mở cửa nhà, nghiêng người cho anh vào.

Cố Kỳ hỏi: “Chị muốn đặt nó ở đâu?”

Lục Phán Phán đảo mắt nhìn một vòng, chỉ về phía ban công: “Để ở đó đi.”

Cố Kỳ bê thùng hàng vào trong, thuận thế ngồi luôn xuống sàn, bắt đầu lắp ráp những linh kiện rời rạc.

Lục Phán Phán đứng một bên theo dõi, thi thoảng đưa dụng cụ giúp anh.

Thiếu niên ngồi trên sàn đá một chân duỗi thẳng để lộ ra đoạn cổ chân, chân kia co lại, chiếc quần ôm dọc theo đôi chân dài, như vẽ ra đường gân gót nối liền với bắp chân. Ánh chiều tà vẩy từng giọt nắng lên áo sweater trắng đã được giặt giũ sạch sẽ không một vết bẩn, khiến người nào đó trong lòng rục rịch, vô cùng muốn hỏi xem anh đang dùng loại nước giặt nào.

Mái tóc mềm mại, dưới những tia sáng yếu ớt cuối ngày như được dát lên ánh vàng kim, vài cọng rơi lòa xòa trước trán, nếu được sờ thử một chút cảm giác trên tay hẳn sẽ rất tuyệt.

Lúc Lục Phán Phán phát hiện ra tâm tư của mình thì giật mình hoảng hốt, lùi vội về sau mấy bước.

Chậc chậc.

Đúng lúc này Cố Kỳ chìa tay về phía cô: “Ốc vít.”

Lục Phán Phán đưa ốc vít cho anh rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía sau.

Biết Cố Kỳ sẽ không thể nhìn thấy mình nên cô to gan lớn mật đánh giá, bình phẩm bóng lưng anh thật kỹ.

Rõ ràng là mang cái dáng vẻ không màng sự đời, thế nhưng việc gì cũng đều biết làm, những thứ mà Lục Phán Phán nhìn mãi cũng không hiểu như thế này mà khi rơi vào tay anh lại chẳng khác gì món đồ chơi.

Rồi cô chợt nghĩ đến thành tích học tập xuất sắc của Cố Kỳ, có lẽ từ nhỏ anh đã thích chơi những thứ như lắp ghép lego, nói không chừng còn có cả mấy loại mô hình máy bay gì gì đó.

“Có phải cậu rất thích mày mò những thứ này không?” Lục Phán Phán hỏi, “Nên mới có thể tự mình hoàn thiện cả một thiết bị tập thể thao.”

Cố Kỳ vẫn cúi đầu miệt mài lắp: “Không phải.”

“Ồ……” Lục Phán Phán lại nói, “Vậy sao cậu lại biết phải lắp như thế nào?”

Cố Kỳ quay đầu nhìn cô, trong tay cầm một tờ giấy, “Chẳng phải có hướng dẫn đây sao?”

Lục Phán Phán: “….”

Hơn hai mươi phút sau, Cố Kỳ cũng lắp xong.

Khoảnh khắc anh đứng thẳng người dậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, vừa đúng lúc chuông cửa vang lên, ly trà sữa mà Lục Phán Phán đặt ban nãy cũng vừa được giao đến.

Cô đi ra cửa nhận hàng rồi đưa luôn cho Cố Kỳ.

“Trong nhà hết nước lọc rồi, chị đặt trà sữa cho cậu đấy.” Lục Phán Phán cẩn thận cắm ống hút, nhỏ giọng lầm bầm, “Trà sữa này ngon lắm, lần sau huấn luyện xong chị sẽ mời cả đội mình đi uống trà sữa.”

Cố Kỳ nhận lấy, hút một ngụm.

Vị ngọt ngào như lan ra khắp khoang miệng, mãi sau vẫn chưa tan hết.

Khóm dành dành ngoài ban công đã nở được hai ba đóa, hương hoa nhàn nhạt như hòa vào vị ngọt trong miệng.

Lục Phán Phán búi tóc lên, thu dọn hết đống rác vụn trên sàn nhà, vứt chúng vào thùng rác nhỏ trong phòng khách.

Lúc đi ngang qua bàn ăn, nhìn thấy hai bó nguyệt quý còn chưa mở, cô liền bỏ hết giấy kính đi, gộp lại thành một bó lớn ôm trên tay, đi về phía Cố Kỳ.

Những giây ấy, Cố Kỳ dường như quên cả chớp mắt.

Người đang bước đến bị bó hoa nguyệt quý che hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt sáng ngời.

Ánh tịch dương nhảy nhót trên dáng hình cô, khiến cho loài hoa rực rỡ ấy như mất đi vẻ yêu kiều.

Cô ôm hoa, lướt ngang qua người Cố Kỳ, cắm vào chiếc bình đặt trên bàn nhỏ ngoài ban công.

Thoáng, chóp mũi anh bỗng cảm nhận được hương thoang thoảng từ bó nguyệt quý, hương nhàn nhạt của đóa dành dành, và dường như, còn có cả hương quýt chín chỉ thuộc về riêng mình cô.

Một khắc đó, cảm xúc trong người Cố Kỳ như đang sôi trào.

Mà rõ ràng hơn cả, là anh bỗng ngây ngốc nhận ra, trái tim mình dường như đã lỡ mất đôi nhịp.

Thích là một ám hiệu tâm lý vô cùng trực tiếp, bởi trong đầu anh giờ đây đã nổi lên vô số ý tưởng.

Mặc kệ cho cô là người như thế nào, từng thay qua bao nhiêu người bạn trai, hay có những suy nghĩ kỳ quặc gì đối với anh, Cố Kỳ đều cảm thấy, chúng đã chẳng còn quan trọng.

Điều quan trọng là, anh dường như cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi lớn lên, khiến đáy lòng anh tê dại.

“Cậu thích cô ấy.”

Cố Kỳ nghĩ, hình như Hoắc Tu Viễn nói cũng không sai.

Vị ngọt ngào của cốc trà sữa cô đưa, hương thoang thoảng từ đóa dành dành mới nở, đôi mắt xinh đẹp sau bó nguyệt quý rực rỡ của ngày hạ, và cả mùi quýt chín thoáng qua trong chớp mắt. Có lẽ cả đời này anh cũng chẳng thể quên được.

Nhưng điều càng khiến cho anh cả đời khó quên, khiến ngày sau khi nhớ lại anh đều cảm thấy nó phải được viết lại trong lịch sử cuộc đời mình đó chính là, anh đặt ly trà sữa xuống, nhìn theo bóng lưng của Lục Phán Phán, cất giọng hỏi: “Chị, chị có muốn nhìn cơ bụng của tôi không?”

Tác giả: Àiiii……….

—— Bà mẹ già Kiều Diêu than lên một tiếng đầy bất lực.