Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 19




Năm ngày sau, lại đến cuối tuần.

Tuy rằng có nhiều người rất không muốn, nhưng cả đội vẫn tập hợp đầy đủ.

Chỉ là trong quá trình huấn luyện mấy người đó luôn tỏ ra không mấy tích cực. Toàn đội chia làm hai nhóm, một nhóm năm người một nhóm sáu người, lúc tập chạy lấy đà ba bước, có người chạy nhanh có người chạy chậm, khiến Ngô Lộc rất khó chỉ huy.

Cứ hai ba vòng như thế, ông nổi giận đùng đùng nhưng lại không mắng mỏ ai mà chỉ ném chiếc còi trong tay đi, xoay người đi thẳng lên văn phòng.

Mọi người đứng nhìn nhau, có vài người còn nhìn chằm chằm Lục Phán Phán.

Cô chẳng bày ra biểu cảm gì, cũng đi theo Ngô Lộc lên tầng hai.

Ngô Lộc đang khom lưng rót nước, thấy Lục Phán Phán bước đến, ông không nói gì, đổ hết ly nước lạnh đi, sau đó đứng bên cửa sổ, đẩy mạnh cửa kính ra.

Lục Phán Phán đứng sau lưng ông, lấy giấy lau khô vũng nước mà ông vừa đổ ban nãy.

“Huấn luyện viên Ngô, thầy nổi nóng với họ làm gì, bọn họ còn nhỏ, chẳng qua là chưa hiểu chuyện mà thôi.”

“Lỗi của thầy.” Ngô Lộc ngồi xuống ghế, “Ngày trước thầy cứ dung túng chúng nó, nếu cứ như thế này thì nào giống một vận động viên?”

Ông nhận lấy tách trà nóng mà Lục Phán Phán đưa cho, nói tiếp: “Trước giờ con người luôn rất dễ bị môi trường tác động, thầy lười nhác, chúng nó cũng xuống dốc theo. Lỗi thầy, lỗi của thầy, thành tích tệ như thế đều là lỗi của thầy.”

“Thầy cũng chỉ là thương họ thôi mà.” Lục Phán Phán dịu dàng an ủi ông, “Thầy đừng nóng vội quá, cứ từ từ thôi, đến khi đã nhìn thấy được hy vọng, động lực sẽ tự khắc sinh ra.”

Ngô Lộc nhíu mày nhìn ra cửa sổ, trầm mặc không tiếp lời.

Lục Phán Phán đi xuống sân, đứng một bên quan sát mọi người tập luyện.

La Duy đứng ngoài hàng ngũ hô nhịp, Đan Húc Dương đứng hàng đầu, Tiêu Trạch Khải và Cố Kỳ đứng phía sau cùng.

Đa số mọi người đều nghiêm túc tập luyện, nhưng vẫn sẽ thừa ra một vài cá nhân có biểu cảm vô cùng chướng mắt.

Chuyện này các thành viên đã bàn tán riêng với nhau rất nhiều lần, có những người chơi thân với La Duy, ví dụ như Tiêu Trạch Khải, mới ban đầu còn tỏ ra khá khó chịu, nhưng ngày ngày nghe La Duy niệm chú bên tai thì cũng thôi không còn chống đối nữa.

Huấn luyện thôi mà, kỳ thi thể chất khổ cực vất vả như thế còn qua được.

Nhưng vẫn có một vài người không nghĩ giống vậy.

Vốn dĩ đó là thời gian được ngủ nướng, được đến quán net chơi game, nhưng giờ lại bị lôi đầu đến đây huấn luyện, thế thì ai mà vui cho nổi?

Cứ như vậy, nửa tháng lững thững trôi qua, Duẫn Hòa tiến gần đến kỳ thi cuối kỳ.

Mặc dù mọi người đều là sinh viên Thể thao, nhưng vẫn có đủ loại môn cần phải thi, nhất là Cố Kỳ, các môn chuyên ngành phức tạp, thời gian biểu của anh được xếp kín bưng. 

Có người nghĩ rằng, cuối kỳ có thể được nới lỏng việc huấn luyện, nhưng không ngờ Ngô Lộc và Lục Phán Phán vẫn tận dụng triệt để thời gian của họ để sắp xếp lên lịch.

Cuối cùng, mâu thuẫn không thể tránh khỏi về việc tham gia huấn luyện ngay sau kết thúc mỗi bài thi cũng bùng nổ.

Trong tuần thi cử, dường như ngày nào cũng sẽ thi ít nhất một môn, đám sinh viên Thể thao ngày trước hễ thi xong một môn là phải ăn mừng một trận, nhưng bây giờ, vừa bước ra khỏi phòng thi là bị lôi ngay đến nhà Bóng chuyền huấn luyện.

Không thể tiếp tục sống những ngày như vậy được nữa.

Lúc huấn luyện, có rất nhiều người tỏ ra chán nản không có tinh thần, Ngô Lộc cũng mấy phen không kiềm được mà nổi trận lôi đình.

“Các cậu nhìn lại mình đi, trông giống ai? Không muốn tập nữa thì cút khỏi đây cho tôi!”

Đang có ý định cút thật đây.

Cao Thừa Trị ném bóng, đi sang khu nghỉ giải lao lấy balo của mình.

“Tôi đã nhịn rất lâu rồi! Không có lấy một ngày nghỉ ngơi! Tôi là người, không phải máy móc!”

Anh ta khoác balo trên vai, lúc đi ngang qua Lục Phán Phán, còn liếc cô.

“Chị nói không sai. Tôi chưa từng nghĩ đến giành giải quán quân hay chức vô địch gì đó, tôi đến đây là vì điểm tổng hợp.”

Lục Phán Phán mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không đáp lời.

Sau khi Cao Thừa Trị rời đi, mọi người đều nhìn Lục Phán Phán, đợi cô lên tiếng.

Ánh mắt cô lướt qua từng người một, nhàn nhạt mở miệng: “Vậy bây giờ đội chúng ta chỉ còn một đối chuyền thôi đúng chứ?”

Mọi người tại hiện trường: “…………”

Cố Kỳ: “…………”

——— Chị tôi ngầu quáaaaa!!! 

Lục Phán Phán và Ngô Lộc đứng trước mặt toàn đội, mấy tiếng xôn xao lại nổi lên.

Sắc mặt Ngô Lộc trầm xuống, ai cũng tưởng ông lại sắp nổi giận như lần trước, ai ngờ ông chỉ nhướng mày nhìn về phía bọn họ, “Còn ai muốn đi nữa thì đi ngay bây giờ luôn.”

Cả sân bóng im phăng phắc.

Ngô Lộc lại nói tiếp: “Đây là cơ hội cuối cùng, sau này tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai rời khỏi đội.”

Vẫn không ai lên tiếng.

Nhưng Lục Phán Phán biết rõ, vẫn còn có người cảm thấy không phục, chỉ là họ không dám vứt bỏ thể diện mà ầm ĩ với huấn luyện viên của mình mà thôi.

Lúc này, điện thoại Lục Phán Phán đổ chuông, cô đi ra bên ngoài nghe.

Là huấn luyện viên Vương của đội tuyển trường đại học Thể dục Thể thao Gia Thực gọi đến.

“Alo, huấn luyện viên Vương ạ? Em còn chưa có dịp chúc mừng đội tuyển của thầy đạt được thành tích cao trong giải đấu lần này đây.” Lục Phán Phán đứng trên bậc thềm, “Thầy được nghỉ rồi ạ?”

“Vẫn chưa, thầy còn đang phải dẫn đám nhóc kia đi giao lưu học hỏi sau giải đấu đây.” Huấn luyện viên Vương hỏi, “Em dạo này thế nào? Sao trận chung kết thầy không thấy em đâu nhỉ?”

Lục Phán Phán và huấn luyện viên Vương của đội tuyển trường đại học Thể dục Thể thao Gia Thực quen biết nhau từ giải đấu năm ngoái.

Năm ấy con trai của ông vừa hay đến độ tuổi thích hợp để kết hôn, lại còn là một bác sĩ, ông tính toán xem xét một hồi, định bụng sắp xếp cho hai người xem mắt với nhau. Kết quả thằng con nhà mình sống chết cũng không chịu đi, huấn luyện viên Vương hận rèn sắt không thành thép, đành liên tục mời Lục Phán Phán ăn cơm.

Mà Lục Phán Phán cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Tuy là cô bị từ chối thật, nhưng không phải là cô cũng không đồng ý sao? Mà huấn luyện viên Vương cứ mời cô đi ăn mãi thế này khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Thường xuyên qua lại, hai người cũng xem như là đôi bạn vong niên.

Lục Phán Phán tự hạ thấp mình kể nhanh gọn cho ông biết chuyện cô đã từ chức ở Khánh Dương, ấy thế mà huấn luyện viên Vương lại tỏ ra vô cùng hưng phấn.

“Thế em có muốn đến Gia Thực không? Chúng ta cùng nhau xây dựng một đội tuyển lớn mạnh, đi về phía huy hoàng!”

Lục Phán Phán: “… Dạ chắc không được đâu, em đã nhận công việc mới rồi ạ.”

Huấn luyện viên Vương: “Ở đâu vậy?”

Lục Phán Phán: “Đại học Duẫn Hòa.”

Huấn luyện viên Vương: “Cái gì Hòa?”

Lục Phán Phán: “Dạ Duẫn Hòa.”

Huấn luyện viên Vương: “Cái gì Duẫn?”

Lục Phán Phán: “………”

Thôi mà thầy, em đã biết cái đội Duẫn Hòa này đang tệ hết chỗ nói rồi.

*

Vài phút sau, Lục Phán Phán quay trở vào nhà Bóng chuyền, trên môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt, chạy thẳng lên lầu.

“Sao tôi lại có một dự cảm chẳng lành nhỉ?” Hoắc Đậu dừng lại, nhìn theo bóng lưng Lục Phán Phán, “Nhìn điệu cười của chị ấy kìa, e là chuyện sắp xảy ra sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp đâu.”

La Duy đấm vào lưng anh một cái, “Ăn với chả nói!”

Cố Kỳ đi đến giữa hai người họ, hỏi Hoắc Đậu: “Sao anh lại nghĩ thế?”

Hoắc Đậu: “Hả?”

Cố Kỳ nhìn lướt qua Lục Phán Phán, “Mắt nhìn của anh tệ thật đấy.”

Hoắc Đậu: “…………”

Ngoại trừ Hoắc Đậu ra, chẳng có ai để ý đến sự việc này.

Mãi đến khi huấn luyện buổi sớm kết thúc, Lục Phán Phán mới chậm rãi xuống tầng, nhìn toàn đội rồi hỏi: “Mọi người đều không muốn cuối tuần mà vẫn phải tập luyện đúng không?”

Không có ai đáp lại.

Lục Phán Phán lại nói: “OK! Cho mọi người một cơ hội. Các cậu đều biết trường đại học Thể dục Thể thao Gia Thực rồi chứ? Trong những ngày sắp tới bọn họ sẽ đến đây giao lưu học hỏi với các đội tuyển khác, cuối tuần sau, tôi hẹn họ đến đây đấu giao hữu với chúng ta, nếu như các cậu……”

Lục Phán Phán còn chưa nói xong, cả đội đã bắt đầu nhốn nháo.

Hoắc Đậu nói lớn: “Nếu như bọn em thắng thì sẽ không phải huấn luyện cuối tuần nữa? Thôi chị không cần nói vế sau nữa đâu, bọn em mà thắng được Gia Thực thì việc gì phải đứng đây?”

Những người khác cũng nháo nhào phụ họa theo Hoắc Đậu.

“Đúng đấy, sao mà thắng được Gia Thực? Năm nay đội người ta nằm trong top bốn đội mạnh nhất toàn quốc đấy.”

“Bọn này cũng không phải đồ ngốc, huấn luyện thì huấn luyện thôi, cũng chẳng phải là không thể kiên trì.”

Cả đội mồm năm miệng mười, Lục Phán Phán xoa xoa huyệt Thái Dương, giơ tay ra hiệu cho bọn họ yên lặng lại.

“Mọi người im lặng, im lặng đi! Tôi có nói các cậu bắt buộc phải thắng sao?” Cô đưa bốn ngón tay lên, “Bốn mươi điểm, được không? Nếu như các cậu lấy được bốn mươi điểm trong toàn trận, thì sau này không cần phải huấn luyện cuối tuần nữa.”

La Duy hốt hoảng bước ra khỏi hàng cản Lục Phán Phán: “Đừng! Chị…. chị ơi đừng……”

“Đó là quyết định.” Cô nói, “La Duy, cậu hướng dẫn mọi người tập tiếp đi.”

Lục Phán Phán xoay người rời đi, để lại một đám người vẫn còn đang bàn tán xôn xao phía sau.

Trừ một vài người, những người khác đều trông vô cùng phấn khích.

“Phải làm sao bây giờ?” La Duy nhỏ giọng nói với Đan Húc Dương, “Khó khăn lắm cả đội mới làm quen với cường độ luyện tập này, nếu như lấy được bốn mươi điểm thật thì chị Phán Phán vẫn sẽ làm theo quyết định ngày hôm nay sao?”

Đan Húc Dương mím chặt môi.

“Tôi không biết.”

Đan Húc Dương và La Duy giống như những học sinh mũi nhọn trong một lớp học, bọn họ hy vọng thành tích của lớp sẽ lên cao như diều gặp gió, tích cực nhiệt huyết hướng đến một nơi cao đẹp hơn, nhưng trong một lớp học, sẽ luôn có những phần tử không chịu phối hợp.

Chẳng dễ gì mới có một giáo viên chủ nhiệm đến, đặt ra những quy định khuôn phép, nhưng khi mọi thứ còn chưa kịp đi vào đúng quỹ đạo mà đã khiến chủ nhiệm nổi giận bỏ chạy thì họ biết phải làm sao?

Thấy Đan Húc Dương không đưa ra được kế sách gì, La Duy lại quay sang hỏi Cố Kỳ: “Cậu nói xem, phải làm thế nào bây giờ?”

Cố Kỳ: “Làm thế nào là làm thế nào?”

“Nếu chúng ta giành được bốn mươi điểm thật thì sao?” La Duy xòe tay ra, gập từng ngón một, nói: “Anh tính thử nhá, cứ cho là đối phương toàn thắng ba trận đi, nhưng chúng ta cũng không đến nỗi không lấy được bốn mươi điểm chứ.”

Cố Kỳ nhìn theo bóng lưng Lục Phán Phán, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Đại đi.” Cố Kỳ xoay người đi tới giữa sân bóng, trong có vẻ rất thoải mái, “Chị ấy đã nói vậy thì cứ nghe theo thôi.”

*

Ngô Lộc ngồi xổm trước cửa nhà Bóng chuyền hút thuốc, Lục Phán Phán đi đến phía sau ông, đứng dưới bóng cây trốn ánh nắng mặt trời.

Ngô Lộc ngẩng đầu nhìn cô: “Làm vậy liệu có ổn không?”

“Được hay không được cũng phải thử một phen.” Lục Phán Phán nói, “Trước đây em đã từng trò chuyện cùng họ, tất cả đều là những cậu nhóc bước ra từ nền giáo dục trọng thi cử, có động viên khuyến khích mấy thì cũng vô dụng thôi. Nói những lời như “Phải trải qua đắng cay mới nếm được ngọt bùi” hay “Phải biết hy sinh đánh đổi thì mới gặt hái được trái ngọt” liệu họ có nghe lọt tai không? Nếu bản thân mỗi người đã không có tinh thần chiến đấu, thậm chí là không cam tâm tình nguyện tham gia huấn luyện, vậy thì em dám chắc là đội chúng ta vô vọng rồi.”

“Haizz.” Lục Phán Phán bỗng thở dài, “Nhắc mới nhớ, Cố Kỳ còn không phải sinh viên Thể thao, vậy mà trước giờ cậu ấy chưa từng than mệt, cũng chưa từng vắng tập bất kỳ hôm nào.”

Ngô Lộc nói: “Nếu như chúng nó lấy được bốn mươi điểm, vậy sẽ không huấn luyện nữa thật sao?”

Lục Phán Phán bật cười: “Huấn luyện viên Ngô, thầy vẫn chưa hiểu ý em à? Họ có lấy được bốn mươi điểm hay không thì đều đạt được hiệu quả mà em mong muốn.”

Ông cúi đầu nghiền ngẫm lời cô vừa nói, dường như cũng thông suốt được vài điều.

Nhưng vẫn là không thể yên tâm.

“Với tinh thần chiến đấu như vậy, lỡ như kết quả không giống với dự liệu của em thì sao?”

Lục Phán Phán nheo mắt trông về phía mặt trời, rồi lại quay đầu nhìn về sân bóng.

“Vẫn còn có những lứa sinh viên tiếp theo. Thành viên mới sẽ như một dòng chảy luân chuyển bất tận, chúng ta không phải cứ thiếu họ là sẽ giải tán.”

Ngô Lộc dập tắt điếu thuốc nhưng mãi chẳng đứng lên.

Ông cảm thấy, dường như Lục Phán Phán này không hề giống với Lục Phán Phán trong tưởng tượng của ông.

Ông cứ nghĩ rằng cô gái trẻ này sẽ rất dễ hòa hợp, có thể sẽ không xử lý được đám thanh niên tính khí nóng nảy kia. Nhưng Lục Phán Phán lại khác xa so với những gì ông từng nghĩ, cô điềm tĩnh hơn rất nhiều.

—— và cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Cô sẽ không giống như ông, xem mỗi một thành viên ở đây như con cháu trong nhà mà đối đãi, thấy chúng nó đau ốm lại không nỡ lôi đến đây huấn luyện, thấy chúng nó mệt mỏi thì lập tức cho chúng nó nghỉ ngơi.

Ông như bậc cha chú, vừa không nhịn được mà yêu thương chiều chuộng những đứa con của mình, lại vừa đau đầu sầu não vì những đứa con ấy mãi không chịu tiến bộ.

Nhưng Lục Phán Phán thì khác, cô là quản lý, mục tiêu duy nhất của cô là đội bóng đạt được thành tích cao.

Ngô Lộc tin rằng, nếu như đám con cháu của mình thật sự không phải là những nhân tài đáng để bồi dưỡng, vậy thì Lục Phán Phán sẽ lập tức thay máu đổi người không chút do dự.

*

Huấn luyện kết thúc, cả đội giải tán tại chỗ, phần lớn mọi người đều chọn quay về ký túc xá đặt đồ ăn ngoài, chỉ có một nhóm nhỏ là đi đến nhà ăn.

Vốn dĩ Lục Phán Phán chỉ đi một mình đến nhà ăn, nhưng sau đó La Duy và Tiêu Trạch Khải đuổi theo.

“Chị Phán Phán, chị cân nhắc kỹ lại một lần nữa đi.” La Duy nói, “Em hiểu đám bạn của em, nếu như thật sự giành được bốn mươi điểm, bọn họ chắc chắn sẽ không đến huấn luyện nữa đâu, thật đấy, có lôi đi cũng không lôi nổi đâu.”

Lục Phán Phán bước chậm lại, “Không sao, chị tự có tính toán của mình.”

La Duy còn đang muốn nói thêm gì đó, Lục Phán Phán đã vội vàng rẽ sang đề tài khác: “Hôm qua chị thấy cậu đi cùng một cô gái, bạn gái à?”

Vừa nói đến bạn gái, La Duy đã đỏ mặt, anh gật đầu: “Vâng, bạn gái em.”

“Em ấy xinh lắm đấy.” Lục Phán Phán nói, “Sao bây giờ cậu không đi ăn cùng bạn gái?”

“Ầy, chị đừng nhắc nữa.” La Duy cứ như vừa đổi mặt, lập tức biến thành dáng vẻ sầu não, “Em không biết là hôm qua mình đã làm gì khiến cô ấy tức giận mà bây giờ cô ấy ở lì trong khách sạn không chịu gặp em.”

Họ vừa đi vừa nói chuyện, Cố Kỳ theo sát phía sau, ánh mắt chăm chăm không rời.

Vừa thấy La Duy đỏ mặt, anh vội vàng sấn đến.

“Mọi người đang nói gì vậy?”

La Duy và Lục Phán Phán nhìn anh rồi chẳng đáp.

Tiêu Trạch Khải khoác vai Cố Kỳ, nói: “Ầy, cậu không hiểu đâu, đừng nhiều chuyện.”

Cố Kỳ đứng im bất động, nhìn thẳng vào mắt La Duy.

“Ồ, mọi người đang xa lánh em.”

La Duy: “????”

Tiêu Trạch Khải nhìn cánh tay mình đang khoác trên vai Cố Kỳ, anh tự hỏi làm sao tên nhóc này có thể tròn mắt nói dối mà mặt không đỏ tim không run được chứ.

La Duy: “Không có nhá.”

Cố Kỳ: “Có.”

La Duy: “………”

Lục Phán Phán liếc Cố Kỳ một cái, ý bảo anh đừng lộn xộn nữa. Cố Kỳ không vui quay ngoắt mặt sang chỗ khác nhưng vẫn lẽo đẽo theo họ đến nhà ăn.

“Tốt nhất cậu nên hỏi em ấy xem rốt cuộc là cậu đã chọc giận gì em ấy.” Lục Phán Phán nói, “Chỉ dựa vào đoán mò thì đoán không ra đâu.”

La Duy: “Nhưng em mà hỏi thì cô ấy lại càng giận hơn.”

Cố Kỳ: “Ai giận vậy?”

La Duy: “Bạn gái anh.”

Cố Kỳ dò xét La Duy và Lục Phán Phán một vòng rồi im lặng không nói.

“Vậy cậu cứ dỗ dành em ấy trước đi.” Lục Phán Phán nói, “Con gái đều thích vậy mà, chỉ cần cậu dỗ em ấy vui vẻ, em ấy sẽ mở lòng, chuyện gì cũng sẽ nói với cậu.”

La Duy: “Nhưng em phải dỗ như thế nào bây giờ?”

Lục Phán Phán: “Chủ động trò chuyện với em ấy nhiều hơn, những câu chào buổi sáng chúc ngủ ngon là không được phép thiếu, em ấy có nói gì thì cậu cũng phải cho là đúng hết. Bạn gái ấy mà, quan tâm chiều chuộng nhiều thêm một chút chẳng bao giờ là thừa.”

Cố Kỳ nhìn Lục Phán Phán, nhưng ngay khi cô lơ đễnh quay đầu nhìn lại thì anh lại vội vàng dời mắt sang chỗ khác.

La Duy: “Thật vậy ạ…..”

Nhưng anh vẫn thấy hơi khó.

“Sao mà phiền thế?” Tiêu Trạch Khải đi bên cạnh bỗng lên tiếng, “Em trước giờ chưa từng nuông chiều bạn gái.”

Lục Phán Phán và La Duy đồng loạt nhìn sang anh, một người tò mò, một người sửng sốt.

Tiêu Trạch Khải nghiêm túc nói thêm: “Không phải vì em gia trưởng gì đâu, mà là vì ——— “

“Em không có bạn gái.”