*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Phán Phán không kìm được hiếu kỳ, nhấn vào đường link.
“Nói điều gì, em thân yêu của tôi ơi, nàng tiên từ trên đỉnh trời.”
Câu hát đầu tiên vừa vang lên, Lục Phán Phán đã phải ngoáy lại lỗ tai mình.
“Nói điều chi, em thân yêu của tôi hỡi, nàng Tây Thi từ thuở nao.”
Hát đến câu thứ hai, Lục Phán Phán dứt khoát thoát khỏi giao diện app nghe nhạc, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu.
Sao nhỉ? Mình phải tôn trọng đam mê sở thích của mỗi người, không thể chỉ vì một bài hát mà lại sinh ra thiên kiến với người ta được.
[Lục Phán Phán]: Bài hát hay đấy
[Lục Phán Phán]: Tôi vừa xem lại lịch học của cậu, thấy sáng mai cậu không có tiết, vậy nên kết thúc buổi huấn luyện sớm ngày mai cậu đến văn phòng gặp tôi nhé, tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu.
Nói nói nói, suốt cả ngày chỉ biết nói chuyện, nói chuyện nảy sinh tình cảm rồi chị có chịu trách nhiệm không?
Cố Kỳ trở mình, gõ lách cách trên màn hình.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Sáng mai tôi muốn xin nghỉ phép, có gì thì chị cứ nói với đội trưởng.
[Lục Phán Phán]: Sao vậy? Cậu ốm rồi à? Có nặng không?
Ở một nơi không ai nhìn thấy, khóe môi Cố Kỳ khẽ nhếch lên, đang định trả lời thì thấy một tin nhắn khác gửi qua.
[Lục Phán Phán]: Muốn nghỉ thì gửi kết quả khám bệnh cho tôi.
Cố Kỳ: “…….”
Cuối cùng thì anh phải gửi danh sách đăng ký buổi tọa đàm học thuật cho Lục Phán Phán, khi đó mới xin nghỉ được.
Nhưng buổi huấn luyện sớm ngày hôm sau anh vẫn có mặt đúng giờ.
Chỉ là, có người còn đến sớm hơn cả anh.
Cố Kỳ vừa bước vào nhà Bóng chuyền đã nhìn thấy La Duy và Lục Phán Phán đang đứng cạnh nhau. La Duy ôm thùng nước trên tay, nghe theo lời chỉ dẫn của Lục Phán Phán xếp đầy nước vào từng tủ giữ đồ của mỗi thành viên, sau đó lại đi theo cô kiểm tra lại số lượng bóng trong xe đẩy.
Cố Kỳ đứng ở lối ra vào một lúc lâu, mãi đến khi đám Tiêu Trạch Khải đến.
“Nhóc đứng ở đây làm thần giữ cửa hả?”
Cố Kỳ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngay cái đầu vàng khè của Tiêu Trạch Khải.
Anh nhìn về phía sau lưng Cố Kỳ, mắt híp thành đường chỉ, tặc lưỡi liên tục.
Cố Kỳ hiểu ngay ý nghĩa của mấy tiếng tặc lưỡi này, anh quay đầu nhìn theo ánh mắt của Tiêu Trạch Khải. Cậu thanh niên cao 1m92 như La Duy giờ đây đang đứng trước mặt Lục Phán Phán, đầu cúi thấp, bàn tay gãi sau ót, nhe răng cười tít mắt, trông không khác gì một con Golden.
“Cách đây không lâu thì còn “Cái cô quản lý kia”, “Cái cô quản lý đó”, bây giờ mở miệng ra là “chị Phán Phán”. Hừ, đàn ông, đúng là dễ thay lòng.”
Nói xong câu này, Tiêu Trạch Khải lật mặt, háo hức chạy vèo qua: “Chị Phán Phán ~ Hai người đang nói chuyện gì vậy!”
Tiếng gọi vang vọng này của anh chàng đã thành công thu hút sự chú ý của Lục Phán Phán.
Cô nhìn sang, thấy Cố Kỳ đang đứng phía sau Tiêu Trạch Khải, đang định vẫy tay gọi anh đến thì lại thấy anh quay đầu đi về phía góc sân bóng.
Cô cũng chẳng để bụng chuyện này, lại chuyển sự chú ý về La Duy ở trước mặt, nhân đó thông báo với Tiêu Trạch Khải.
“Chiều nay cậu không có tiết đúng không? Đến văn phòng chị một chuyến, chị có chuyện muốn nói với cậu.”
Tiêu Trạch Khải nhìn sang La Duy rồi lại nhìn lại Lục Phán Phán: “Chuyện gì vậy ạ?”
La Duy vỗ vai anh ta: “Chỉ là tư vấn tâm lý thôi.”
Tiêu Trạch Khải cúi đầu nhìn xuống ngực của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Phán Phán: “Tôi…. em nghĩ là…. tâm lý của em không cần phải tư vấn đâu.”
La Duy đứng bên cạnh cười như điên, mấy thành viên khác cũng sấn tới trêu chọc.
“Sao lại không cần được? Tối qua tôi còn thấy cậu trốn trong chăn khóc hu hu kia mà.”
“Mẹ nó, có cậu mới trốn trong chăn khóc hu hu ấy! Ông đây là vì xem phim Hàn Quốc!”
Đám thanh niên cười đùa ầm ĩ bắt đầu khởi động làm nóng người, Cố Kỳ lặng thinh không nói tiếng nào đi xuống hàng sau cùng.
Lục Phán Phán đứng đối diện với đội trưởng La Duy.
La Duy sáng nay cứ như được bơm máu gà, chỉ là khởi động làm nóng người thôi mà cậu ta làm như mình là thành viên chủ chốt trong đội nhảy thể dục trên đài phát thanh truyền hình.
Hay lắm.
Thấy con cá này không cắn câu thì chuyển ngay sang con cá khác, đúng y hệt những lời chị ta từng nói.
“Dù sao thì cũng phải bắt kịp nhịp độ của xã hội chứ.”
*
Vì hôm nay là thứ sáu, buổi tối không cần huấn luyện nên Lục Phán Phán đã tranh thủ thời giờ hẹn nói chuyện với ba người.
Nội dung cuộc trò chuyện không có gì phức tạp, chủ yếu là nghe các thành viên giãi bày suy nghĩ trong lòng, nói một chút về tình yêu của họ đối với thể dục thể thao, rồi nhân cơ hội đó cổ vũ tinh thần cho họ, nổi lại lò lửa niềm tin của mỗi người.
Tựa như những buổi trò chuyện cùng các thầy cô giáo của năm lớp mười hai, thật ra đối với bản thân mỗi học sinh, những buổi hàn huyên tâm sự đó chẳng mấy tác dụng, mà chỉ đang củng cố nền tảng cho chính họ.
Từ lâu cô đã nhận ra, vấn đề lớn nhất mà Duẫn Hòa phải đối mặt không phải là kỹ thuật, mà là tâm lý.
Đều là những sinh viên Thể dục chân chính được tuyển chọn vào trường, tuy không phải là vận động viên cấp quốc gia, nhưng chắc chắn sự cách biệt về kỹ thuật cũng không quá lớn. Ấy vậy mà những thành viên này, người lớn nhất cũng chuẩn bị bước vào năm tư, đã sắp phải rời khỏi đội, còn người nhỏ nhất thì mới chỉ học năm đầu. Từ người lớn tuổi đến người nhỏ tuổi, tất cả đều chưa từng được nếm thử trái ngọt của chiến thắng, vậy nên trong những buổi huấn luyện trông họ mới không hăng hái nhiệt huyết đến vậy.
Nếu như đã không có nhiệt huyết, thì công tác quản lý của Lục Phán Phán sẽ còn khó khăn hơn gấp bội.
Bận rộn đến khi huấn luyện buổi chiều kết thúc, Lục Phán Phán và Cao Thừa Trị cùng rời khỏi văn phòng.
Cô tiễn Cao Thừa Trị đến tận cửa, thuận tay đưa cho anh một quả táo, “Hôm nay về nghỉ ngơi cho thoải mái, sau này nhớ phải cố gắng luyện tập đấy.”
Cao Thừa Trị nhận lấy quả táo từ tay cô, ngại ngùng cúi thấp đầu cảm ơn, sau đó quay người trở về ký túc xá, bước chân hứng khởi như mang theo làn gió.
Cho dù có là vận động viên hai mươi tuổi, chỉ cần trong tim có khát vọng, ý chí ấy sẽ không cách nào che đậy được.
Lục Phán Phán quay vào nhà Bóng chuyền thì thấy Cố Kỳ đang đứng ngay cửa nhìn theo người vừa rời đi.
“Cậu vẫn chưa về à?” Lục Phán Phán vẫy tay với anh, “Ngày mai cậu có thời gian trống không?”
Cố Kỳ đứng tựa người vào khung cửa, ánh chiều tà chiếu lên người anh, đổ thành chiếc bóng thật dài trên mặt đất.
Anh nhìn cô không nói gì, nhưng trong ánh mắt dường như lại có thứ cảm xúc gì đó đang xoay vần.
Lục Phán Phán nhìn mà không hiểu.
“Vậy tối mai cậu đến gặp tôi nhé.” Lục Phán Phán nói tiếp, “Vốn định nói chuyện với cậu trước tiên, nhưng cậu mãi không có thời gian rảnh.”
Lục Phán Phán vừa nói vừa đi về phía anh, ngay lúc đã sắp đứng đối diện nhau, Cố Kỳ đột nhiên đứng thẳng người, khuôn mặt không chút biểu cảm lướt qua vai cô, dáng người thẳng tắp đi vào con hẻm nhỏ.
“Hả?”
Lục Phán Phán khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh, trong đầu ngập tràn nghi vấn.
Thái độ gì vậy? Mình chọc giận cậu ta à?
Trừ việc gặp phải Cố Kỳ tính khí thất thường khó hiểu thì Lục Phán Phán vẫn cảm thấy hôm nay là một ngày vui vẻ.
Tối đó không phải huấn luyện, cô ở nhà một mình, vừa ăn đồ ăn đặt từ bên ngoài vừa xem phim Hollywood, sau đó tập một vài bài yoga nhẹ nhàng, tắm rửa rồi đi ngủ, tâm tình xem ra vô cùng thoải mái.
Nhưng sáng sớm hôm sau, cuối cùng cô cũng được trải nghiệm thế nào là cảm xúc chạm đáy.
—— Lục Phán Phán vừa nghe nhạc vừa vui vẻ chạy nhanh mấy bước, đặt chân vào nhà Bóng chuyền đúng bảy giờ sáng như mọi ngày. Nhưng hôm nay bên trong không có lấy một bóng người.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó yên lặng ngồi xuống ghế của mình đợi đến tám giờ, vẫn không có ai.
Lục Phán Phán thở dài, lấy điện thoại, lướt đến số của Ngô Lộc.
Nhưng cô nghĩ lại, quyết định không nhấn vào mà chuyển sang gọi cho Thi Hữu Linh.
Thi Hữu Linh bắt máy, giọng nói trầm trầm, rõ là còn đang ngủ ngon thì bị đánh thức.
“Alo……. chị Phán Phán ạ? Có chuyện gì thế chị?”
Lục Phán Phán: “Chị muốn hỏi em một chút, đội bóng sáng thứ bảy không huấn luyện à?”
“Ừm, vâng ạ…..” Thi Hữu Linh dụi đôi mắt lim dim mơ màng cho tỉnh táo hơn một chút rồi bổ sung thêm, “Hôm nay chẳng phải thứ bảy sao? Cả thứ bảy và chủ nhật bọn em đều không huấn luyện.”
Cô trở mình, Lục Phán Phán ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Thứ bảy, chủ nhật đều không cần huấn luyện? Cả sáng chiều tối đều không huấn luyện?”
Giọng điệu này, dường như là vô cùng ngỡ ngàng.
Thi Hữu Linh chầm chậm ngồi dậy, thận trọng từng tí một: “Vâng…. vâng ạ, cuối tuần sẽ được nghỉ xả hơi. Có…. có vấn đề gì sao ạ?”
“Không có gì.” Lục Phán Phán nói, “Lát nữa em còn có lớp ôn thi thạc sĩ, ngủ thêm đi.”
Lục Phán Phán tắt máy, hít vào thật sâu, bước chân nặng nề rời khỏi nhà Bóng chuyền.
Tám giờ sáng, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, trên người cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng lại không cảm thấy nóng chút nào.
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào từ tận đáy lòng, lan ra toàn thân.
Từ nhỏ cô đã là một người theo đuổi chủ nghĩa lạc quan, đối với bất cứ việc gì cũng sẽ nhìn nhận nó bằng những kỳ vọng tươi đẹp nhất.
Thế nhưng bây giờ cô bỗng cảm thấy, dường như mình lại lầm đường nữa rồi.
Đội bóng chuyền của Duẫn Hòa không phải chỉ có chút lười biếng và thiếu lòng tin như cô từng nghĩ.
Bọn họ hoàn toàn không có những lý tưởng và giác ngộ mà bản thân một vận động viên nên có.
Thứ bảy chủ nhật nghỉ ngơi không cần phải huấn luyện? Lời này đi vào tai Lục Phán Phán chẳng khác gì một câu chuyện khôi hài.
Có biết bao nhiêu sinh viên Thể thao vì muốn giành được một vị trí trong danh sách đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia mà ngay từ khi còn bé đã không có thời gian xem phim hoạt hình? Lại có biết bao nhiêu cầu thủ bóng chuyền khác, vì giấc mơ có thể được chạm tay vào chiếc cúp vô địch mà không tiếc từ bỏ khoảng trời thanh xuân vốn sẽ rất sinh động thú vị?
Nhưng ở Duẫn Hòa, hết thảy mọi thứ đều đang đi ngược lại.
Thi đấu thể thao mà nghỉ xả hơi hai ngày?
Đùa tôi chắc?
Thậm chí ngay cả huấn luyện viên cũng đang ngấm ngầm cho phép điều đó xảy ra, đội bóng này từ trên xuống dưới đều chỉ đang ôm một giấc mộng quán quân viển vông mà không có bất kỳ hành động thực tiễn nào.
Về đến nhà, Lục Phán Phán rúc vào ổ chăn, vùi đầu ngủ một giấc dài.
Giấc ngủ chập chờn mơ màng, cũng không biết rốt cuộc có ngủ được hay không, chỉ biết khi cô thức dậy đã là năm giờ chiều.
Cô rời giường, đánh răng rửa mặt, rồi lại ngồi ngây ngốc trên sofa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lục Phán Phán cúi đầu nhìn, thoáng do dự, nhưng rồi vẫn bắt máy.
Hứa Mạn Nghiên còn ở nước ngoài, hiện đang trong phòng phẫu thuật, mà Lục Phán Phán ngay lúc này rất cần một người tâm sự.
“Phán Phán à? Có bận không? Không bận gì thì tối nay đi ăn với chị.”
Lời đề nghị của Trọng Gia Nguyệt vừa hay lại đúng ý Lục Phán Phán.
“Được ạ, khi nào tan sở thì chị báo em một tiếng, em sẽ từ nhà sang.”
Trọng Gia Nguyệt: “Hả? Em đang ở nhà à? Không phải em vừa mới gia nhập vào một đội bóng mới sao? Sao không đi huấn luyện?”
Làn môi mềm vẽ ra một điệu cười chua xót.
Trong tiềm thức của một bác sĩ hồi phục chức năng như Trọng Gia Nguyệt còn cảm thấy cuối tuần không phải là ngày nên nghỉ ngơi.
Lục Phán Phán: “Có gì gặp rồi em nói sau.”
Trọng Gia Nguyệt: “Được. Cho chị mười phút, sắp xếp lại bệnh án xong chị sẽ xuất phát. Bọn mình gặp nhau ở đâu đây?”
Lục Phán Phán hẹn Trọng Gia Nguyệt ở con đường ven sông, phía sau phố đi bộ.
Nơi này tựa lưng vào đại học Duẫn Hòa, hướng về phía dòng sông, các quán ăn mọc lên nhiều như nấm, rất thu hút đám sinh viên, ngày thường nơi này luôn huyên náo tiếng nói cười.
Lục Phán Phán chọn quán lẩu Dương Quốc Phúc mà cô yêu thích thời đại học, lúc Trọng Gia Nguyệt đến nơi, thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn.
Hai người quen biết nhiều năm, chẳng cần phải thăm hỏi dông dài, vừa ngồi xuống là khui hai chai bia trước.
Ngày thường công việc của Trọng Gia Nguyệt vô cùng bận rộn, hiếm khi có thời gian ra ngoài tụ họp bạn bè. Hôm nay gọi cho Lục Phán Phán hẹn nhau đi ăn là vì trong lòng cô đang có tâm sự, không kể ra thì không thoải mái.
“Bố mẹ sắp ép chị phát điên luôn rồi. Chị mới có hai mươi bảy tuổi, bộ già lắm hay sao mà mọi người đều bắt đầu sắp xếp cho chị đi xem mắt hết vậy?”
“Đã thế họ còn chọn toàn dưa vẹo táo nứt, ít nhất thì cũng phải có trình độ học vấn tương xứng với chị một chút chứ. Chị, một thạc sĩ y khoa, thế mà lại chọn một sinh viên trường cao đẳng để mai mối?”
“Lại còn cái gì mà mẫu đàn ông tiết kiệm? Lương cũng chẳng cao bằng chị, nếu như kết hôn thật, thằng cha đó còn muốn chị phải chi tiền của mình ra để trợ cấp cho gia đình bên chồng. Thế có khác nào chị tự hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình xuống không?”
Chỉ với vẻ ngoài của Trọng Gia Nguyệt, khuôn mặt mộc trắng nõn dịu dàng, quần áo thuần một màu giản dị, thì ai ai cũng nghĩ cô là một người đoan trang điềm đạm.
Nhưng tất cả bạn bè thân thiết đều biết, tính cách cô kiêu hãnh tự do, gia đình sắp xếp xem mắt như vậy không khác gì tạo cơ hội cho cô vùng lên tạo phản.
Cơ mà cô cũng chỉ phàn nàn vậy thôi, vì dù sao thì người nhà cũng không thể trói cô vác đi xem mắt được.
“Nói chút về em đi, sao lúc đó lại rời khỏi Khánh Dương vậy?” Trọng Gia Nguyệt hỏi, “Hơn nữa lại còn đầu quân cho Duẫn Hòa, người ta ai cũng bảo nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao, em thì toàn đi ngược lại.”
Trọng Gia Nguyệt từng làm bác sĩ cho đội bóng Khánh Dương nên mới quen biết Lục Phán Phán.
Vì lý do nghề nghiệp nên cô cũng có chút hiểu biết về giới Thể thao.
Lục Phán Phán kể hết từ đầu đến đuôi cho Trọng Gia Nguyệt nghe, cô cũng không lấy làm kinh ngạc mà chỉ cảm thán một câu: “Thể thao là thứ cần dã tâm lớn nhất, mà cũng là thứ thuần túy nhất, nếu bọn họ cứ như vậy thì sẽ không thể đi xa được đâu.”
“Bây giờ em không quan tâm họ có đi xa được hay không.” Lục Phán Phán cười khổ, “Em chỉ quan tâm liệu em có đi xa được hay không thôi.”
Trọng Gia Nguyệt rót đầy ly bia của mình, cụng ly với cô.
“Sao thế, lại gặp phải thằng học trò nào khiến mình không bớt lo được à?”
“Không phải thế.”
Lục Phán Phán một tay chống trán, những sợi tóc mềm mại rơi qua kẽ tay, che mất một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm thon dài.
“Hôm nay em đã nghĩ rất nhiều, em cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, nhưng kỳ thực lại giống như một đứa học sinh lớp mười, sống một cuộc đời vừa bốc đồng lại không biết suy xét tính toán.”
Cô ngẩng đầu nhìn Trọng Gia Nguyệt, men say bốc lên, hai gò má phớt hồng.
“Chị có biết vì sao em lại đầu quân cho Duẫn Hòa không? Bởi vì em không cam lòng. Phùng Tín Hoài nói em dù có đi đến đâu cũng không thể hòa nhập được, thế là em liền chạy đến đội bóng mà hắn ta xem thường nhất, muốn thấy hắn bị đội bóng mà hắn xem thường nhất đánh bại.”
Trọng Gia Nguyệt trầm ngâm giản lược lại vài thứ, cũng móc nối được đại khái mối liên hệ giữa Khánh Dương và Duẫn Hòa.
“Vậy nên?”
“Nhưng mà em vẫn còn non quá.” Lục Phán Phán vò tóc, ngẩng đầu uống cạn một ly bia, “Cuộc sống hiện thực nào phải cuốn truyện tranh đầy nhiệt huyết, lấy đâu ra lắm tình tiết lội ngược dòng như vậy.”
“Sáng nay em đến nhà Bóng chuyền mới phát hiện ra, toàn đội đều nghỉ phép hết cả. Gia Nguyệt, chị tin nổi không? Đã thế rồi mà họ còn có những hai ngày nghỉ xả hơi, tối thứ sáu còn không phải huấn luyện.”
Trọng Gia Nguyệt cong môi cười không đáp.
“Khi ấy đầu óc em như chết máy. Mấy ngày trước đó em xem lại lịch huấn luyện, cứ thấy ngày này nối tiếp ngày kia nên cũng chẳng để ý thấy lịch huấn luyện thứ sáu kết thúc sẽ qua thẳng thứ hai tuần sau. Em ngu thật đấy.”
“Chịu đấy, em cố không nổi nữa. Không biết lúc đó não em đã úng bao nhiêu nước, dựa vào đâu lại dám chắc rằng Duẫn Hòa sẽ là Khánh Dương tiếp theo? Thậm chí em còn tin rằng Duẫn Hòa sẽ mạnh hơn Khánh Dương gấp bội? Không, không thể, bọn họ không thể đâu.”
“Em quá bốc đồng, chỉ biết tự đào hố chôn mình, lớp ôn thi thạc sĩ cũng đã nghỉ, nếu như bây giờ em rời đi, Phùng Tín Hoài có phải sẽ lại được xem trò hề của em đúng không?”
“Mệt, hết sức rồi, em đúng là đã ngu ngốc còn ngạo mạn.”
Lúc ban đầu Trọng Gia Nguyệt vẫn còn thong thả ngồi nghe Lục Phán Phán kể lể, nhưng càng nghe cô lại càng thấy không ổn.
Những chuyện ngày đó xảy ra ở Khánh Dương là một đả kích nặng nề đối với Lục Phán Phán.
Sau này, cô khó khăn lắm mới tìm lại được một nơi ký thác tinh thần, tập trung toàn bộ sức lực vào công việc mới, nhưng rồi cô chợt nhận ra, mọi chuyện đều không giống như cô mong đợi.
Hoàn cảnh công việc mới kinh khủng hơn cô tưởng tượng, đi kèm với đó là những thử thách khó khăn hơn những gì cô từng nghĩ.
Vậy nên lúc này đây, cô rất muốn từ bỏ.
“Phán Phán, em không phải kẻ tự phụ, cũng không phải con nhóc bốc đồng như em vừa nói. Em chỉ đang sống một cách chân thành và nghiêm túc nhất mà thôi.” Trọng Gia Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lục Phán Phán, ánh mắt ấy dịu dàng mà kiên định, “Em mới chỉ hai mươi tư tuổi, em chọn không tuân theo từng bước tuần tự kết hôn sinh con, cũng không làm những công việc hành chính sáng đi chiều về ngày qua ngày, hiện tại em không cách nào dự đoán được tương lai, những hoang mang cùng với thấp thỏm ấy, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Em nói, em ở trong ngành này không có danh cũng chẳng có lợi, trầy trật mãi mới thoát ra được, vậy tại sao khi công việc tìm đến, em vẫn lựa chọn nhảy lại vào cái hố đó? Ngoại trừ trong tâm khó lòng buông bỏ, càng nhiều hơn là em vẫn còn yêu thích nó.”
“Nhưng nếu em muốn đổi nghề, vậy thì nhân lúc còn sớm, đừng chần chừ nữa.”
*
Sau khi Trọng Gia Nguyệt rời đi, Lục Phán Phán ôm theo thùng bia chưa uống hết về nhà.
Về đến dưới nhà cô mới phát hiện ra mình không cầm theo chìa khóa, Hứa Mạn Nghiên đành phải gọi cho bảo mẫu ở nhà bố mẹ, trong vòng một tiếng nữa sẽ mang chìa khóa dự phòng qua cho cô.
Thế là Lục Phán Phán ôm thùng bia ngồi phịch xuống bậc thềm, dựa lên bồn hoa đợi chìa khóa.
Hơn nửa tiếng trôi qua, cô mở một lon bia, ngẩng đầu ngắm trăng, ngụm lớn tiếp ngụm nhỏ.
Bia rượu là một thứ chất lỏng rất kỳ lạ, đôi khi ta sẽ cảm thấy nó thật ngọt ngào, nhưng cũng có đôi khi sẽ cảm thấy vị của nó đắng chát.
Lại thêm nửa lon bia nữa vào bụng, hôm nay Lục Phán Phán đã uống hết bốn năm lon, đầu cũng đã quay mòng mòng, cô dựa người vào bồn hoa mà chỉ muốn thiếp đi.
Khi hai mắt cô bắt đầu lim dim híp lại chuẩn bị tiến vào trạng thái mộng đẹp, bỗng có một đôi giày xuất hiện ngay giữa tầm nhìn mờ ảo ấy.
Lục Phán Phán dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Cố Kỳ đang cúi đầu nhìn cô.
“Sao cậu lại đến đây?”
Lục Phán Phán hỏi.
Cố Kỳ: “Không phải chị bảo tôi tối nay đến gặp chị sao?”
Lục Phán Phán: “Ơ?”
Cố Kỳ lại bổ sung: “Tôi không gọi được cho chị.”
“Ồ.” Lục Phán Phán xoa xoa huyệt Thái Dương, “Tắt chuông, không để ý.”
Cố Kỳ: “Chị ngồi đây đợi tôi à?”
Lục Phán Phán ngẩng đầu cười ngốc, “Cậu nghĩ nhiều rồi, chị đây quên mang chìa khóa thôi.”
“Ồ.” Cố Kỳ lại hỏi, “Chị uống bia à?”
Lục Phán Phán gật đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối đỡ lấy cằm.
Từ góc nhìn của Cố Kỳ, Lục Phán Phán lúc này đang cuộn người bên bồn hoa, biến thành một cục tròn tròn nho nhỏ, trông rất yếu ớt, cảm giác như anh chỉ cần một tay thôi là đã có thể xách cô lên xoay ba trăm sáu mươi độ.
Cố Kỳ bất giác lại ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô, giọng nói êm dịu.
“Chị tìm tôi có việc gì sao?”
Lục Phán Phán tròn mắt nhìn Cố Kỳ.
Thật đáng thương, tốt thế này mà lại bị cô lừa mất. Ban đầu vẽ cho người ta một cái bánh thật thơm ngon, sau đó dụ người ta vào tròng, nhưng hóa ra cái bánh đó lại là cái bánh độc.
Lục Phán Phán vỗ vỗ vào bậc thềm bên cạnh, ra hiệu cho Cố Kỳ ngồi xuống.
Tia do dự mong manh trong đáy mắt anh tan biến trong một khoảnh khắc khi ánh mắt cô lướt qua.
Đợi đến khi anh đã ngồi xuống, Lục Phán Phán mới mở lời: “Vốn muốn hẹn cậu ra trò chuyện, nói về những suy nghĩ trong lòng, thế mà tôi lại quên mất. Xin lỗi cậu nhé.”
Cố Kỳ mím môi không đáp.
Lục Phán Phán nhìn lên trời, thở dài.
“Nhưng mà, bây giờ cũng chẳng cần thiết nữa rồi.”
Cố Kỳ: “Cái gì?”
Lục Phán Phán nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười: “Không có gì, bỗng dưng tôi cảm thấy có một số chuyện đã định sẵn là phí công vô ích, biết từ bỏ sớm một chút thì sẽ tốt hơn. Thế nên, không cần thiết phải nói ra nữa.”
Vẻ mặt Cố Kỳ càng lúc càng nghiêm trọng, anh nhìn chằm chằm Lục Phán Phán.
Vậy là cuối cùng chị cũng suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Cố Kỳ nghĩ, chắc chị ở chốn chơi bời làm việc gì cũng vô cùng thuận lợi, bỗng dưng lại đụng phải khúc xương cứng không cách nào nhai được là tôi, nên mới cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian nữa chứ gì?
Nhưng tại sao chị ta lại uống nhiều bia như vậy? Lẽ nào là đau lòng thật?
Không không không, làm sao mà chị ta lại rung động được cơ chứ?
Nói không chừng đây mới là chiêu cuối cùng của chị ta, khổ nhục kế.
Trong đầu Cố Kỳ có một vở kịch nhỏ chuyển cảnh không ngừng, còn Lục Phán Phán thì đã uống hết nửa lon bia còn lại.
Cô nghịch lon bia trên tay, hỏi Cố Kỳ: “Sao cậu không nói gì thế? Có gì muốn nói với tôi không? Hay là, có gì muốn hỏi tôi không?”
Mỗi lần cô hẹn gặp các thành viên đều sẽ hỏi như vậy.
Cố Kỳ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, dường như đang suy nghĩ rất kỹ.
Lục Phán Phán có thể nhìn thấy sườn mặt của anh từ góc mắt của mình, ánh đèn đường chiếu rọi, sáng tối đan cài, những đường nét trên khuôn mặt ấy lại càng rõ hơn.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chị đã bao giờ thực lòng yêu một người đàn ông trong một thời gian dài chưa?”
Lục Phán Phán: “…………?”
Cái gì vậy?
Sao tự dưng lại biến thành đường dây nóng tư vấn tình cảm đêm khuya vậy trời?
Lục Phán Phán bất lực quay đầu lại.
“Đã từng.”
Phút chốc, hàng lông mày Cố Kỳ cau chặt.
“Ai vậy?”
Lục Phán Phán duỗi thẳng chân, bắt chéo nhau, hai tay chống ra sau lưng, ngửa mặt ngắm nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu.
“Có một người mà vào lúc tôi ngã lòng mệt mỏi, sẽ ở bên an ủi vỗ về tôi, những lúc tôi thành công hạnh phúc sẽ có mặt ăn mừng cùng tôi. Một người như thế tôi có thể không yêu sao?”
Cố Kỳ: “Bạn trai cũ?”
Lục Phán Phán chớp mắt nhìn anh.
“Dương Quốc Phúc.”
“Tôi yêu người đó cả đời này.”
Cố Kỳ: “……….”
Đáng đời chị trong “Ngũ Phúc” cũng chỉ thu thập được mỗi “Ái Quốc phúc”*.
*Một hoạt động của app Alipay được tổ chức từ năm 2016. Yêu cầu bạn phải kết thêm 10 bạn mới để nhận được ba trong “Ngũ Phúc” là Phú Cường phúc, Ái Quốc phúc, Hữu Nghị phúc, Tận Tâm phúc, Hòa Hợp phúc một cách ngẫu nhiên.