Câu nói cuối cùng mà Lục Phán Phán nói với Cố Kỳ tối hôm qua tại khu phố ẩm thực là: “Sáng mai nhớ đến đúng giờ đấy”. Vậy nên sáng hôm sau, bảy giờ hai mươi Cố Kỳ đã có mặt trước nhà Bóng chuyền.
Cửa đóng nhưng không khóa, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
Xuyên qua khe cửa, Cố Kỳ nhìn lướt qua một vòng, Ngô Lộc đứng trước một đám thanh niên mặc quần áo thể thao, quay lưng về phía anh, miệng nói liến thoắng gì đó.
Đang do dự không biết có nên đẩy cửa vào hay không, Cố Kỳ bỗng thoáng thấy có bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.
Anh lập tức quay đầu, đi từ hướng khác đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Phán Phán chính thức xuất hiện trước toàn bộ thành viên của đội tuyển bóng chuyền nam đại học Duẫn Hòa, vì dịp đặc biệt này mà cô đã mặc áo sơ-mi trắng với chân váy bút chì để trông mình chuyên nghiệp hơn. Nhưng sớm nay trời đổ mưa, tiết trời hãy còn mang theo hơi lạnh, nên cô đành phải khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng nữa.
Bảy giờ mười lăm Lục Phán Phán đã có mặt tại Duẫn Hòa.
Sân vận động ướt sũng, dọc đường đi chẳng có mấy sinh viên, vậy nên chiếc áo khoác thể thao màu đỏ của Cố Kỳ trong lối nhỏ cạnh cây bạch quả rất dễ nhìn thấy.
Cô vẫy tay với anh từ đằng xa, rồi đứng đó đợi anh đi về phía mình.
“Đến sớm vậy à.”
Cố Kỳ gật đầu.
Lục Phán Phán nhìn về sau lưng anh: “Sao cậu lại đi từ bên đó qua vậy? Có đường tắt à?”
“Ừm, có.” Cố Kỳ bình tĩnh gật đầu, “Chúng ta vào thôi.”
Hai người đi vào từ cửa chính của nhà Bóng chuyền.
Lịch học của sinh viên khoa Thể thao và sinh viên các khoa Văn hóa là như nhau, chỉ có thành viên đội bóng phải huấn luyện chuyên sâu nên giờ tập hợp mới là bảy giờ ba mươi.
Lục Phán Phán là quan mới nhậm chức, đến sớm là điều nên làm, nhưng cô không ngờ Cố Kỳ cũng đến sớm như cô.
Càng khiến cô không ngờ hơn nữa là, cả hai mới đi đến cửa đã nghe thấy giọng điệu răn đe của Ngô Lộc vọng ra ngoài.
Đúng lúc này, bỗng một cô gái cột tóc đuôi ngựa phi chiếc xe đạp màu trắng phanh gấp lại ngay trước Lục Phán Phán.
“Chị, sao chị lại ở đây?”
Cô gái đó là Thi Hữu Linh, Lục Phán Phán có ấn tượng với người này, bọn họ từng trò chuyện với nhau trong lớp ôn thi thạc sĩ.
Thi Hữu Linh xuống xe, tựa người lên ghi – đông, nhìn Lục Phán Phán bằng ánh mắt tò mò: “Không phải hôm nay không có tiết sao? Chị đến đây làm gì vậy?”
Đang hỏi chuyện, bánh xe bỗng trượt đi, thấy cô sắp cắm đầu xuống đất, Cố Kỳ vội giữ xe lại, sau đó xếp gọn xe vào cạnh bậc thềm.
Thi Hữu Linh cảm ơn rối rít, Cố Kỳ đứng một bên không biết phải làm gì đành đi vào nhà Bóng chuyền trước.
Trên sân, Ngô Lộc đang chỉnh đốn thành viên toàn đội.
“Hôm nay có thành viên mới gia nhập, các cậu phải làm sao cho ra dáng đàn anh đấy!”
La Duy và Tiêu Trạch Khải đứng đầu hàng, mặt không cảm xúc nhìn ông.
Ngô Lộc chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại trước mặt mọi người: “Còn nữa! Lần trước các cậu gây hấn với bên Khánh Dương tôi vẫn chưa nguôi giận đâu! Tôi nói trước, không được bày mấy cái thói hư tật xấu này của các cậu cho thành viên mới, các cậu phải đàng hoàng nghiêm chỉnh lại cho tôi! Phải làm một tấm gương sáng, phải đoàn kết hữu nghị, phải tình cảm hòa ái! Rõ chưa?!”
Vừa dứt lời, cánh cửa bị đẩy vào.
Ngô Lộc quay đầu, vừa trông thấy Cố Kỳ ông đã cười tít mắt: “Thành viên mới đến rồi! Mọi người cho một tràng pháo tay chào đón nào!”
Cố Kỳ đón vạt nắng sớm bước vào, đến khi các thành viên nhìn rõ khuôn mặt anh, từng tiếng hô lầm rầm bỗng nổi lên.
Ngô Lộc vô cùng hài lòng, ông không ngờ Cố Kỳ chỉ mới dựa vào khuôn mặt kia thôi mà đã trấn được đám giặc nhà mình.
Nhưng giây sau, La Duy đứng ngay hàng đầu bỗng lên tiếng: “Đây không phải là người ngày hôm đó vì thấy chướng mắt tên đội trưởng Khánh Dương nên đã xông vào tẩn hắn ta một trận à?”
Ngô Lộc: “………”
*
Lục Phán Phán và Thi Hữu Linh đứng ngoài cửa trò chuyện với nhau vài phút, biết được cô đang là quản lý của đội Duẫn Hòa, hết kỳ này sẽ rời đội. Hôm qua cô nghe nói có một quản lý chuyên nghiệp gia nhập, không ngờ quản lý đó lại là Lục Phán Phán.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đẩy cửa vào, cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí bên trong có chút kì lạ.
Đội bóng chuyền nam đại học Duẫn Hòa hiện chỉ có mười cầu thủ.
Tạm miễn cưỡng gom đủ đội hình thi đấu chính sáu người, nhưng thành viên dự bị thì gom kiểu gì cũng không đủ. Về phần nguyên nhân, Lục Phán Phán sớm đã được biết —— đứt gãy thành viên nghiêm trọng.
Mà hôm nay còn có người sốt cao xin nghỉ, vậy nên cũng chỉ còn chín người đến tham gia huấn luyện. Trông có phần thảm thương.
Cố Kỳ đứng trước mặt toàn bộ thành viên.
Tuy hai bên không nói với nhau lời nào, nhưng Lục Phán Phán vẫn có thể cảm nhận được thế trận giằng co giữa họ.
Ngô Lộc cau mày đứng một bên, thấy Lục Phán Phán và Thi Hữu Linh bước vào, ông như thấy vị cứu tinh xuất hiện: “Các cậu xếp hàng vào ngay ngắn vào! Đây là quản lý mới của đội bóng chúng ta, Lục Phán Phán.”
Ánh mắt của toàn bộ đội viên phóng về phía cô, chớp mắt, bầu không khí dường như còn căng thẳng hơn ban nãy.
Tối hôm qua trong lúc huấn luyện, La Duy và Tiêu Trạch Khải đã nói cho mọi người biết, quản lý mới của đội mình là quản lý từ Khánh Dương qua.
Trước giờ Duẫn Hòa và Khánh Dương đã như nước với lửa. Trận đấu giao hữu lần trước là do Ngô Lộc bí mật liên hệ sắp xếp, nhưng Duẫn Hòa lại bị bọn cầu thủ bên đó khinh khi dè bỉu dẫn tới ẩu đả. Bấy giờ trong mắt toàn thể đội viên, người của Khánh Dương chính là kẻ thù.
Bởi vậy, ánh nhìn của họ dành cho Lục Phán Phán vốn đã mang theo ý thù địch, ai ngờ cô vừa mới đến lại còn mang theo một tên chủ công từ trên trời rơi xuống?
Dựa vào cái gì chứ?
Đây chính là toàn bộ nguyên do mà thành viên đội bóng đôi co với Ngô Lộc nãy giờ.
Bọn họ rất vui vẻ đón chào thành viên mới gia nhập, nhưng cậu ta vừa đến đã đảm nhận vị trí chủ công? Đã vậy còn không phải là sinh viên học viện Thể thao, lấy đâu ra tự tin đấy vậy?
Vậy nên bọn họ đều đang phản đối kịch liệt.
Chủ công La Duy và phụ công Tiêu Trạch Khải là hai người thể hiện thái độ gay gắt nhất.
“Lộc Lộc, thầy uống phải rượu giả nhiều quá rồi đúng không? Sinh viên năm nhất chuyên ngành Tài Chính làm Chủ công? Đùa nhau à?”
“Thú vị nhỉ! Hẳn là vì cầu thủ mà quản lý Lục dẫn đến sáng giá hơn chúng em?”
“Để một sinh viên Văn hóa đảm nhận vị trí Chủ công? Xem thường đám huấn luyện thể thao mười mấy năm như chúng tôi chứ gì!”
Mọi người mồm năm miệng mười, Ngô Lộc không cách nào chen vào giải thích được.
Hơn nữa, ông vốn không giỏi ăn nói, lúc cuống lên có khi đợi cả buổi cũng không rặn ra được chữ nào.
Cuối cùng ông chỉ có thể cầm cái còi nhỏ treo trước ngực, huýt thật mạnh, quát: “Đi khởi động hết cho tôi!”
Lục Phán Phán nhìn về phía Cố Kỳ, anh đứng một bên riêng lẻ, nét mặt bình tĩnh, xoay người đi ra phía sau.
Các đội viên vẫn không phục, giải tán tại chỗ, đi đến khu vực nghỉ ngơi uống nước.
Ngô Lộc quay người đi về phía Lục Phán Phán, ông dặn Thi Hữu Linh kiểm tra thiết bị, sau đó chỉ vào chiếc ghế gần đó, nói với cô: “Nếu như em muốn quan sát chúng nó tập luyện thì có thể ngồi ở đây.”
Lục Phán Phán gật đầu nhưng lại không ngồi xuống.
Ngô Lộc ái ngại gãi ót, ông muốn nói gì đó nhưng mãi cũng không mở lời được.
Lục Phán Phán hiểu được ý của ông, mỉm cười trấn an: “Huấn luyện viên Ngô, thầy đừng bận tâm chuyện này, các cậu ấy chỉ là chưa hiểu rõ vấn đề mà thôi, em sẽ từ từ tiếp xúc hòa nhập với họ.”
La Duy đứng uống nước càng nghĩ lại càng phẫn nộ, Lục Phán Phán vừa dứt lời, cậu ta liền ném chai nước xuống sàn, tạo ra tiếng động rất lớn.
Sân tập trống trải, mọi hành động đều vô cùng nổi bật rõ ràng.
Tiêu Trạch Khải đi phía sau tặc lưỡi khó chịu, uống được một hớp nước thì học theo La Duy, ném mạnh chai nước xuống sàn.
Rồi tiếp đó, chai thứ ba, chai thứ tư, chai thứ năm, chai thứ sáu,…. một đám sinh viên đại học nhưng lại dùng những hành động cực kỳ trẻ con để thể hiện sự bất mãn của chính bản thân mình.
Thậm chí còn có người ném chai nước lên ghế ngồi của Lục Phán Phán.
Mặt Ngô Lộc đen như Quan Công, ông thấy mình cần phải dạy dỗ lại đám nhãi ranh này.
Lục Phán Phán vội níu tay áo ông lại: “Huấn luyện viên Ngô, thầy đừng chấp…..”
Còn chưa kịp nói hết câu cô đã nghe thấy tiếng vang rất lớn ngay gần mình.
Cả cô và Ngô Lộc cùng nhìn qua, chai nước vừa ném lên ghế của cô ban nãy đã bị một quả bóng chuyền đập bay xuống đất.
Không chỉ có Ngô Lộc và Lục Phán Phán nhìn thấy, tất cả những người khác cũng đều nhìn thấy.
Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Cố Kỳ.
Anh đứng bên cạnh chiếc xe đẩy đựng mười mấy quả bóng ở góc sân, cánh tay lúc này vẫn còn đong đưa vì cú đập bóng vừa rồi.
Sân tập yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Ngay lúc La Duy muốn xông qua chất vấn anh làm vậy là có ý gì, thì lại thấy anh với tay lấy một quả bóng khác trong xe.
Ném lên —— phát bóng thật mạnh.
Quả bóng bay thẳng vào góc đối diện, hung hăng đập bay chai nước khoáng ở phía trong cùng.
Nếu như là lần đầu thì họ còn có thể tự dằn lòng rằng đó chẳng qua chỉ là trùng hợp đập trúng, nhưng đến lần thứ hai thì đám người La Duy chắc chắn rằng, đối phương đang cố tình khiêu khích họ.
Mà điều càng khiêu khích hơn vẫn còn ở phía sau.
Cố Kỳ đứng im không xê xích một centimet nào liên tiếp phát bóng, từng quả bóng đập chính xác vào từng chai nước khoáng trên mặt sàn.
Chuẩn xác và trí mạng, có chai còn bị đập nát, già nửa nước phun hết ra ngoài.
Mười chai nước, tất cả đều bị bóng đập văng ra khỏi vị trí ban đầu. Anh đập chai nào bay chai đó, không có bất cứ sai sót nào.
Bầu không khí trong sân tập căng thẳng đến cực điểm.
Phụ công Thẩm Chu Sơ cười lạnh, đi về phía Cố Kỳ: “Cậu muốn gì?”
Cố Kỳ lại lấy một quả bóng khác, thong thả tung trên tay.
Thẩm Chu Sơ tưởng anh xem mình là chai nước, bước chân vô thức đứng sững lại: “Mẹ nó, cậu muốn làm gì?”
Nhóm La Duy bên kia đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cho rằng đối phương đang muốn kiếm chuyện gây sự.
Ngô Lộc biết đám nhãi ranh của mình đang kích động, ông không nhịn được định lao vào bắt bọn chúng dừng hết lại, nhưng Lục Phán Phán đã cản ông.
“Huấn luyện viên Ngô.” Lục Phán Phán nhìn Cố Kỳ, “Thầy cứ để họ dùng cách thức của riêng mình tự giải quyết với nhau đi.”
Ngô Lộc do dự một hồi, cuối cùng cũng lùi lại.
Dù cái đám nhóc thối tha này dù có bốc đồng đến mấy cũng sẽ không dám đánh nhau ngay trước mặt ông.
Cố Kỳ đứng ở góc sân chỉ tung bóng chơi vậy thôi, vẻ mặt thờ ơ giọng điệu hững hờ.
“Cảm thấy không phục thì đấu một trận?”
Thẩm Chu Sơ quay đầu nhìn đồng đội.
La Duy và Tiêu Trạch Khải nhìn nhau, “Đấu thì đấu.”
Đám người bên này sắn tay áo nóng lòng muốn ra sân, đội trưởng La Duy bỗng lên tiếng: “Nếu cậu thua thì thế nào?”
Cố Kỳ: “Tùy.”
La Duy tiến lên được vài bước lại nghĩ đến gì đó.
“Còn nếu cậu thắng?”
Mẹ nó chứ.
Đội trưởng ăn tôm hùm đất nhiều quá bị liệt não rồi hả? Sao tự nhiên lại đi tăng sức chiến đấu cho người, tiện tay diệt luôn uy phong phe mình vậy?
La Duy hỏi xong cũng cảm thấy sai sai, người ta còn không thèm nhắc mà anh nhắc giùm làm gì?
Bước chân Cố Kỳ hơi sững lại, quay đầu nhìn đám người đội bóng chuyền.
“Xin lỗi.”
La Duy: “Cái gì?”
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Phán Phán.
“Thua thì phải xin lỗi chị ấy.”
Tác giả: Chiến trường gió giục mây vần, thiếu niên bạo phong xuất trận.