Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 5: Chương 5





Đôi mắt mèo màu hổ phách xinh đẹp của Vân Bạch hơi híp lại, đôi tai nhỏ trên đầu hơi nhúc nhích, rồi lại vẫy một cái.
Nhìn Quý Hạ chớp chớp mắt, nhìn điện thoại thở dài, giơ tay làm động tác “suỵt”, sau đó cầm điện thoại lên.
Vân Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi môi mỏng đỏ tươi hơi mím lại, một bên má dần dần, dần dần phồng lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm động tác của Quý Hạ, đôi tai dỏng lên, không nhúc nhích lấy một cái.
Giọng nói dịu dàng, ôn hòa vang lên: “Chào anh, tôi là Quý Hạ, anh Phó có thắc mắc gì với phương án sao?”
Người gọi điện thoại tới chính là khách hàng khiến Quý Hạ bận rộn vào dạo gần đây, tên là Phó Cần Dư, cũng là nhân vật giàu có ở thành phố S.
Thực ra trong lòng Quý Hạ đã loáng thoáng cảm nhận được đối phương có tâm tư gì, vì dẫu sao những buổi dạ tiệc giới hào môn ở tầng bậc mà bọn cô tiếp nhận trước đây, bình thường chủ nhà sẽ chẳng có nhiều thời gian rảnh để chốt từng chi tiết và kiểu bánh kem với phòng làm việc của họ, đa phần họ đều trao đổi với trợ lý của những gia đình thế gia này.
Dù có lòng hiếu thảo hơn nữa, đến một lần hai lần là được rồi, đằng này lần nào anh ta cũng đích thân tới giải quyết.

Nếu cô không có cảm giác gì thì đúng là uổng công cô làm việc lâu như vậy trong ngành này.
Bây giờ cô vẫn chưa có suy nghĩ về phương diện kia, huống hồ cô cũng chẳng có bất cứ cảm giác gì với đối phương, trước giờ đều công tư phân minh.

Có điều, vì đối phương chưa từng nói rõ ràng, cử chỉ và lời nói đều nằm trong phạm vi hợp lý, khiến cô cũng chẳng tiện nói nhiều.
Nhưng các loại điều khoản đã được chốt lại bị thay đổi hết lần này đến lần khác, lượng công việc vượt mức này thực sự khiến cô sắp sửa không thể kiên nhẫn được nữa.
“Cô Quý.” Giọng nói lịch sự mang theo tiếng cười nhàn nhạt ở đầu bên kia vang lên: “Là như này, hôm nay tôi lại nghĩ ra một ý tưởng mới, không biết chiều nay cô Quý có thời gian không.


Tôi đã đặt nhà hàng trước rồi, chiều nay gặp nhau bàn bạc một chút nhé?”
Quý Hạ đau đầu bóp thái dương, vừa mới hé miệng định nói thì Vân Bạch ở bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra, ngón tay trắng ngần cứ thế nhẹ nhàng kéo vạt áo của cô.
Quý Hạ ngước mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của chàng trai đang nhìn mình chăm chú, đôi tai mèo trên đầu nhẹ nhàng rung rinh.
“Hạ Hạ.”
Chất giọng lạnh lùng hơi êm ái của anh vang lên, chầm chậm, mang theo chút bất mãn.
Dường như đang bất mãn vì rõ ràng cô đã nói là chiều nay sẽ dẫn anh ra ngoài, kết quả lại có việc.
Phó Cần Dư cũng nghe thấy giọng nói này, anh ta hơi dừng lại, lịch sự hỏi dò: “Cô Quý, chiều nay cô có việc sao?”
Lúc này Quý Hạ mới sực tỉnh từ trong cảm xúc khi bị chàng trai này làm nũng, nghe thấy lời này cô mới đáp lại một tiếng, cười nói khéo léo: “Thật ngại quá anh Phó, tôi đã có hẹn trước rồi, công việc kế tiếp hơi bận, nếu cử tôi đến làm thì có lẽ tiến triển khá chậm chạp.

Nhưng may mắn là quy trình bên phía chúng tôi về cơ bản đã làm xong, nếu anh vẫn có thắc mắc hoặc thay đổi nhỏ, có thể liên hệ trực tiếp với trợ lý của tôi, có thay đổi lớn thì bàn bạc với tôi sau, anh thấy như vậy được không?”
Tốt xấu gì Quý Hạ cũng đã làm việc mấy năm trong ngành này, bắt đầu từ lúc học đại học cô đã kinh doanh tiệm trang trí đồ ngọt, dĩ nhiên khả năng ăn nói cũng trôi chảy rành mạch.
Đầu dây bên kia im lặng chừng ba giây, giọng nói ôn hòa nho nhã vang lên ngay sau đó: “Được, làm phiền cô Quý rồi.”
Cúp điện thoại, Quý Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Vân Bạch đã xáp lại gần cô.
Còn mang theo suy nghĩ mình là mèo.
Quý Hạ mới không để ý một lát mà Vân Bạch đã tựa vào người cô, còn nắm lấy tay cô, liên tục xoa nắn.
Quý Hạ vô thức rụt tay lại, nhìn sang Vân Bạch.
Chỉ thấy Vân Bạch ngẩng đầu lên tỏ vẻ ấm ức vô tội, ánh mắt nhìn cô có chút mờ mịt, “Chẳng phải Hạ Hạ thích nhéo đệm thịt* nhất sao?”
*Là phần đệm thịt ở dưới chân mèo.
Quý Hạ: ...
Cúi đầu nhìn đôi tay thon dài trắng trẻo có khớp xương rõ nét của thiếu niên, xinh xắn đẹp đẽ đến mức dường như chỉ thích hợp lướt trên phím đàn dương cầm.
Anh, anh đó là đệm thịt sao?
Cũng chỉ có mấy giây không ngó ngàng đến chú mèo lớn này, đôi tai mèo đáng yêu kia lập tức sụp xuống, “Vì em là yêu quái, nên Hạ Hạ không thích sao?”
Sao chớp mắt đã kéo sang chuyện thích hay không thích vậy?
Quý Hạ có phần khóc dở mếu dở, lại cảm thấy anh có tính tình trẻ con.

Có lẽ trước đây anh vẫn luôn lang thang bên ngoài, cũng ít tiếp xúc với người, vì thế tính tình vẫn trong sáng hồn nhiên như vậy.
Vậy mà Quý Hạ lại “chịu thua” bởi điều này, thấy anh làm nũng là không kìm được muốn dỗ anh: “Nếu không thích em, sao chị lại giữ em lại, còn nấu cơm cho em nữa.”
“Thế nên...!Hạ Hạ thích em.” Đôi tai mèo lập tức dựng lên, thiếu niên có dung mạo đẹp đẽ ngẩng mặt lên, khóe môi đỏ nhanh chóng nhếch lên thành nụ cười, đưa ra kết luận này.
Đôi mắt mèo màu hổ phách của anh vẫn đơn thuần vô tội, sau khi nở nụ cười, anh vẫn mang dáng vẻ trong sáng lạnh nhạt như cũ.

Vẻ ngoài của anh thiên về tuýp lạnh lùng, nhưng lại mang một đôi tai mèo, lúc nói chuyện với cô còn có chút dịu dàng, tựa như một thần tiên trong sáng lạnh lùng lại không hiểu sự đời.
Nói như vậy cũng không sai.
Vì dù gì cô thực sự thích mèo lớn, Quý Hạ nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Chỉ nghe thấy anh nhanh chóng lên tiếng: “Em cũng thích Hạ Hạ.”
Quý Hạ bật cười, duỗi tay xoa đầu anh một cách tự nhiên.
Chàng trai híp mắt, hơi dụi đầu vào lòng bàn tay Quý Hạ.
Đôi tai mèo mềm mại cũng cọ vào tay cô, mang theo nhiệt độ ấm áp, xúc cảm có phần kỳ diệu, sau khi chạm vào Quý Hạ vô thức rụt tay lại.
Quả nhiên, nuôi mèo và nuôi một thiếu niên có đôi tai mèo, vẫn là chuyện có khác biệt rất lớn.
Quý Hạ nhấc tay nhéo mi tâm, có chút cảm giác đau đầu đối với Vân Bạch.

Năm nay cô đã sắp sang tuổi hai mươi tư, Vân Bạch nói anh vừa thành niên, cũng vào khoảng mười tám tuổi như con người, là một cậu em trai đáng yêu.
Quý Hạ cũng không có tâm tư nào khác, dặn anh không được để lộ ở bên ngoài, xong định đứng dậy đi nấu cơm cho anh.
“Hạ Hạ.”
Vân Bạch cũng đứng dậy theo Quý Hạ, đi được hai bước, có chút nôn nóng mong đợi.

Loài sinh vật như mèo này, lúc nào không quấn người thì sẽ cao ngạo nằm bên cạnh bạn, dù bạn có làm chuyện ngu ngốc nào nó cũng ngó lơ bạn, nhưng nếu đã quấn người thì thật sự rất quấn người.
“Thực ra ở bên ngoài em có thể gọi chị là chị.”
Dẫu sao một chàng trẻ măng như vậy theo đuôi cô rồi gọi cô là Hạ Hạ, cô cảm thấy cứ thế mà ra ngoài thì tình hình không ổn lắm.
Quý Hạ nghĩ ngợi rồi lên tiếng.
“Không.” Vân Bạch đáp lại rất nhanh, thiếu niên buông rủ hàng mi, xương quai xanh dưới áo sơ mi trắng lộ ra ngoài khiến anh thêm phần ghẹo người, “Gọi má mi còn hay hơn gọi chị.”
Quý Hạ: ???
Quý Hạ ngây người.
Thấy Vân Bạch bước thêm hai bước lại gần cô, ngoan ngoãn đứng sau lưng cô, hàng mi dài như cánh bướm ngước lên, trong đôi mắt mèo màu hổ phách toàn là cái bóng phản chiếu của cô, vừa có phần ngoan ngoãn, vừa có phần lạnh lùng.
“Lúc Hạ Hạ tự xưng là má mi, rất đáng yêu.”
Quý Hạ: ...
Mặc kệ chị có đáng yêu hay không, em hãy quên chuyện chị tự xưng là má mi đi, cảm ơn.