Cậu Thiếu Niên Ấy Yêu Thầm Tôi Rất Lâu Rồi

Chương 4




7.

Tôi dường như quên mất là tôi đã sống lại.

Có Tần Ngự ở bên cạnh, những đau đớn ở đời trước như biến thành một ác mộng.

Dần dần trở nên mơ hồ không rõ.

Cho đến ngày hôm đó, tôi gặp được Thẩm Lễ.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng, đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, cả người tràn ngập sự dịu dàng.

Bỗng nhiên tôi chợt bừng tỉnh, kiếp trước bị giam cầm, bị bạo lực gia đình, mọi nỗi đau đều đến từ cậu thiếu niên ấy.

Nếu không phải chính bản thân từng trải qua, ai có thể biết được người dịu dàng đứng trên bục kia thực chất lại là một tên đạo đức giả.

Kiếp trước, nửa năm sau Thẩm Lễ mới xuất hiện. Không lẽ là bởi vì tôi sống lại nên hắn xuất hiện cũng sớm hơn?

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Lễ, tôi nghiến răng nghiến lợi, kìm nén ý muốn bước lên bục giảng thậm chí không cảm nhận được móng tay đã đâm vào da thịt ở lòng bàn tay.

Đương nhiên tôi cũng bỏ lỡ những cảm xúc phức tạp của Tần Ngự ngồi bên cạnh.

Tâm trạng như thế cứ tiếp diễn trong suốt cả ngày hôm đó.

Tần Ngự mấy lần muốn nói chuyện với tôi nhưng sau khi nhìn thấy tôi cố gắng nở nụ cười, anh yên lặng nằm trên bàn, không làm phiền tôi nữa. Chỉ là thỉnh thoảng trong mắt anh tràn đầy sự đáng thương lại lên án.

Anh giống như người phụ nữ vừa bị tôi bỏ rơi.

Tôi bị anh chọc cười, đang muốn giơ tay xoa đầu anh nhưng ánh mắt vừa chuyển động đã bị làm gián đoạn.

Là Thẩm Lễ.

Tôi nhận ra mình đã bị dày vò bởi nỗi hận thù tột độ khi nhìn thấy Thẩm Lễ, quên mất chuyện mình đang định làm.

Chuyện này chính là bước ngoặt cho mối quan hệ lạnh nhạt giữa tôi và Tần Ngự ở đời trước.

Chứng minh cho suy đoán của tôi, Thẩm Lễ nhìn chằm chằm tôi, nhẹ nhàng nói:

“Xin chào, Ôn Ninh, giáo viên chủ nhiệm nói từ sau mình là bạn cùng bàn của cậu, có thể không?”

8.

Nghe những lời này, giống y hệt những lời ở kiếp trước, da đầu tê dại, kinh ngạc đến mức nửa ngày không nói nên lời.

Đúng vậy, ở đời trước mối quan hệ của tôi và Thẩm Lễ bắt đầu từ việc này.

Đời trước, hắn hoàn toàn trái ngược với Thẩm Lễ.

Tần Ngự thẳng thắn, tính tình nóng nảy, động một chút là đánh nhau, trốn học lại lạnh lùng ngay cả giáo viên cũng không dám dạy bảo.

Mà Thẩm Lễ giả vờ rất giỏi, tính cách dịu dàng. Khi nói chuyện với người khác, trên mặt luôn nở nụ cười. Ngày đầu tiên đến lớp, trong lớp không ai không thích hắn.

Vì vậy lúc trước khi Thẩm Lễ nói những lời này, tôi rất ngạc nhiên, chỉ do dự một giây rồi gật đầu.

Tôi thậm chí còn không hỏi ý kiến Tần Ngự ở bên cạnh, tôi chỉ đẩy anh ra.

Đời này, cùng một tình huống, tôi vô thức nhìn về phía Tần Ngự.

Thiếu niên giống như đời trước, không nói gì, cũng không mảy may giải thích gì nhưng đôi bàn tay với những khớp xương trắng bệch ở dưới gầm bàn cho tôi biết lúc này Tần Ngự căng thẳng đến nhường nào.

Tần Ngự căng thẳng, khẩn trương cái gì?

Sợ tôi không cần anh sao?

Tim tôi đau nhói, hóa ra Tần Ngự không sợ trời sợ đất cũng có lúc sợ hãi.

Tôi đè nén sự chán ghét trong lòng, giả vờ tò mò hỏi:

“Cậu là bạn cùng bạn của tớ thì Tần Ngự phải làm sao?”

Một câu nói khiến hai người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía tôi.

Tần Ngự đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chưa bao giờ thấy ánh mắt của anh lại lấp lánh như vậy.

Tôi quay lại mỉm cười với anh, dường như mọi lúc mọi nơi đều ỷ lại vào anh.

Tần Ngự, em sẽ không bỏ rơi anh nữa.

Cũng như vậy, anh cũng thể bỏ rơi em, lúc nào cũng không thể.

Thẩm Lễ không ngờ tôi sẽ hỏi lại câu như vậy, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt tôi và Tần Ngự.

“Mình suy nghĩ không cẩn thận, không có ý gì khác, là giáo viên chủ nhiệm nói bạn học Tần Ngự thường xuyên không đến lớp, chỗ ngồi còn trống nên bảo mình ngồi ở đây.”

Trong lòng tôi chế giễu.

Thẩm Lễ vẫn là Thẩm Lễ nhưng tôi không còn là Ôn Ninh dễ dàng lừa gạt như trước nữa.

Đây căn bản không phải là ý của giáo viên chủ nhiệm mà là Thẩm Lễ chọn tôi làm con dao găm sắc nhọn nhất để làm hại Tần Ngự.

Một con qu-y xấu xa, vì để tiêu diệt đối thủ, giả làm một con thỏ trắng chơi một trò chơi.

Tôi thật ngu ngốc, cứ thể nhảy vào trò chơi mà anh ta tạo ra, trực tiếp đi tìm cái ch*t.

Tôi không trách bất kỳ ai nhưng tôi có lỗi với Tần Ngự.

Đời trước, Tần Ngự chuyển tới góc bàn cuối lớp, tôi không nhịn được đang muốn nói gì đó với anh thì đã bị Thẩm Lễ kéo đi.

“Đây là ý của giáo viên chủ nhiệm.”

Câu này khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời.

Mà Tần Ngự nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.