Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 32




“Đúng là vận mệnh, nhà ông nội Chu Hàn bị trộm làm mày nảy sinh bóng ma tâm lí, học tập giảm sút, nhiều năm sau, ông nội Chu Hàn triệu hồi cháu trai học sinh ưu tú tới đích thân dạy kèm mày thi đại học!”

Nghe xong câu chuyện, Trương Mỹ Mỹ xúc động.

“Thần hộ mệnh của tao là Văn Khúc Tinh à? Thế mà tao cứ trông chờ là thần tài cơ đấy!” Hà Tri Hiểu nói.

Sau khi Chu Hàn biết chuyện này, chuyện kể mỗi tối trước khi đi ngủ biến thành đọc chuyện cổ tích, đọc xong cậu còn phải nói chúc ngủ ngon, mơ đẹp. Mỗi lần Tri Hiểu nghe đều rất tủi thân, mỗi giấc mơ đều rất ngọt ngào.

Vào học rồi, học kì cuối cùng lớp mười hai.

Hà Tri Hiểu có cảm giác như đã một trăm năm rồi mình không tới trường, vừa vào lớp, nó đã bị biểu ngữ khắp tường hù dọa.

Trên tường bên phải bảng đen dán “Muốn thành công phải phát rồ trước, hạ quyết tâm xông lên phía trước!”

Trên tường bên trái dán “Chăm chỉ học, anh dũng liều mạng, luyện biển đề, Thanh – Bắc tái ngộ!”

Trên tường sau lớp dán “Không khổ không mệt, năm cuối tẻ nhạt, không liều không cố, sống sao uổng đời.”

Trên tường bên phải là “Trăm ngày thi đại học, hăm hở tiến lên!”

Hà Tri Hiểu nơm nớp trở lại chỗ ngồi, trên bàn bạn cùng bàn Mã Dương Dương dán một hàng chữ, “Không muốn chịu khổ đừng ngồi bàn này.”

Hà Tri Hiểu đứng lên, chỉ vào hàng chữ hỏi: “Có ý gì?”

Mã Dương Dương cười ha hả: “Bà về rồi hả, sao? Nửa năm không đi học chắc càng không muốn học hơn phỏng?”

Hà Tri Hiểu cảm động nhìn cậu ta, than: “Ôi! Chính là cái mồm chuyên tạo nghiệp này! Hoài niệm quá đi, cấp ba của tôi lại về rồi!”

“Thần kinh…” Mã Dương Dương liếc xéo, “Tôi cảnh cáo bà, bà thi năng khiếu xong rồi không học là chuyện của bà, đừng có ảnh hưởng đến tôi chạy nước rút!”

Hà Tri Hiểu: “Yên tâm đi, tôi mà ông còn không biết à? Nhất định sẽ ảnh hưởng.”

Giai đoạn chạy nước rút, trạng thái của toàn bộ học sinh khối mười hai phân hóa thành hai cực, tầng bốn nhiều thí sinh năng khiếu hơn, thành tích thi khối công bố rồi là về cơ bản, ai nấy đều bắt đầu tự thả rông, tầng ba lấy A1 A2 làm trung tâm, không khí căng thẳng từ trong ra ngoài, áp suất dần hạ thấp, người ở khu trung tâm đi đường hầu như đều dùng chạy.

Ở trường, Chu Hàn chẳng có thời gian nào mà chơi với Hà Tri Hiểu, ngày nào A1 cũng sáng kiểm tra chiều giảng đề, tự học tối kiểm tra tự học sáng giảng đề, cả lớp đều hóa thân thành máy luyện thi.

Cậu còn phải dành thời gian dạy kèm cho Tri Hiểu, quá cực khổ, Hà Tri Hiểu cũng nhìn không nổi, luôn miệng đảm bảo mình sẽ luyện đề thật chăm chỉ.

Vào học được một tháng, Trương Dương dừng bước ở top 20 toàn quốc, trở lại trường học, nhưng cậu ta đã kí hợp đồng với công ti, thi đại học xong sẽ đi Hàn Quốc huấn luyện tự túc dưới sự sắp xếp của công ti quản lí.

Hà Tri Hiểu cho cậu ta số điện thoại số QQ địa chỉ email địa chỉ gia đình của mình, thậm chí số điện thoại cơ quan bố cũng cho, bảo cậu ta gặp được minh tinh nhất định phải gọi điện cho nó. Trương Dương đòi nó viết giấy đảm bảo trong tương lai ít nhất phải mua một trăm đĩa album của cậu ta, hai người vui vẻ đạt thành thỏa thuận.

“Thế mày đi Hàn Quốc rồi là không thể ở bên Giai Giai nữa à, không phải mày nói muốn học đại học cùng thành phố với cậu ấy sao?”

Cảm xúc của Trương Dương chợt sa sút, cậu nhìn ra xa, nói: “Cậu ấy không thích tao.”

Hà Tri Hiểu vỗ vai cậu ta, khích lệ: “Đợi mày thành đại minh tinh rồi, sẽ có rất nhiều rất nhiều người thích mày!”

Trương Dương cười khổ, chẳng có vẻ gì là mong đợi.

***

Tiết cuối buổi sáng, Chu Hàn nhắn tin cho nó bảo trưa cùng đi nhà ăn, kết quả là tan học rồi, A1 lại kéo dài giờ học, Tri Hiểu nhắn tin cho cậu rồi đi mua đồ ăn.

Lúc trở lại phòng học, Chu Hàn đang đứng ở cửa A6 chờ nó, hai người ngồi ở dãy cuối cùng ăn cơm, ăn xong ra sân vận động đi dạo. Chu Hàn tựa lên vai nó ngủ, rất không khéo, cảnh tượng này đã bị giáo viên chủ nhiệm lớp Hà Tri Hiểu trông thấy.

Hà Tri Hiểu vốn chẳng phải học sinh xuất sắc gì, nếu chỉ dựa vào các môn văn hóa, nó sẽ chẳng thể nào vào được đại học tốt, nhưng hiện giờ có thành tích năng khiếu, nó lại thành thí sinh thực lực, chủ nhiệm lớp coi trọng nó hơn hẳn, có phong thanh gì cũng sẽ để tâm.

Chủ nhiệm lớp suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gọi điện cho mẹ Hà Tri Hiểu.

Mẹ Hà không dám nói chuyện này với chồng, bà cẩn thận quan sát một tuần, phát hiện ra hiện giờ Hà Tri Hiểu học tập thật sự nghiêm túc. Chủ nhật được nghỉ, mẹ Hà dẫn con gái đến trung tâm thương mại sắm quần áo, nhìn trúng một cái váy.

Hà Tri Hiểu chống đối: “Con không mặc váy đâu!”

“Mặc thử xem.”

Tri Hiểu thay xong đi ra, đứng trước gương vô cùng không kiên nhẫn. Mẹ đứng bên cạnh quan sát nó trong gương, nói: “Vừa vặn lắm, màu cũng đẹp, rất hợp với túi mây bện con treo sau cửa phòng.”

Tim Hà Tri Hiểu ngừng đập.

“Túi đâu ra thế? Tự mua?” Mẹ Hà hỏi.

“… Bạn tặng ạ.”

“Chu Hàn?”

Hà Tri Hiểu: “Mẹ…”

“Đi thay lại quần áo đi, mua cái này.”

Mẹ Hà đẩy nó vào, Hà Tri hiểu nhắn tin cho Chu Hàn trong phòng thử quần áo: “Toang rồi! Mẹ tớ biết rồi! Cậu đừng trả lời, tớ phải xóa hết tin nhắn đi mới được! Đừng nhắn lại!”

Xóa sạch tin nhắn, Hà Tri Hiểu thấp thỏm theo mẹ ra ngoài, giờ ăn trưa, mẹ Hà tìm một quán ăn yên tĩnh ăn cơm.

“Bắt đầu từ khi nào?”

“Học kì trước…”

“Thành thật khai báo.”

“Thì lớp mười một ạ… Mẹ, đó giờ Chu Hàn vẫn dạy con học bài mà, bọn con ở cạnh nhau cũng chỉ có học tập, cậu ấy nói bây giờ học là quan trọng nhất, đợi lên đại học rồi chơi sau, thế nên con không lơ là học hành…” Tri Hiểu nói.

“Mẹ biết, điểm số của Chu Hàn cao hơn con chẳng phải chỉ một hai điểm thôi đâu, lên đại học chắc chắn con không thể cùng trường với thằng bé, con nói con muốn lên Bắc Kinh học là vì muốn ở bên cậu ta à?” Mẹ Hà hỏi.

Hà Tri Hiểu im lặng thừa nhận.

Mẹ Hà trầm mặc một lúc, nói: “Hết thảy đều đặt việc học lên hàng đầu, con nói hai đứa bên nhau là để học tập, mẹ tin con, nhưng mẹ chỉ xem điểm số, còn hai tháng nữa là thi đại học, bố mẹ đã làm hết những gì bố mẹ có thể làm, nếu con không muốn học bố mẹ cũng chẳng thể ép uổng, tương lai là của mình, con tự nghĩ kĩ xem cái gì là quan trọng nhất.”

“Con biết mà, con đang học rất nghiêm túc, con muốn thi đại học.”

Mẹ nói: “Vậy thì tốt, đừng nói chuyện này với bố con, ông ấy mà biết thể nào cũng đòi đi đánh Chu Hàn, con tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Hà Tri Hiểu bất ngờ: “Mẹ không phản đối ạ?”

“Phản đối vô dụng, mẹ tôn trọng con, hi vọng con đừng làm bố mẹ đau lòng.”

“Không đâu.”

“Ăn đi.”

***

Tháng Tư, theo kế hoạch học tập của Chu Hàn, Hà Tri Hiểu bắt đầu ôn kiến thức tổng hợp môn văn lần thứ ba, thời gian còn lại nó dồn hết vào tiếng Anh, lập chí thi đạt điểm thật cao để bố mẹ không phải phiền lòng.

Giờ ra chơi thứ bảy, Hà Tri Hiểu lên tầng bốn tìm Trương Mỹ Mỹ và Tôn Hiểu Mẫn, lúc đi đến A14 thì thấy Tôn Hiểu Mẫn đang cãi cọ với vài đứa con gái.

Căn nguyên sự việc là A15 có một đứa bị bạn trai đá quay sang theo đuổi Tôn Hiểu Mẫn, con bé này vốn đã khó chịu, cứ rảnh rỗi là lại nói xấu Tôn Hiểu Mẫn với người khác, thêm mắm dặm muối tung hàng loạt tin vịt về chuyện của nó với Mạnh Kha và những người theo đuổi khác trước kia, bôi nhọ Tôn Hiểu Mẫn thậm tệ.

Tôn Hiểu Mẫn cũng nhịn chúng nó lâu rồi, hôm nay không nhịn được quay sang mắng, đối phương người đông thế mạnh, Hà Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ kéo nó định đi.

Một con bé tóc nhuộm vàng trong số đó nói: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chủ động thuê phòng với con trai, có thấy mình rẻ tiền không, đừng tưởng người ta yêu mày bao nhiêu, mẹ nó chỉ là ngủ miễn phí với con đĩ mày thôi!”

Tôn Hiểu Mẫn nổi giận: “Mẹ kiếp mày nói ai?”

Con bé tóc vàng cười: “Nói bọn mày chứ ai, học kì trước ngày nào Hà Tri Hiểu cũng suốt đêm không về thuê phòng với Chu Hàn, ai mà chả biết, còn cả đống chuyện bẩn thỉu của mày nữa, cưa bạn trai của người khác, làm sao? Làm kĩ nữa còn muốn lập đền thờ?”

“Mày nói ai suốt đêm không về!” Hà Tri Hiểu tức giận.

“Mày chứ ai! Dư Phỉ cùng lớp với mày, chuyện truyền khắp kí túc xá mày rồi, còn cả lão già đi BMW của mày nữa!”

Hà Tri Hiểu tức đến mặt đỏ gay: “Mày nói lung tung! Đi BMW là chị tao, tới đưa đồ ăn cho tao!”

“Lắm lời với bọn ngu này làm gì.”

Tôn Hiểu Mẫn kéo Hà Tri Hiểu ra vung thẳng một cái bạt tai tới, hai bên quần thảo, bạn bè chung quanh vội kéo ra.

“Làm gì đấy!”

***

Đánh nhau ngay trước kì thi đại học, giáo viên gọi mấy người lên văn phòng hỏi bọn nó có còn cần tiền đồ không.

Ai nấy đều bị gọi điện thoại cho phụ huynh, Hà Tri Hiểu cuống đến bật khóc.

Sau khi mẹ Hà chạy tới trường, thầy giáo bảo mấy đứa nó về lớp, ra khỏi văn phòng, Dư Phỉ nói với Tôn Hiểu Mẫn: “Mày đợi đấy cho tao.”

Hà Tri Hiểu xuống đến tầng ba, Chu Hàn chờ nó ở đầu cầu thang, trông thấy nó, Chu Hàn sốt ruột kéo nó sang một bên.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có bị thương không? Ai đánh cậu?” Chu Hàn hỏi.

“Không đánh, Chu Hàn, tớ toi rồi, mẹ tớ tới. Con Dư Phỉ A15 đó nói với người khác là tớ cùng cậu ra ngoài… thuê phòng, còn nói tớ tìm lão già đi BMW, cái lần chị Tâm Tâm đưa đồ ăn cho tớ đó… Làm sao bây giờ, mẹ tớ chắc chắn sẽ đánh chết tớ.”

Tri Hiểu khóc không thở nổi.

Chu Hàn lấy tay áo lau nước mắt cho nó, vừa tự trách vừa tức giận: “Đừng sợ, để tớ nói chuyện với bố mẹ cậu, chúng ta không làm chuyện bậy bạ, tớ sẽ giải thích với họ, đừng khóc.”

Hai bên đánh nhau đều không chịu khai nguyên nhân cãi vã cụ thể, chỉ nói là không vừa mắt nhau.

Đáng tiếc, Hà Tri Hiểu ôm Chu Hàn khóc lóc trong hành lang, bị bố Hà vội vã chạy tới bắt gặp.

***

Yêu sớm hoàn toàn bại lộ, Hà Tri Hiểu bị giám sát, bố nó quyết định đích thân đón nó tan học mỗi tối.

Đến ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, mẹ Hà nhận được điện thoại của mẹ Chu Hàn, thái độ đằng trai rất thành khẩn.

“Mẹ Tri Hiểu à, không phải tôi nói đỡ cho con trai mình đâu, tôi chỉ muốn nói với chị, tôi hiểu tâm trạng làm mẹ bé gái của chị, nếu tôi có con gái bảo bối tôi cũng sợ nó bị người khác bắt nạt, tôi gọi điện cho chị là muốn nói với chị, Chu Hàn tuyệt đối không làm hại Tri Hiểu, tôi cũng hỏi rồi, hai đứa nó bên nhau rất tấn tới, cùng học bài chuẩn bị thi đại học, đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện cả.”

Mẹ Hà rất sắc bén: “Con tôi tôi biết, ngốc nghếch ngờ nghệch, chẳng hiểu cái gì hết.”

Mẹ Hà tiếp lời: “Chị đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý nói Tri Hiểu không tốt, tuy chưa từng gặp Tri Hiểu nhưng tôi đã nghe Chu Hàn kể rất nhiều, tôi rất thích cô bé, có thể nuôi dạy nên một đứa trẻ tính tình sáng sủa như vậy, hẳn là chị và anh nhà đã tốn rất nhiều tâm huyết. Mẹ Tri Hiểu à, tôi nghĩ thế này, bây giờ sắp thi đại học rồi, nếu chúng mình cương quyết nhúng tay vào chuyện này, ắt sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hai đứa bé. Cố gắng ba năm, cuối cùng lại vì chút chuyện này mà phát huy thất thường thì đáng tiếc quá. Tôi hỏi giáo viên rồi, đều nói là thành tích của hai đứa nó rất ổn định, ý tôi là chúng ta làm phụ huynh vẫn nên cho bọn trẻ tôn trọng và tự do, tin tưởng chúng nó một lần, chị có đồng ý không? Tôi có thể cam kết với chị, tuyệt đối không để Chu Hàn làm tổn thương Tri Hiểu.”

Nói đến nước này rồi, mẹ Hà cũng không tiện làm căng, thật ra vốn bà cũng nghĩ vậy: “Tất nhiên, tôi không hi vọng bất kì một ai trong hai đứa nó thi đại học không như ý vì chuyện này, nhất là Chu Hàn học giỏi như vậy, càng phải xem trọng.”

Mẹ Chu Hàn cười: “Cảm ơn chị đã suy xét thay Chu Hàn, có điều tôi cũng không cảm thấy điểm số là tiêu chuẩn đánh giá một đứa trẻ, Tri Hiểu cũng là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, có thể mang lại niềm vui và hơi ấm cho bạn bè xung quanh, là một cô bé rất tuyệt vời.”

Mẹ Hà mát lòng mát dạ.

Cúp máy, bà về phòng ngủ đấm cho chồng một cú, “Anh đừng có nhúng tay vào chuyện này, em có chừng mực.”