Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 20




Hà Tri Hiểu đã quen thân được với bạn cùng bàn Mã Dương Dương, nguyên nhân là Hà Tri Hiểu có bài ghi anh địa toán rất tốt, có rất nhiều chỗ nó không hiểu, đi hỏi bạn cùng bàn, Mã Dương Dương đều sẽ kiên nhẫn giảng cho nó, Hà Tri Hiểu cũng hào phóng chia sẻ vở ghi của mình.

Mỗi thứ sáu, Chu Hàn đều gửi email cho nó, thỉnh thoảng cũng sẽ giảng bài cho nó trên QQ. Không ai nhắc đến câu hỏi đêm đó nữa, ở trường, Hà Tri Hiểu vẫn rất ít khi trông thấy Chu Hàn ngoài phòng học A1.

Tối trước kì thi tháng, ăn xong, Hà Tri Hiểu ôn lại sử, phát hiện ra rất nhiều kiến thức mình đã nhớ vững vàng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nắm chắc được bài thi.

“Toi rồi, vừa lỡ chân đã bước lên con đường học tập, mình đã không còn là mình nữa rồi!”

Hà Tri Hiểu lâm vào trạng thái tự kiểm điểm sâu sắc.

Điểm thi tháng rất lí tưởng, đứng thứ mười lăm trong lớp. Kì nghỉ quốc khánh phải học thêm, nhưng cũng có thể nghỉ trọn vẹn ba ngày, Hà Tri Hiểu dạt dào mong đợi, đã hẹn sẵn đám Trương Mỹ Mỹ đi ăn lẩu cay rồi karaoké từ sớm, Lâm Vân Vân cũng tới, đám con trai tan học đi đá bóng, tới quán karaoké muộn hơn.

Họ bắt bus trước cổng trường đến trường Sư phạm, người rất đông, chen lên xe đi mấy trạm, người xuống bớt rồi mới nhìn thấy Chu Hàn cũng ở trên xe, đi cùng bạn nữ quen thuộc kia.

“Mẹ nó! Bạn trai mày ngoại tình rồi!” Trương Mỹ Mỹ nhỏ giọng la.

Hà Tri Hiểu cấu nó: “Đừng có nói lung tung!”

“Á! Đau chết mất!”

Tiếng kêu hơi to, Chu Hàn phía trước nhìn lại, Hà Tri Hiểu nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.

“Chu Hàn, cậu không đi đá bóng với đám Lý Dư à?”

Chu Hàn đi ra phía sau, Trương Mỹ Mỹ hỏi.

“Tớ phải đến hiệu sách mua đề thi, lát nữa sẽ đến karaoké tìm các cậu.” Chu Hàn trả lời, mắt nhìn đỉnh đầu Hà Tri Hiểu.

Cô bạn bên cạnh cậu hỏi: “Mọi người học cùng lớp 10 à?”

“Ừ.”

“Tớ tên là Tô Nhan, rất hân hạnh được biết các cậu, các cậu chuẩn bị đi hát à? Tớ có thể đi chung không? Lớp bọn tớ chỉ biết mỗi học, chán lắm.”

“Hoan nghênh hoan nghênh, không thích học tìm bọn tớ chơi là chuẩn rồi.” Hà Tri Hiểu cười.

Đến trạm kế, Chu Hàn và Tô Nhan xuống xe, họ đi thêm ba trạm nữa thì tới Sư phạm, vừa xuống xe, Trương Dương đuổi theo Trần Giai Giai đã tới nơi.

Bốn cô bạn một Trương Dương vào quán lẩu cay, Trương Dương chạy vặt cho Trần Giai Giai, những người còn lại thì cậu ta mặc kệ.

Hà Tri Hiểu: “Giai Giai, cậu đừng để ý đến nó.”

Trần Giai Giai: “Được.”

Trương Dương cáu: “Mày muốn chết phỏng Hà Tri Hiểu, mày ăn lắm vậy tự đi mà bưng!”

Hà Tri Hiểu quả thật gọi hơi nhiều, đột nhiên hết hứng ăn, nhưng nó vẫn kiên cường ăn sạch bách.

Quán karaoké nằm ngay trên con phố sau hàng lẩu cay, trước cửa trường học, rất thuận tiện. Bao đứt buổi tối đến mười một giờ, tiêu ít nhất 168 đồng là được, mấy người họ vào trước, chọn vài món ăn vặt hoa quả thức uống, lại gọi thêm bia.

Bọn đi đá bóng tới trước, tiếp đó là Chu Hàn và Tô Nhan đồng hành. Lý Dư cầm đầu đùa giỡn năm phút, Hà Tri Hiểu hát bài hát của mình, đơn ca một bài “Đậu nành”, rồi cùng Trần Giai Giai song ca “Hôm nay anh phải cưới em”. Đám con trai uống rượu, 168 đồng nhanh chóng tiêu hết, Lý Dư lại gọi thêm một két bia, còn gọi điện đặt hàng bên cạnh mang một đống đồ nướng sang.

Trương Dương: “Mày ăn lắm vãi Hà Tri Hiểu! Vừa ăn xong cả chậu lẩu cay mà vẫn còn ăn tiếp nướng được!”

Hà Tri Hiểu: “Giai Giai! Ngày mai cậu cũng đừng để ý tới Trương Dương!”

“Được, mau tới hát đi.” Trần Giai Giai đưa mic cho nó, Hà Tri Hiểu tay trái mề gà tay phải mic hát một bài tuyệt cú mèo.

“Bọn mày đừng gào nữa, đau hết cả tai, chẳng biết cho bạn mới hát gì cả, thiếu lịch sự!”

Trương Mỹ Mỹ đẩy Tô Nhan tới trước màn hình điều khiển, Tô Nhan ngồi chọn một bài rồi bắt đầu hát.

“My skin’s still burning from your touch, oh I just can’t get enough…”

Mọi người dần yên lặng trong tiếng hát êm dịu của Tô Nhan, hát “Burning” phát âm rất chuẩn, nốt cao uyển chuyển, nốt thấp mê hoặc…

Hà Tri Hiểu không động vào mic nữa.

Chán chết, chưa đến chín rưỡi, Hà Tri Hiểu đã muốn đi, Trương Mỹ Mỹ đi cùng nó.

Ở bến chờ bus, Trương Mỹ Mỹ nhìn Hà Tri Hiểu ủ rũ, mấy lần muốn nói lại thôi, xa xa có xe chạy tới, hai người lấy thẻ xe bus ra chuẩn bị lên xe, bỗng, Hà Tri Hiểu bị ai níu lại.

Chu Hàn: “Có lời muốn nói với cậu.”

Trương Mỹ Mỹ cười, lên xe: “Tao về nhà trước đây, bái bai.”

***

Chu Hàn: “Tớ và Tô Nhan chỉ đến hiệu sách lấy đề thi thôi.”

Hà Tri Hiểu cúi đầu nhìn xuống đất: “Ò.”

“Cậu không vui à?”

“Phải.”

Chu Hàn khấp khởi, “Tại sao?”

“Bởi vì Trương Dương siêu phiền, cứ nói tớ ăn lắm.”

“Còn gì nữa không?”

Hà Tri Hiểu: “Thật ra tớ còn chưa ăn no.”

Chu Hàn: “…”

Hà Tri Hiểu nhìn cậu: “Cậu chỉ nói cái này thôi à? Hại tớ lỡ xe, tớ phải về nhà, mẹ tớ giục rồi.”

“Tớ đưa cậu về.”

“Không cần.”

Chu Hàn: “Không phải cậu chưa no à? Cậu còn muốn ăn gì nữa, tớ mua cho cậu.”

“Đột nhiên no rồi.”

Chu Hàn cười, nhìn Hà Tri Hiểu với ánh mắt không rõ ý tứ, chợt bảo: “Cậu hát rất hay.”

“Hả?”

“Tớ bảo là cậu hát hay nhất.”

Hà Tri Hiểu sửng sốt, cố ra vẻ trấn định, mặt không biểu cảm: “Vậy tai cậu có vấn đề đó.”

Hai người đứng song song chờ xe, Hà Tri Hiểu rất ư phiền muộn, người bên cạnh lại cứ cười cười ngó nó như thiểu năng, phiền thật sự.

Xe đến, lên xe, ra sau ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, Chu Hàn ngồi cạnh nó, nó nói: “Đến trạm cậu xuống xe đi, tớ về một mình…”

Lời còn chưa dứt, Chu Hàn đã nhét một bên tai nghe vào tai nó, giai điệu truyền vào não, là một giọng nam đang hát gì đó bằng tiếng Anh, Hà Tri Hiểu chỉ nghe hiểu mỗi câu “you’re beautiful ~”. Nó kéo tai nghe ra ném trả cậu, Chu Hàn lập tức đổi sang một bài của Sodagreen, một lần nữa đeo lên cho nó.

Một đường dịu êm về nhà, Hà Tri Hiểu chuẩn bị vào khu dân cư, Chu Hàn giữ nó lại: “Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ.”

“Cái gì?”

Mắt Chu Hàn sáng quắc: “Có phải cậu quên mất tớ nói tớ thích cậu không, câu trả lời của cậu là gì?”

Tim Tri Hiểu đập như sấm rền, đến rồi đến rồi, cơ hội từ chối ngay mặt! Ha! Rốt cuộc Hà Tri Hiểu cũng chờ được đến giây phút này, thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của cậu, chuyện này xem như rốt ráo kết thúc, sau này không cần phải canh cánh trong lòng nữa.

“Đầu tiên, cảm ơn tấm lòng của cậu, tớ không thích cậu kiểu đó!”

Chu Hàn rất bình tĩnh: “Vậy cậu thích tớ kiểu nào?”

“Thì kiểu bạn tốt.”

“Được, đã biết, mau về nhà đi.”

Hử? Hình như có gì đó sai sai… Không nói rõ được, kệ đi! Hà Tri Hiểu lắc đầu trở về, đi được mấy bước, Chu Hàn gọi với theo nó.

“Hà Tri Hiểu, sau này cũng tiếp tục thích tớ như vậy đi.”

“Hả?”

“Bạn tốt, không phải à?”

“Ò.” Hà Tri Hiểu gật đầu đi tiếp.

Không đúng! Tại sao lại thành ra bị cậu thuyết phục thế này? Thế là không được! Lần đầu tiên nó được tỏ tình, nó đang từ chối người ta cơ mà, dựa vào đâu phải nghe cậu? Còn lâu!

Chu Hàn đã đi rồi, Hà Tri Hiểu chạy đuổi theo gọi cậu lại.

“Sao vậy?”

Hà Tri Hiểu đứng lại, nói với cậu: “Chu Hàn, tớ không thể tiếp tục làm bạn với cậu được, cậu học A1, tớ học A6, chênh lệch giữa chúng ta quá lớn!”

Chu Hàn: “…”