“Lý Dư và Ngô Phỉ chia tay rồi!” Trần Giai Giai nói với Hà Tri Hiểu.
“Hả?”
Trần Giai Giai cho Hà Tri Hiểu xem trang nhật kí của Ngô Phỉ, Ngô Phỉ viết: “Quá khứ chất chứa bao hẹn thề…”
Trần Giai Giai: “Sau lần trước bạn ấy add QQ tớ, tớ không để ý lắm, trang cá nhân xóa hết album ảnh rồi, trang tình nhân cũng mất.”
Hà Tri Hiểu: “Chậc chậc, yêu với chả đương! Qua mấy ngày nữa lại hòa hảo thôi, cứ chờ xem, truyện nào mà chả viết vậy.
Ba ngày sau, Hà Tri Hiểu đến nhà ăn ăn trưa cùng Trương Mỹ Mỹ, Trần Giai Giai và Tôn Hiểu Mẫn thì thấy Lý Dư đi ăn cùng hoa khôi A15 Lâm Vân Vân, ăn xong còn đi siêu thị, Lý Dư mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Lâm Vân Vân.
“Lý Dư chó vãi!”
“Lâm Vân Vân mù à!”
“Ngô Phỉ thảm quá!”
“Lý Dư chó vãi!”
Thứ sáu tan học, Lý Dư gọi mọi người tối đi karaoké, nói muốn giới thiệu bạn gái mới với bạn bè, Hà Tri Hiểu nhất định phải tham dự.
Hóng hớt vui thật đấy, nhưng Tri Hiểu phải đến phòng vẽ.
“Thế thì thứ bảy đi, chiều đi chơi, karaoké với ăn nướng!” Lý Dư nói.
Hà Tri Hiểu: “Thứ bảy tao cũng phải đến phòng vẽ…”
Lý Dư: “Thứ năm còn phải đến trường kìa, không phải hôm qua mày cũng cúp học à? Không nể mặt nhau chứ gì? Hà Tri Hiểu, mày có phải thế không?”
Hà Tri Hiểu: “Bọn mày đi trước đi, vẽ xong tao đến tìm bọn mày sau.”
Lý Dư: “Thế mới đúng chứ. Vậy tối nay tao đi đá bóng, Chu Hàn đi không ông ê!”
Chu Hàn: “Được.”
“Cậu cũng đá bóng?” Tri Hiểu hỏi.
Chu Hàn: “Ừ… Chiều nào tớ cũng đi đá bóng với đám Lý Dư mà, cậu không biết à?”
Hà Tri Hiểu: “Tớ tưởng là cậu tập trung học quá nóng đổ mồ hôi!”
Chu Hàn cảm thấy mình cũng sắp mắc bệnh đau dạ dày rồi, cậu nhìn Hà Tri Hiểu, nói: “Sau này cố gắng đừng dùng chỉ số thông minh của cậu lí giải thế giới nữa, hỏi nhiều không chết được đâu.”
“Ò ò!”
Tri Hiểu thu dọn cặp sách rồi đi cùng Trương Mỹ Mỹ, Trần Giai Giai và Tôn Hiểu Mẫn, lúc đi ngang qua sân bóng, trông thấy một cô bạn ngồi bên sân ôm áo đồng phục và chai nước đang chơi điện thoại, hẳn là Lâm Vân Vân.
Lại gần, mấy cô bé nhìn nhau, Lâm Vân Vân thân thiện nở nụ cười trước, Hà Tri Hiểu đáp lại một nụ cười ngu ngơ.
“Này, hai cậu đều là hoa khôi lớp, có thấy không vừa mắt nhau không?” Tôn Hiểu Mẫn hỏi Trần Giai Giai.
Trần Giai Giai nguýt: “Làm ơn, có phải là đi thi hoa hậu ai thắng làm hoa hậu hoàn vũ đâu, ai để ý chứ! Lâm Vân Vân tốt tính lắm, kiểu người dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ nữa.”
Bốn giờ chiều thứ bảy, sau khi tan lớp ở phòng vẽ, Hà Tri Hiểu mua cốc trà sữa trân châu chậm rì rì mò đến quán karaoké, lúc sắp tới phòng bao thì trông thấy Lý Dư và Chu Hàn lén lén lút lút ngoài cửa, lại gần, đứng lại, Chu Hàn lấy hai trăm tệ trong túi quần ra dúi cho Lý Dư.
“Cảm ơn nhé người anh em!” Lý Dư vỗ vai Chu Hàn.
“Làm gì đấy!” Hà Tri Hiểu la lên.
Lý Dư nhảy dựng: “Hù chết bố mày.”
Vào phòng, bên trong sói tru quỷ rống, trên bàn chén đĩa lộn xộn, Hà Tri Hiểu gọi một đĩa bỏng ngô bắt đầu chọn bài hát, chọn một hơi đủ hết Thái Y Lâm Lương Tịnh Như Tiêu Á Hiên Vương Phi Ngũ Nguyệt Thiên SHE Sodagreen, đang định há họng thì Lý Dư nói: “Còn hơn bốn mươi phút nữa là hết giờ.”
Hà Tri Hiểu: “Thế đủ rồi, vậy để tao hát bốn mươi phút!”
“Yêu cho sảng khoái! Yêu cho sướng đ…”
Mới hát một câu đã bị ấn pause, Hà Tri Hiểu đang định đánh nhau thì Lý Dư giơ ly rượu lên diễn thuyết.
Lý Dư: “Hà Tri Hiểu, mày qua đây.”
“Ứ! Ba giây không ấn play tao sẽ hát chay!”
“Đây đây đây.” Lý Dư ấn play cho nó.
Tri Hiểu sung sướng hát một lượt: “Ấy, xin lỗi lỡ ấn replay rồi, để hát thêm lần nữa!”
“Cút!”
Sau cùng vẫn là Lý Dư diễn thuyết: “Người đã đông đủ, để giới thiệu lại nhé, đây là Lâm Vân Vân bạn gái tớ. Hôm nay gọi mọi người tới còn có chuyện khác cần nói, trước đây tớ chập mạch nổi giận với Hà Tri Hiểu, mọi người đều là nhân chứng, hôm nay chính thức xin lỗi, Hà Tri Hiểu, xin lỗi nha.”
Hà Tri Hiểu khoát tay: “Chấp nhận, mày tự phạt ba ly đi, tao hát một bài bày tỏ tha thứ.”
“Được.”
Hà Tri Hiểu ra màn hình chọn một bài bắt đầu hát: “Chia tay vui vẻ chúc mày vui vẻ, Lâm Vân Vân có thể tìm được người tốt hơn!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Đám con trai uống rượu, hát hò, uýnh lộn với vua karaoké tự phong Hà Tri Hiểu, chí chóe một hồi, Lâm Vân Vân tìm Hà Tri Hiểu tán gẫu: “Lý Dư nói với tớ rồi, anh ấy kể cho tớ nghe rất nhiều chuyện vui khi hai người còn ngồi cùng bàn, rất hân hạnh được biết cậu Hà Tri Hiểu, tớ cảm thấy cậu rất thú vị, sau này chúng ta có thể chơi với nhau không?”
Hà Tri Hiểu nhìn Lâm Vân Vân: “Wow, cậu dịu dàng thế, giọng êm tai quá, hát một bài đi!”
Lâm Vân Vân cười, chọn một bài acoustic, Lý Dư rất lấy làm kiêu ngạo. Kiêu ngạo được ba phút, Lý Dư đột nhiên thì thầm với Hà Tri Hiểu: “Ngô Phỉ tới, tao đi đuổi nó, giúp tao cái, tạm thời đừng để Lâm Vân Vân ra ngoài.”
Hà Tri Hiểu kinh ngạc ngẩn ra: “Mày đúng là con lợn!”
“Lát nữa kể với mày sau.”
Lý Dư lẳng lặng rời đi.
Ngô Phỉ đợi hắn trong con hẻm đối diện quán karaoké, hai mắt đẫm lệ hỏi: “Nghe nói anh có bạn gái mới?”
“Ừ.”
“Em không tin! Lý Dư, chúng ta bên nhau rất ổn mà, sao đột nhiên anh lại như vậy, anh thích em như thế, em đã làm sai cái gì mà anh muốn chia tay với em?”
“Không thích cô nữa có được không?”
“Em không tin, bữa trước anh còn mắng Hà Tri Hiểu vì em cơ mà, em không tin anh không có tình cảm với em, là vì lần trước em gây sự với anh sao?”
Lý Dư ngắt lời cô gái: “Cô đã nhắc đến Hà Tri Hiểu thì tôi cũng nói rõ luôn với cô. Tôi và Hà Tri Hiểu là bạn thân, lần đó tôi mắng nó đúng là vì chuyện của cô, nhưng sau đó tôi ý thức được rằng mất một người bạn vì cô không đáng, nếu bạn tôi vì chuyện này mà không với với tôi nữa, tôi sẽ rất buồn, nhưng đổi lại, chia tay với cô vì bạn của tôi, tôi chả buồn khổ gì hết.”
Ngô Phỉ khóc lóc, Lý Dư định đi, Ngô Phỉ ôm hắn: “Em không tin, anh cho em xem điện thoại của anh đi, anh xóa hết hình chụp chung của bọn mình rồi à? Chắc chắn là anh chưa xóa album!”
Lý Dư giãy ra, không nhịn được lấy điện thoại mở trang cá nhân ra cho cô ta xem.
Ngô Phỉ xem xong QQ lại đi xem tin nhắn inbox và album ảnh trong điện thoại, mọi thứ đều mất sạch, cô nàng bi thương nhìn Lý Dư, hỏi: “Em không tốt chỗ nào anh nói ra đi em có thể thay đổi, anh đừng chia tay với em được không?”
“Ngô Phỉ, cô phiền chết đi được, ban đầu thấy cô phóng khoáng nên mới chơi với cô, ai ngờ cô lại như vậy, hôm nay nói rõ với cô rồi, sau này đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Em không tin lời anh, nhất định là anh đang giận lẫy, cố ý chọc tức em, chúng ta nói chuyện tử tế đi.” Ngô Phỉ không chịu thôi.
“Trả điện thoại cho tôi, tôi phải đi.”
“Anh muốn đi cũng được, có vài chuyện em phải hỏi rõ ràng, anh nói thật thì sau này em sẽ không tìm anh nữa.”
“Hỏi đi!”
…
Tri Hiểu báo với Mỹ Mỹ cùng tán gẫu ca hát cùng Lâm Vân Vân, Lâm Vân Vân trao đổi số điện thoại và QQ với Hà Tri Hiểu, mấy cô bạn hẹn nhau ngày mai cùng đi dạo phố.
Đang trò chuyện thì cửa phòng mở ra, một nữ sinh lạ mặt đi vào gọi Lâm Vân Vân ra ngoài nói chuyện, là bạn cùng lớp của Vân Vân.
Tri Hiểu chuyển sang ngồi cạnh Chu Hàn, nó hỏi Chu Hàn lúc trước đưa tiền cho Lý Dư làm gì.
“Không đủ tiền.” Chu Hàn nhỏ giọng đáp.
Tri Hiểu nhìn đống đồ gọi trên bàn, đúng là không đủ thật: “Vậy bọn mình chia tiền đi.”
“Không cần, cũng không thiếu nhiều lắm.” Vừa nói, Chu Hàn vừa đưa bỏng ngô cho nó.
Tri Hiểu ăn được hai miếng thì nhớ tới lời dặn dò của Lý Dư, vội đứng dạy chạy ra ngoài tìm Lâm Vân Vân. Hành lang không có, sảnh lớn không có, nó chạy ra cửa xem, đang định trở về thì điện thoại đổ chuông, là số của Lâm Vân Vân vừa lưu ban nãy.
“Alo?”
“Cứu!”
“Cậu ở đâu? Làm sao vậy?”
Điện thoại cúp máy, Tri Hiểu vừa hỏi phục vụ trong sảnh vừa gọi điện cho Lý Dư, bên kia từ chối cuộc gọi, Tri Hiểu cuống muốn chết, chạy về phòng bao, “Lâm Vân Vân xảy ra chuyện rồi!”
Đám con trai ùa ra ngoài tìm người, Trần Giai Giai tỉnh táo kéo mấy bạn nữ đến phòng vệ sinh nữ, cửa đóng chặt, trong quán karaoké quá ồn, căn bản không nghe được động tĩnh bên trong.
“Chắc chắn là ở trong này.” Trần Giai Giai nói.
“Tớ đi gọi người!” Tri Hiểu chạy đi tìm ông chủ mở cửa.
Lúc chạy về, đám con trai cũng đã trở lại, Trần Giai Giai đang dặn dò mọi người: “Mấy cậu qua bên kia canh chừng, đợi lát nữa người đi ra phải cản hết lại không được để ai chạy thoát, nhất là điện thoại, phải giành lại trước!”
Chu Hàn Hàn nhìn cô.
Trần Giai Giai lại hỏi ông chủ: “Có thể trốn qua cửa sổ không?”
“Tầng ba đấy! Không muốn sống nữa?” Ông chủ nói.
Trần Giai Giai không yên tâm: “Hai cậu xuống dưới trông chừng đi.”
“Bên trong có ai không? Tôi mở cửa đây!”
Cửa mở, bốn năm đứa con gái tóc đủ màu sắc vọt ra, Trần Giai Giai và Tôn Hiểu Mẫn chen vào tìm Lâm Vân Vân, những người còn lại ngăn cản người đánh, Tri Hiểu vào trong xem, Lâm Vân Vân ngã dưới đất, trên mặt đầy máu, áo phông bị xé rách… Nữ sinh gọi Lâm Vân Vân ra lúc trước trốn trong góc, trong tay dưới chân là điện thoại bị đập vỡ màn hình.
“Không được chạy!”
Một đứa con gái vùng thoát toan chạy, Tri Hiểu thấy thế xông lên cản, đối phương chẳng biết nhặt được từ đâu một cây gậy, nện xuống cánh tay Hà Tri Hiểu…
“Hà Tri Hiểu!”
Chu Hàn vọt một bước dài tới đỡ thân mình sắp lăn xuống của nó.