Hà Tri Hiểu về đến nhà, bố mẹ đã biết chuyện. Sau khi hỏi chuyện nó, mẹ Hà gọi điện cho chủ nhiệm lớp bày tỏ hi vọng con mình có thể an tâm đi học ở trường, không phải chịu áp lực không cần thiết.
Hà Tri Hiểu hơi muốn khóc. Suy đi nghĩ lại, câu hôm trước mẹ nó bảo chỉ có bố mẹ mới bao dung vô hạn cho nó cứ quanh quẩn mãi trong đầu, sau cùng, nó vẫn nói thật với bố mẹ.
“Thế tức là rốt cuộc cô Hà có đẩy bạn nữ đó xuống cầu thang không?” Mẹ Hà hỏi.
“Cái gì? Đẩy xuống cầu thang?” Tri Hiểu bối rối.
“Nhìn xem, em biết ngay mà, nó đúng là ngu y như bò! Đặt vào phim truyền hình chính là cái loại nhân vật đang đi đường thì gặp trúng cảnh sát đuổi bắt tội phạm, tội phạm dúi dao vào tay nó, thế là nó bị bắn chết đấy!” Mẹ Hà nó.
“Mẹ…”
Bố Hà than thở: “Cái nhìn về thị phi của trẻ con và người lớn không giống nhau, hành xử không biết chừng mực, không suy xét hậu quả, cần phụ huynh dạy dỗ cẩn thận bằng không sẽ rất dễ gây họa.”
Mẹ Hà tiếp lời: “Lại chả, trẻ con bây giờ càng ngày càng khó quản, còn cả cái loại ngu muốn chết này nữa.”
Tri Hiểu tức anh ách mà chẳng dám hé răng.
Buổi tối đi ngủ, Chu Hàn nhắn QQ cho nó hỏi có bị mắng không, Tri Hiểu đáp lại một biểu tượng khóc thầm, nói bị mắng là ngu.
Trở lại trường học, Tri Hiểu không còn bị giáo viên gọi đi hỏi chuyện nữa, A5 và A8 đổi giáo viên tiếng Anh, cô giáo Hà và Tôn Hiểu Mẫn thôi đến trường, Mạnh Kha cũng xin nghỉ.
Chủ nhiệm khối đến lớp A8 mở họp, hỏi về mâu thuẫn giữa cô giáo Hà và Tôn Hiểu Mẫn, học sinh cả lớp nhất trí nói là cô Hà không có đức hạnh nhà giáo, ngày nào cũng nhục mạ học sinh.
Chủ nhiệm lớp đau đầu hết sức: “Lợi hại thật, đây là cái lớp lợi hại nhất tôi từng dạy, nổi danh toàn trường, quá là lợi hại! Các thầy các cô cực nhọc giảng bài cho mấy đứa mà đổi lại mấy đứa báo đáp như vậy đây, thật khiến người ta tổn thương quá sức!”
Lý Dư đứng bật dậy: “Thầy Lưu, cô Hà đối xử với học sinh thế nào ai cũng chứng kiến cả, cô ấy phải quá đáng ra sao mới có thể khiến hơn bốn mươi người không hẹn mà cùng vu hãm cô ấy chứ? Không có khả năng ấy đâu.”
Chủ nhiệm lớp cười khẩy: “Không hẹn mà cùng, được lắm, xem ra tiết ngữ văn nào của tôi bạn Lý Dư cũng học rất chăm chú, vinh hạnh vinh hạnh! Hôm xảy ra chuyện cậu có tới trường không? Tuần này cậu đi học được mấy tiết? Gọi bố cậu lại đây, không học thì dẫn về nhà đi!”
Bên dưới có người cười trộm.
Buổi chiều, có bạn nghe được tin đồn trường muốn đuổi học Tôn Hiểu Mẫn, dấy lên trong quần chúng một làn sóng phẫn nộ.
“Thật quá đáng! Dựa vào đâu mà xử phạt học sinh? Sao không đi đuổi bà Hà ấy?”
“Đúng! Bọn mình phải lên sở giáo dục phản đối!”
“Đúng!” Hà Tri Hiểu tán thành.
Chu Hàn nhức đầu kéo Hà Tri Hiểu chuẩn bị khởi nghĩa ngồi xuống: “Tin đồn thôi mà.”
Lại có người nói: “Năm ngoái khối mười hai có một anh làm gãy chân bạn cùng lớp mà chẳng nổi được miếng bọt nước nào! Còn không phải là vì nhà anh đó có quyền có thế à!”
“Nhà trường là như vậy đấy, khẳng định sẽ chỉ thiên vị giáo viên, học sinh không quyền không thế cứ đợi bị làm thịt đi!”
Cả đám người kích động bàn bạc chuyện đi phản đối, Chu Hàn một mực giữ im lặng xem điện thoại. Đợi đến lúc cậu trả lời xong mấy tin nhắn, quay đầu lại, bạn cùng bàn của cậu đã vẽ tay biểu ngữ phản đối rồi…
Chu Hàn đứng dậy cất tiếng: “Muốn lên hiệu trưởng phản đối thì tốt nhất là hành động tập thể, phải cả lớp cùng đi, chỉ cần có một người không muốn đi thì tớ cảm thấy đừng nên hấp tấp, luật pháp không phạt đám đông, cá nhân ra mặt phải nghĩ kĩ hậu quả.”
Mọi người im bặt, mấy người vốn do dự nhờ vậy mà có dũng khí lên tiếng, dần dần, nhiệt tình kích động lắng xuống.
Hà Tri Hiểu rất tức giận, ôm gói bim bim nhai rau ráu. Chu Hàn cuộn tác phẩm của nó lại cất vào cặp sách mình rồi kêu nó ra hành lang: “Cậu có biết vì sao Tôn Hiểu Mẫn lại nghỉ học không? Một là vì nhà trường không thể mặc kệ không quản, dù sao Tôn Hiểu Mẫn cũng công khai khiêu khích danh dự và uy tín của giáo viên, hai là vì nhà Mạnh Kha gây áp lực cho nhà trường. Bố mẹ cậu ấy muốn đưa cậu ấy lên Bắc Kinh học một trường nội trú, đang làm thủ tục, chờ Mạnh Kha đi Bắc Kinh rồi, Tôn Hiểu Mẫn có thể quay về trường.”
“Thật à?”
“Ừ.”
“Vậy cũng không công bằng, hay là chúng ta cũng đi gây áp lực cho nhà trường đi!” Tri Hiểu nói.
Chu Hàn nhìn nó: “Dật Phu có cậu đã đủ áp lực lắm rồi.”
“Tớ làm sao?”
“Không phải cậu là danh họa tương lai à? Đến giờ hiệu trưởng vẫn chưa tìm ra ngôi sao tương lai này, chắc là đang phiền lòng lắm đấy.”
“Chả buồn cười gì hết!”
Chu Hàn nhún vai, hỏi: “Đi ăn xúc xích nướng không?”
“Đi!”
Chuyện quả nhiên đúng như lời Chu Hàn nói, một tuần sau, Tôn Hiểu Mẫn trở lại trường học, nộp bản kiểm điểm năm ngàn chữ lên, cô giáo Hà chuyển sang dạy A11, trận sóng gió này đến đây kết thúc.
Còn việc rốt cuộc là Tôn Hiểu Mẫn tự ngã xuống hay bị cô giáo Hà đẩy thì chỉ người trong cuộc mới biết chân tướng, nhưng từ đầu đến cuối hai người đều cho là mình đúng. Cũng may lợi ích tập thể lớn hơn chân tướng, ai cũng chỉ chọn lời giải thích mà mình bằng lòng tin tưởng, hoặc là phù hợp với lợi ích tập thể của mình.
Tất nhiên, rất nhiều năm sau, đó chẳng qua chỉ là một hồi ức mà lớp 10A8 cười đùa với nhau trong buổi họp lớp mà thôi, khi nhắc lại, mọi người cũng chỉ nhớ đến nhiệt huyết thanh xuân và đoàn kết một lòng của một thời đã xa.
Mạnh Kha đi rồi, Tôn Hiểu Mẫn rất buồn, họ vẫn chưa liên lạc được với nhau.
Tan học, Chu Hàn gọi Tôn Hiểu Mẫn lại, đưa cho cô bạn một món đồ, “Mạnh Kha bảo tớ chuyển cho cậu.”
Tôn Hiểu Mẫn mở ra, là một sợi dây chuyền, trên tấm card viết: Hiện giờ anh không có điện thoại, chờ anh.
Tối thứ sáu, phòng vẽ nghỉ, Hà Tri Hiểu xem phim với mẹ xong ôm bắp rang bơ tám nhảm về tin tức hóng hớt nổi tiếng toàn trường này.
“Mẹ! Có thấy giống phim thần tượng không! Mẹ chồng nhà giàu, uyên ương số khổ, mưu kế tranh đấu, gì cũng đủ hết!” Hà Tri Hiểu nói.
Mẹ Hà nhìn Hà Tri Hiểu ngây ngô, nghiêm túc nói: “Đây không phải phim thần tượng mà là hiện thực. Con có biết thế nào là hiện thực không?”
“Gì ạ?”
“Hiện thực là có nhà có bản lĩnh, có thể giúp con cái giải quyết đâu ra đấy, gây họa lớn cỡ nào cũng xử lí được, có nhà thì không, chẳng hạn như nhà mình. Hiểu Hiểu, con là người bình thường, nhà mình là gia đình bình thường, nếu con vi phạm nội quy trường bị đuổi học, bố mẹ không có bản lĩnh giải quyết cho con đâu, con chỉ có thể gánh hình phạt bị đuổi rồi cầm bằng cấp hai đi nhặt rác thôi, biết chưa?”
Hà Tri Hiểu gật đầu: “Con hiểu, nhưng mà mẹ, sao lần nào mẹ cũng kết thúc bằng hình ảnh con đi nhặt rác vậy chứ?”
“Không muốn nhặt rác thì học hành cho tử tế đi.”
***
Bạn cùng bàn của Chu Hàn luôn đi sớm hơn cậu, thế nên mỗi lần đến lớp, cảnh tượng đập vào mắt Chu Hàn đều na ná thế này: Hà Tri Hiểu đang tán phét, Hà Tri Hiểu đang ăn vặt, Hà Tri Hiểu đang vừa ăn vặt vừa tán phét với bạn cùng lớp, hoặc là Hà Tri Hiểu vừa tán phét ở bàn khác xong trở về.
Nhưng hôm nay, Hà Tri Hiểu đang học.
Trên bàn nó dán một tờ giấy nhớ: Nỗ lực học tập toán lí hóa, thuộc lòng nhớ kĩ văn sử địa, rảnh thì vẽ!
Chu Hàn không dám quấy rầy, yên lặng làm việc của mình, không ngờ Hà Tri Hiểu lại đàng hoàng ngồi làm đề ôn tập sử thật, tuy rằng phần lớn đều là lật sách tìm đáp án, nhưng thái độ rất nghiêm túc, trên tờ đề không có lấy một dấu chấm và chấm hỏi nào bị tô màu vẽ loạn nữa.
Kể từ khi bắt đầu học, giờ tự học sáng nào Hà Tri Hiểu cũng lấy sách lịch sử cổ đại ra học thuộc kiến thức từ thời Hạ Thương Chu trở xuống, bởi vì Chu Hàn nói học sử phải nhớ mốc thời gian, bình thường nhìn nhiều sẽ nhớ kĩ.
Thứ tư, Chu Hàn nói với nó: “Thật ra cậu không cần học thuộc từ bây giờ đâu, từ giờ đến lúc thi đại học hãy còn sớm, thuộc rồi không ôn cũng sẽ quên, cậu chỉ cần thường xuyên xem, đọc đi đọc lại một kiến thức nhiều một chút là tự nhiên sẽ nhớ được thôi.”
Hà Tri Hiểu nói: “Không được, không đọc thành tiếng trong vòng nửa phút tớ sẽ ngủ mất.”
Chu Hàn thở dài: “Vậy cậu tiếp tục đi.”
Sáng thứ sáu, như thường lệ, Hà Tri Hiểu lấy sách sử ra, vừa đọc lên một câu, Lý Hạo bàn trên bất chợt quay phắt xuống. Cậu ta nhìn Hà Tri Hiểu với vẻ mặt hết sức đau khổ, từ lực vỗ bàn có thể nhìn ra đang kiềm chế cảm xúc, giọng cũng vậy: “Từ thứ hai đến giờ, cả một tuần chỉ học mỗi chế độ phân đất phong hầu, cậu có thể đổi sang cái khác không chị gái? Năm đó vua Chu phân đất cũng chả mất đến một tuần đâu!”
Hà Tri Hiểu chớp mắt mấy cái: “Thế nên vua Chu giỏi bỏ xừ, tớ học ngu bỏ xừ, còn cậu, cậu trông như engri bớtxừ (angry birds)!”
Lý Hạo: “…”
Chu Hàn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cứu!”