Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 30




Theo như mị khảo sát thì Trương Thanh Phong chiếm đông đảo, nhưng Hàn Thiên Vũ và Tiểu Tử Quân cũng có sự ủng hộ! Để chiều lòng độc giả Khả nhi sẽ viết cho cả 3 nhưng phần chính thức là của Trương Thanh Phong. Phần về Hàn Thiên Vũ với Tiêu Tử Quân coi như là phần ngoại truyện tặng riêng cho các bạn nha!

Cảm ơn vì đã góp ý! Khả nhi yêu mọi người, yêu nhất nàng với tỷ tỷ a~~~

Đầu tiên là về Tiêu Tử Quân nha~~~

________________________________

Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

10 chiếc xe vừa dừng lại, cánh cửa tự động mở ra, học sinh liền nhao nhao ra ngoài. Một chiếc xe chứa gần 100 người, học sinh đông như kiến chen chúc ra ngoài. Người người đông nghịt lên hắn và Tiêu Tử Quân bị đẩy ra trước, không kịp quay lại kéo nó đi cùng.

Sau khi hiệu trưởng hai trường hét vỡ cả loa học sinh mới xếp lại thành hàng theo lớp. Hắn và nó khác trường nên đứng khá xa nhau, hắn tìm mãi cũng không thấy nó. Theo như lời hiệu trưởng nói thì từ đoạn này xe không thể đi được nên bắt buộc học sinh phải đi bộ, vì rất dễ lạc nên phải bám sát vào nhau.

Sau nửa ngày mệt muốn chết cuối cùng cũng lên đến nơi. Vì hai trường toàn thiếu gia, tiểu thư nên lều đã được dựng sẵn, thức ăn cũng đã chuẩn bị gần xong. Chuyến cắm trại này thực chất là thưởng ngoạn, không hề mang tính chất tự lập.

Hiệu trưởng trường A đứng lên tảng đá cao nhất, dõng dạc gào vào chiếc loa:

_Tất cả học sinh chú ý! Hai trường chúng ta quyết định chơi một trò chơi gọi là "Cặp đôi hoàn hảo"! Một học sinh ở trường A sẽ cặp với một học sinh ở trường B, một nam một nữ! Các em hãy thưởng thức cảnh đẹp và những trò chơi mà hai trường đã chuẩn bị cho các em! Chúc các em có chuyến dã ngoại vui vẻ!

Học sinh nghe xong liền nháo nhác chọn cặp, một trong hai thầy hiệu trưởng lại nói thêm:

_Các cặp sẽ cho nhà trường chọn! Có hai chiếc thùng, trong mỗi thùng là những con số! Nam nữ mỗi người bốc một bên, không quan trọng trường gì, ai trùng số với nhau thì là một cặp!

Các học sinh liền sì một hơi, răm rắp đi đến chỗ 2 chiếc thùng được mở sẵn, không cam lòng mà bốc số. Nó bốc được số 15, hắn thì là 16, anh lại là 17. Mọi người đã chọn cặp xong, hắn và anh đều khó chịu khi người cùng số không phải nó. Nó đi vòng qua đám người để tìm người số 15 còn lại. Nó thì nhỏ mà người lại đông đúc, nó bị xô đẩy, khi nó tưởng mình chắc chắn sẽ ngã xuống thì một vòng tay đã ôm lấy nó.

_Đang mang thai mà đi đứng không cẩn thận gì cả! Lỡ mà xảy ra chuyện gì Phong giết tôi chết!

_Hừ, là cậu à? Tôi ổn, cảm ơn! Tôi cần tìm cặp, tránh ra!-nó đẩy Tiêu Tử Quân ra.

_Người cậu tìm đang ở ngay đây đấy!-nói rồi Tiêu Tử Quân giơ tờ giấy có số 15 lên!

_TIÊU~TỬ~QUÂN~~~~~

"Sao hôm nay lại xui thế nhỉ?"

_Đổi số cho tao!-hắn đưa tờ giấy số 16 ra trước mặt Tiêu Tử Quân.

_Học sinh chú ý, không được đổi số!-tiếng hiệu trưởng lại vang lên.

_Thấy chưa, cậu về với cặp của cậu đi! Tiêu Tử Quân là của tôi!-nó lên tiếng.

_Tâm Tâm, cậu......

Nó khoát tay Tiêu Tử Quân lôi đi, mặc cho hắn đứng đó quát ầm lên. Anh đứng gần đó, anh đều thấy hết, anh cũng mong mình cùng số với nó nhưng hết lần này đến lần khác anh luôn là kẻ đến sau. Không là Trương Thanh Phong thì cũng là Tiêu Tử Quân, ông trời luôn sắp đặt những kẻ khác giữa anh và nó. Từ trước đến giờ, từ lúc anh phát hiện ra tình cảm đối với nó, anh luôn âm thầm dõi theo nó, âm thầm chịu cắn rứt khi thấy lần lượt từng kẻ chen vào giữa. Nhưng anh có thể làm được gì? Nếu là trước kia, nếu anh chen vào, tách kẻ thứ ba kia ra chắc chắn bọn con gái lại ghen tỵ, vũ nhục nó khi không có anh bên cạnh. Còn giờ, nó đã là người của Trương Thanh Phong, trái tim hoàn toàn để nơi hắn, liệu còn chỗ nào cho anh? Anh làm gì có quyền xem vào, nhưng vậy chẳng khác nào anh chính là kẻ thứ ba làm ảnh hưởng tình cảm nó và hắn. Hỡi ông trời, rốt cuộc anh đã phạm sai lầm gì mà lần nào cũng bắt anh ở trong tình thế khó xử? Không thể làm gì ngoài tự mình chịu đựng!

Anh nhìn nó và Tiêu Tử Quân rời đi cho đến khi hai người khuất dần trong dòng người tấp nập mới quay lại cặp của mình. Anh biết cô gái này, ngày trước cô ấy từng tỏ tình với anh nhưng lại bị anh từ chối. Cô ấy học lớp bên cạnh, hình như tên.....Liên Chi thì phải? Đúng rồi, tên cô ấy là Liên Chi, gần giống với Thiên Di! Cô gái này ôn nhu, hiền dịu, chỉ tiếc là trái tim đặt nhầm chỗ rồi!

...................................

_Tiêu Tử Quân, sao chúng ta phải ngủ chung?-nó ngồi ôm chăn nhìn Tiêu Tử Quân.

_Cái này....... Ý của nhà trường mà, sao thấy đổi được!-Tiêu Tử Quân gãi đầu.

Lều đã được dựng sẵn theo số thứ tự, những người cùng cặp phải ngủ chung với nhau, không được phép thay đổi. Cái quy định quái quỷ gì vậy? Trong cái lều nhỏ bé, một cô gái đang mang thai cùng một chàng trai tinh lực dồi dào à nhầm một chàng trai đang thương thầm cô gái, nó có lẽ chưa biết tình cảm của Tiêu Tử Quân nên không cảm thấy gì, chỉ là Tiêu Tử Quân có lẽ không cảm thấy bình thường.

Tiêu Tử Quân biết mình đã lỡ dâng trái tim cho nó, biết đây là sai trái nhưng không thể ngăn lại. Luôn đứng từ xa dõi theo nó, chứng kiến mọi tình yêu của nó trao nơi hắn, tình cảm ngày một tích tụ, chỉ sợ có ngày sẽ bộc phát. Tiêu Tử Quân bị đứng giữa ranh giới bạn và tình, không thể vì yêu nó mà phản bội lại tình bạn bao nhiêu năm với hắn, nhưng lại càng không thể vứt bỏ trái tim mình. Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời Tiêu Tử Quân là gặp nó!

Nhưng lý trí đã chiến thắng trái tim. Tình cảm cấm kỵ này chỉ nên cất giấu trong tim, chỉ cần lặng lẽ bên cạnh nó, vậy là đủ lắm rồi!

_Vậy thế này đi! Cậu ngủ ở trong, tôi ngủ ở ngoài! Yên tâm, không cảm được đâu! Tôi khỏe lắm!-Tiêu Tử Quân vén áo khoe cơ bắp.

_Cậu ốm mặc xác cậu, liên quan gì tới tôi!-nó ném một cái chăn vào mặt Tiêu Tử Quân.

Giữa màn đêm đen kịt nổi bật lên những đốm sáng li ti. Cuộc đời Tiêu Tử Quân giống như bầu trời kia, luôn luôn sống trong bóng tối, mọi hành động đều dơ bẩn. Những tập đoàn lớn hà cớ gì lại không có bang hắc đạo? Tiêu Tử Quân từ khi sinh ra đã được dạy dỗ để trở thành bang chủ hắc đạo của Tiêu thị chứ không phải trở thành người thừa kế của Tiêu thị. Từ lúc bắt đầu có nhận thức về thế giới này, Tiêu Tử Quân đã phải sống trong một môi trường toàn sự chém giết, giết nhau để mà sống, chém nhau để mà sinh tồn. Ba tuổi biết cầm dao, năm tuổi đã có thể giết người, một Tiêu Tử Quân vốn dĩ đã không thuộc về ánh sáng.

Tiêu Tử Quân và Trương Thanh Phong, những con người tưởng chừng như ánh sáng của tất cả nhưng thực chất họ đều là những đứa trẻ lớn lên trong cuộc sống tràn ngập mùi máu tanh. Tiêu Tử Quân đã từng nghĩ, cuộc sống sau này ngoài sống trong hắc đạo thì chẳng còn gì để làm, sống với một mục đích là bảo vệ Tiêu thị. Nó bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời Tiêu Tử Quân, dù chỉ là một đốm sáng cũng đủ để soi sáng cho Tiêu Tử Quân, khiến một trái tim giá lạnh xuất hiện một thứ cảm xúc mang tên "tương tư".

Rất nhanh Tiêu Tử Quân đã thiếp đi trong dòng suy nghĩ, khuôn mặt điểm trai thể hiến rõ sự cương nghĩ. Đôi mày rậm rạp cau lại, có vẻ như mơ thấy điều gì không thoải mái. Một bàn tay ngọc khẽ chạm vào mi tâm đang nhăn lại, nhẹ nhàng vuốt lên. Cảm nhận được sự dịu dàng Tiêu Tử Quân hé mắt, thấy vậy cô gái sợ hãi rụt tay lại. Tiêu Tử Quân lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp. Thấy Tiêu Tử Quân đã hoàn toàn ngủ say Đỗ Cẩm Chi mới thở phào một hơi.

Cô gái chết tiệt, lại để cho Tiêu Tử Quân ngủ bên ngoài, đúng là tức chết mà! Đỗ Cẩm Chi phủi váy đi về lều của mình ngủ tiếp.

Nó trần trọc không ngủ được, phần vì không quen nơi lạ nhưng phần lớn là vì....thiếu hắn, không có hơi hắn, ngủ không ngon. Nó bật dậy, nhìn sang lều hắn thấy đang thắp đèn. Nó tò mò chui ra ngoài, bò sát lều hắn nghe lén.

_Ah~~~ nhẹ chút....

_Không sao, lát nữa sẽ hết đau mà!

_Không đâu~ dừng lại đi~~~ tớ không chịu nổi mất~~~

_CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY!!!-nó giật khoá lều ra.

_Tâm Tâm.....

Nó thấy một cô gái mặt mũi cũng tàm tạm, đang chui kín trong chăn, chân thì thò ra ngoài, hình như đang chảy máu. Còn hắn thì có vẻ đang khử trùng cho cô ta. Nó đã nghĩ cái gì vậy chứ? Dù hắn trông như đang băng bó cho cô gái kia nhưng nó cũng không cho phép như vậy. Nó tiến đến kéo hắn ra.

_Tránh ra!!!

Nó ngồi xuống đối diện cô gái, mặt hầm hầm lườm cô ta.

_Cô cần băng bó đúng không? Tôi sẽ làm, CHỒNG tôi không giỏi việc này đâu!-nó nhấn mạnh từ "chồng".

_Chồng????

_Đúng vậy!-nó giơ ngón tay có chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lên-Thấy không? Nó là giao ước giữa chúng tôi đó, tốt nhất cậu nên biết điều đi!

Hắn nhìn nó băng vết thương cho cô gái kia mà giống như tra tấn không chừng. Cô ta phải cắn chặt môi để không phát ra âm thanh. Nhưng hắn lại cảm thấy thật vui, đây được gọi là....ghen sao? Nếu như ngày trước nhất định nó sẽ không nói gì rồi bỏ đi, nhưng lần này lại xông vào lại còn hành xử như vậy. Hắn sung sướng tới nỗi thiếu bước nữa là thăng thiên.

Sau 5 phút tra tấn nó đã băng bó xong cho cô gái kia. Nhìn cô ta ngồi thở hồng hộc mà đáng thương ghê! Không ngờ vương tử trong lòng mình lại có "vợ" cô ta vô cùng tiếc nuối. So sánh nhan sắc cô ta không bằng một nửa của Hạ Tâm Tâm, đã vậy bộ ngực kìa, trông như trẻ mới lớn, loại người như vậy mà đòi lọt vào mắt xanh hắn sao?

_Sang lều 15 ngủ đi! Lần sau thấy cô có hành xử không đúng với chồng tôi thì liệu hồn!-nó lườm cô ta một cái muốn rách mặt.

Cô gái sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài. Cảm nhận thấy bóng người lướt qua mình Tiêu Tử Quân nhếch mép cười. Hé màn nhìn cô gái đang trùm chăn run rẩy không biết vì đau hay vì sợ hãi nụ cười trên môi Tiêu Tử Quân càng thêm rộng. Nhìn lều bên cạnh vẫn sáng đèn, lại còn đung đưa, không cần nói cũng biết họ làm gì bên trong. Tiêu Tử Quân kéo chăn cao một chút, tựa lưng vào lều, mắt đen nhìn thẳng vào những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời, cậu nhớ lại:

_Cậu chưa ngủ sao?-Tiêu Tử Quân thấy nó thò đầu ra. 

_À, chưa!-nó giật mình khi thấy Tiêu Tử Quân cũng chưa ngủ.

_Nhớ tên ngốc đó nên cậu không ngủ được à?-Tiêu Tử Quân hỏi.

_Thèm vào!-nò dẩu môi.

_Biết cậu thèm rồi! Nếu thèm thì sang đi, không biết giờ tên đó đang dùng tư thế nào nhỉ? Nam trên nữ dưới hay là cưỡi ngựa?

_IM ĐIIIII! Đủ rồi!

Nó bực bội đi sang lều hắn. Cô gái trong lòng Tiêu Tử Quân thật sự yêu hắn đến mức đó sao?

........

Rất nhanh đã sáng sớm. Học sinh đứng vào cặp của mình bắt đầu thưởng thức chuyến dã ngoại!

_Tưởng gì! Nhàm chán kinh!-nó vừa đi vừa thở dài.

_Mệt không? Nếu mệt thì nghỉ một chút!-Tiêu Tử Quân nói.

_Tôi không mệt, đi lại nhiều cho khỏe! Mà đột nhiên quan tâm tôi thế?-nó nhếch mi.

_Tất nhiên rồi! Cậu mà có mệnh hệ gì Phong chắc chắn sẽ giết tôi!-Tiêu Tử Quân cười hề hề.

"Nói dối! Tại sao lại nói dối cô ấy?"

Hai người tiếp tục đi lòng vòng rồi dừng chân trước một trò chơi. Có những trò chơi vô cùng lạ lùng và các cặp đôi đang phải cố gắng vượt qua những thử thách. Tiêu Tử Quân đỏ mặt nhưng nó, mặt nó vẫn tỉnh bơ giống như đã quen với cảnh này. Nếu vậy thì....

_Tâm Tâm, chơi đi!

Nói là làm liền, Tiêu Tử Quân lôi nó đi đăng kí. Giải nhất của cuộc thi là được một vé ăn miễn phí rất cả các món ăn trong một ngày. Nó thấy vậy đành miễn cưỡng đồng ý. Luật của trò chơi là cặp đôi phải được kết nối với nhau bởi một sợi dây, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc các trò chơi thì không được tháo ra. Nếu dây đứt giữa chừng cũng tính là thua cuộc, từ sáng đến giờ vẫn chưa có cắp nào dành chiến thắng, hầu như đều bỏ cuộc giữa chừng.

Tiêu Tử Quân cùng nó đứng trước vạch xuất phát và bắt đầu chơi. Trò đầu tiên là "sự kết hợp hoàn mỹ", người nam sẽ đút cho người nữ ăn hết bát cháo trong vòng 5 phút. Tiếp theo là "Chocolate ngọt ngào", mỗi người bắt đầu nhai từ 2 phía của thanh Chocolate và ăn nó trong vòng 2 phút. Cuối cùng là phần thi "về đích", người nam sẽ bế người nữ rồi vượt qua chướng ngại vật mà chương trình đã sắp xếp. Cho đến giờ vẫn chưa có cặp đôi nào hoàn thành cuộc thi, nếu không bỏ cuộc thì cũng rớt ở vòng cuối, liệu hai anh chị này có đạt giải nhất hay không?

.....

.....

.....

_YEAHHHHHHHHH!!!!! Thắng rồiiiiiiii!!!!! Được ăn miễn phí rồiiiiiii!!!!!!-nó sung sướng nhảy cẫng lên.

_Nhẹ nhẹ thôi! Cậu đâu phải mang một người mà là hai người đấy!-Tiêu Tử Quân cố giúp nó bình tĩnh.

_Tiêu Tử Quân, đi ăn đi!

Nó lôi Tiêu Tử Quân đi hết chỗ nọ đến chỗ kia, ăn hết món này đến món khác. Hầu như hàng ăn nào cũng không thiếu sự góp mặt của nó. Nó ăn lại còn bắt Tiêu Tử Quân ăn cùng, ăn nhiều đến nỗi Tiêu Tử Quân muốn nôn hết ra. Từ khi nó có thai cái dạ dày đã biến thành cái hố đen không đáy, ăn không biết no và cái gì cũng ăn được.

Một ngày đi chơi đã kết thúc, toàn ăn và ăn. Mọi người trở về lều nghỉ ngơi và sáng hôm sau lên đường ra về. Tiêu Tử Quân vác cái bụng no căng nằm dài trong lều thở hổn hển. Hôm nay chắc là được nếm hết mùi vị của các món ăn rồi, sắp nôn mất. Sau khi cơn đầy bụng dần hạ xuống, Tiêu Tử Quân thiu thiu ngủ thì bị mùi khoai tây chiên đánh thức. Cái mùi dầu mỡ, trời ơi!

Nó cầm một bịch khoai tây chiên vào trong lều ăn ngon lành. Tiêu Tử Quân chạy như ma đuổi đến một gốc cây lớn rồi nôn hết ra. Thằng này không biết bảo vệ môi trường. Hắn thấy Tiêu Tử Quân đang cúi đầu trước cái cây tưởng đang làm gì, tới gần hắn thấy được bức tranh tứ bình tuyệt đẹp. Ánh mặt trời hắn vào bãi nôn làm nổi bật lên màu sắc các món ăn kết hợp mùi thơm chua chua, tanh tanh, còn gì đẹp hơn?

Tiêu Tử Quân thấy hắn đến bèn đưa ra bộ mặt tái nhợt, nước mắt sinh lý trào ra, biểu cảm đậm chất bi thương:

_Vợ mày, mày tự chăm sóc đi, tao xin khiếu!