Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 27




Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

_Hạ Tâm Tâm, phiền cậu theo tớ lên sân thượng một tí!-một bạn tóc bím vô cùng dễ thương đang đứng trước bàn Tâm Tâm nói.

Hiện tại đang là lớp 5, nó cần học hành chăm chỉ để được vào trung học A.

_Tí nữa tớ sẽ xuống, chờ tớ một lát!-nó nhẹ nhàng.

_Ừ, cậu nhanh nhé!

Nói xong cô bạn dễ thương rời đi, nó tiếp tục vùi đầu vào đống bài tập. Đang say sưa viết bà thì âm thanh bàn tay đập xuống bàn gỗ làm nó giật mình, nghuệch một phát hoàn hảo trên trang giấy.

_Làm cái trò gì đấy?-nó lườm kẻ vừa gây ra tai họa.

_Hì hì, tìm cậu có chút việc!-anh nhe hàm răng trắng đều ra cười với nó.

_Nói nhanh lên tớ còn học bài, không rảnh như cậu đâu, Hàn Thiên Vũ ạ!-4 từ cuối nó không quên nhấn mạnh.

_Cuối tuần này có một trận đấu giải, cậu tham gia không?-anh hỏi.

_Giải gì đấy?-nó hỏi lại.

_Giải Bơi Lội Thành Phố! Hình như nếu được giải nhất sẽ được tuyển thẳng vào trung học A đấy!-anh nhìn nó.

_Được, tớ tham gia! Đăng ký hộ tớ luôn!

_Ok em yêu!

Nó nhìn lên đồng hồ, con mười phút nữa là vào lớp rồi, nó quyết định là sẽ lên sân thượng gặp bạn gái xinh xắn kia.

Nó cảm thấy thật hào hứng, cuối tuần này, nếu đạt giải nhất chắc chắn nó sẽ được tuyển thẳng trung học A, ngôi trường bao học sinh mơ ước. Năm nó học lớp 2, thầy giáo dạy bơi đã phát hiện ra tài năng bơi lội của nó, ngay lập tức nó trở thành trưởng câu lạc bộ bơi khi mới chỉ là học sinh lớp 2. Anh thấy nó tham gia bèn bám đuôi nhảy vào cùng, hai người tham gia các trận đấu cùng nhau, nhưng bao giờ nó cũng cao hơn anh một bậc.

Sân thượng, chỉ một nơi còn sân thượng trong ngôi trường tiểu học này, đó là toà nhà cũ phía sau dãy nhà học, bây giờ dãy nhà đó đã bị chuyển thành nhà kho. Nghe đồn nơi đó từng có người chết, mà chết nhưng lại không tìm thấy xác, có một học sinh trực nhật về muộn khi đi qua toà nhà thấy trên sân thượng có một cô gái trên sân thượng, chớp mắt một cái lại không nhìn thấy, rồi trong một căn phòng, qua cửa kính lại nhìn thấy cô gái đó đang nở một nụ cười ma quái. Cậu học sinh đó sợ hãi bỏ chạy, từ đó không ai còn dám bén mảng tới toà nhà cũ đó nữa.

Nhưng tại sao hôm nay mấy bạn nữ đó lại gọi nó đến nơi này? Bước từng bước giầy trắng tinh trên nền đất đầy rêu, cảnh tượng xung quanh giống như cảnh tượng của những ngôi nhà ma trong phim kinh dị. Đó chẳng phải là thể loại mà nó thích nhất sao? Trời bỗng dưng tối sầm, khung cảnh ngày càng âm u. Hôm nay dự báo thời tiết có mưa, liệu đó có phải lý do khiến tim nó đập thình thịch cùng cảm giác bất ăn đang trực trào.

Nó đẩy cách cửa sách bị gỉ ra một bên, trên sân thượng dưới những đám mây đen không ngừng che lấp bầu trời trong xanh. Một đám học sinh nữ tầm mười người, trong đó có cả bạn gái tóc bím, mặt ai cũng đằng đằng sát khí, nó chợt cảm thấy bủn rủn cả chân tay, nó lùi lại vài bước.

_Sao vậy, vừa rồi mới trò chuyện với Hàn thiếu vui vẻ lắm mà! Sao giờ lại sợ vậy? Hay là vì không có Hàn thiếu bảo vệ nên mới sợ!-con nhóc cầm đầu nói.

_Các cậu gọi tôi lên đây làm gì?-nó cố gắng để giọng không bị run.

_Chắc này có nghe đến truyền thuyết của toà nhà này rồi nhỉ? Cũ kỹ, ít người lui tới! Nếu hội đồng mày tại chỗ này trước hết sẽ không có ai thấy, với lại nếu bọn tao có lỡ đánh chết mày thì chắc cũng không ai biết nhỉ?!-bạn gái tóc bím nhếch mép cười.

_Dù bố mẹ mày có kiện thì cũng phải xem lại gia thế nhà mày! Đừng có mà lấy trứng chọi đá!-một bạn khác nói.

_Tìm tôi có chuyện gì thì nói luôn đi, dài dòng!-ban đầu nó hơi sợ thật nhưng mấy cô bạn này cứ xàm xí nãy giờ khiến nó không những hết sợ hãi mà còn cảm thấy khó chịu vì mất thời gian làm bài.

_Tránh xa Hàn Thiên Vũ ra!-con nhóc cầm đầu lớn tiếng.

_Không nói nhiều, đánh nó đi!

Cả một đám học sinh nữ tầm 10 người xông vào nó, hết túm tóc, bạt tai, bọn này lấy sức đè người. Nó là vận động viên bơi lội, sức khỏe không phải là tầm thường, nhưng lấy thịt đè người thế này, nó không chống cự lại được. Nó gồng mình lấy sức đẩy ra, một cô bạn loạng choạng té ra sau, xô vào mấy thanh sắt làm nó rơi xuống. Cô này nảy ra một ý nghĩ ác độc, nhỏ cầm lấy một thanh sắt, tiến đến chỗ nó đang bị hội đồng.

_Chúng mày giữ nó quỳ xuống, để tao giải quyết!-nhỏ hét lên.

Các nữ sinh còn lại nghe thấy lập tức ghì chặt nó xuống, tấm lưng nhỏ bé cố gồng lên để thoát ra. Thanh sắt giơ lên cao rồi rơi thẳng xuống lưng nó, nó hét lên đau đớn, cơn đau từ cột sống lưng truyền đi làm đại não nó tê buốt. Lại một đòn nữa giáng xuống, lại tiếp tục, mỗi lúc lực đạo một mạnh hơn, nó thấy mọi thứ mờ đi, nó không thể nghĩ được điều gì nữa, sự đau đớn thể xác đã làm nó dần mất đi ý thức.

Khi đòn cuối cùng hạ xuống cũng là lúc bầu trời âm u nhằng một tiếng sấm. Bọn con gái sợ hãi liền dừng hành động lại. Thân thể nhỏ bé khuỵu xuống trên nền bê tông cứng rắn. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, thấm vào chiếc áo đồng phục làm vết máu của nó bị mờ đi.

_Con kia, mày nghĩ mày là ai mà cứ bám riết lấy Hàn Thiên Vũ thế hả?-một con nhóc đầu đàn quát.

_Tôi không có!-một cô bé yếu ớt đang khuỵ xuống giữa trời mưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là những vết bầm tím.

_Hạ Tâm Tâm, để tao nói cho mày biết, loại người nghèo khổ như mày không có cửa mà ở cạnh Hàn Thiên Vũ đâu! Nhanh chóng cút khỏi mắt cậu ấy cho tao!-con nhóc lại chỉ tay vào mặt nó.

_Nếu tôi nói không thì sao?-nó ngước lên, đôi mặt đen láy của nó lạnh băng, tựa có thể đóng băng người trước mặt.

_Mày......! Về thôi!-con nhóc nói với đồng bọn.

Khi thấy bọn chúng rời đi nó ngã xuống đất. Trên sân thượng trường tiểu học K, Hạ Tâm Tâm 10 tuổi đang nằm co ro giữa cơn mưa xối xả. Chiếc áo đồng phục đã bị thấm một mảnh đỏ sau lưng. Nó đau đớn, cơn đau từ cột sống lưng truyền đi làm cơ thể nó run rẩy.

_Tâm Tâm, cậu sao vậy?-một âm thanh trầm ấm vang lên.

Hàn Thiên Vũ chạy như bay tới chỗ nó, ôm cơ thể đang run rẩy của nó lên.

_Nhìn tớ đi, nghe thấy tớ nói gì không Tâm Tâm?-Anh hét lên-Máu sao?

Mọi thứ trước mắt nó mờ đi, cái cuối cùng nó nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng đẫm nước mưa của anh. Máu sau lưng nó tràn ra tay anh, đó là máu ở cột sống lưng. Nguy rồi!!

...........

Đèn trong phòng cấp cứu vừa tắt, anh chạy ngay đến trước mặt bác sĩ, hỏi dồn dập:

_Cô ấy có sao không? Có bị ảnh hưởng gì không? Liệu cô ấy có thể tiếp tục bơi lội?

_Thiếu gia hãy bình tĩnh!-vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống-Cột sống bị trấn thương quá nặng dẫn đến bị vỡ, chúng tôi vừa bó bột cho nơi đó, việc đi lại sẽ có chút ảnh hưởng, sau này cô ấy không thể chạy nhanh được! Còn chuyện bơi lội thì......tôi rất tiếc, cô ấy không thể bơi lội được nữa, khoa học kỹ thuật hiện giờ dù có làm được nhưng cô bé còn quá nhỏ, phẫu thuật thì đến 80% là không thành công! Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi đã cố hết sức!

Anh đứng sững tại chỗ, những gì ông ta nói là thật? Nó sẽ không thể bơi được nữa? Anh biết nó học như thế nào, với lực học của nó thật sự có thể đỗ nhưng nó không đủ tiền để học tại đó, nếu không có giải nhất cuộc thi bơi lội nó sẽ không được nhận miễn phí học phí 4 năm. Bơi đã trở thành một phần linh hồn nó, đột nhiên lại không thể bơi được nữa, nó phải đối mặt với cú shock này như thế nào đây?

Lúc chạy lên sân thượng anh đã phần nào nhhe thấy nội đúng câu chuyện, vì anh mà nó mới bị hội đồng, khi gặp đám nữ sinh đó anh đã giáo huấn cho một trận,  cho nên mới chạy lên nó hơi muộn. Thật may khi anh đưa nó đến bệnh viện kịp lúc, nếu không nó có thể sẽ chết vì mất máu.

Nó được các chị ý tá chuyển đến phòng hồi sức. Nhìn nó nằm bất động tại chiếc giường thấm mùi thuốc sát trùng lòng anh giống như là lấy con dao cứa vào rồi sát từng hạt muối mặn chát. Anh kéo ghế ngồi kề nó, bờ môi anh đào không còn căng mọng như mọi ngày mà giờ lại trắng bệch không chút huyết sắc. Khuôn mặt nhỏ nhắn được dán băng cá nhân, anh sẽ phải tốn một khoản tiền lớn để mua thuốc mờ sẹo cho nó rồi!

Sau khi hôn mê một ngày một đêm, nó chậm rãi nhấc đôi mi nặng trịch lên. Nó nhìn xung quanh, cả căn phòng là một màu trắng tinh, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến nó ý thức được đây là bệnh viện. Nó đang định ngồi dậy thì một người ngay lập tức lao đến chỗ nó rồi ấn nó nằm xuống.

_Cậu tỉnh rồi! Nhưng chưa được ngồi dậy, phải nằm im đó!-anh nghiêm giọng nói.

_Haizzzz, sao gắt thế? Tớ làm gì cậu mà trông mặt cậu như muốn giết tớ thế?-nó cười.

Nụ cười hồn nhiên đó, đến khi nó biết sự thật liệu nó còn có thể cười như vậy không?

_Tâm Tâm, con tỉnh rồi sao?-bà Hạ hớt hải chạy từ ngoài vào ôm chần lấy nó.

_Mẹ, con ổn!-nó cười nhẹ nhàng.

_Đi đứng kiểu gì mà lại bị chấn thương cột sống thế?-bà Hạ trách móc.

_Dạ......-nó lúng túng không biết nói như thế nào.

_Là thế này bác ạ!-anh giải vây, anh bịa đại một lý do đơn giản để mẹ nó không nghi ngờ.

Bà Hạ nghe lập tức tin ngay, lại tiếp tục trách nó.

_Con đấy, lần sau mà vậy là mẹ phạt con không ăn cơm biết chưa?.

_Dạ, con biết rồi ạ!

_Mà cháu là ai?-bà Hạ nhìn sang anh.

_Thưa bác, cháu là Hàn Thiên Vũ, bạn thân con gái bác ạ!-anh lễ phép.

_Thật tốt quá, nếu không có cháu thì con gái bác không biết sẽ ra sao rồi! Con gái bác thật tốt khi có cháu là bạn!-bà Hạ rối rít cảm ơn.

_Không ạ, đó là trách nhiệm của cháu mà!-anh cúi người.

_Thôi không làm phiền hai đứa, mẹ để đồ ăn ở đây, tí con nhớ ăn nha!

Khi bà Hạ vừa ra đến ngoài nó lập tức lườm anh một cái muốn rách mặt, vừa mới tỉnh mà đã tìm anh để tính sổ.

_Vừa rồi cậu nói dối mẹ tớ à?-nó hỏi.

_Thật ra nguyên nhân là do tớ, nếu tớ không bám dính lấy cậu chắc chắn cậu sẽ không bị bọn con gái đối xử vậy!-anh trầm tư nói.

_Không phải lỗi của cậu! Nếu tôi lúc đó nghĩ ra cách ứng phó tốt hơn thì có lẽ sẽ không đến mức này! Chỉ cần không ảnh hưởng đến bơi lội là tốt rồi!

..............

Trong nhà vệ sinh nữ có hai nữ y tá nói chuyện với nhau...

_Bà biết tin gì không, có một cô bé bị chấn thương cột sống nặng, sau này không thể chạy nhanh!-y tá 1.

_À, có nghe qua! Mới 10 tuổi mà đã bị vậy, đáng thương ghê! Nghe nói hình nhue là không thể bơi được nữa hay sao ấy, tôi nghiệp thế nhở!-y tá 2.

_Thôi, đi làm tiếp đi, không bác sĩ trưởng lại mắng cho!-y tá 1.

Khi hai y tá vừa rời khỏi cánh cửa nhà vệ sinh cuối cùng bị lực của cánh tay mà bung ra ngoài. Nó bước ra ngoài, khuôn mặt lạnh như băng, và nhất là ánh mắt, tưởng chừng như có thể giết chết người đối diện bất xứ lúc nào. Nhà vệ sinh là nơi dùng để nói xấu nhưng nó cũng là nơi dễ bị phát hiện nhất.

Nó quay trở lại phòng bệnh, lúc này cảm xúc bỗng trào ra, nó ngồi thụp xuống, lấy hết sức gào thét. Nó hét lên trong tuyệt vọng, kêu gào trong đau đớn và khóc trong vô vọng. Bốn bức tường nhưng chỉ có một mình nó, mình nó khóc, mình nó đau, mình nó cảm nhận. Sao có thể? Không thể như vậy! Nó không tin! KHÔNG TIN!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó ôm ghì lấy cánh tay, siết thật chặt, mặc cho móng tay đâm vào da thịt làm chiếc áo bệnh nhân xuất hiện những vệt đỏ. Nước mắt rơi không ngừng, cũng giống như cảm xúc nó, tuôn trào ồ ạt không điểm dừng. Tài năng của nó, ước mơ của nó, tất cả đều vụt khỏi tầm tay, nhanh đến mức nó không kịp chạm vào lần cuối.

Nó đắc tội gì với ông trời để ông phải đày đọa nó như vậy? Ông tước đi toàn bộ bạn bè của nó, tước đi đứa em trai vừa ra đời đã không còn hơi thở, đoạt đi sức khỏe của mẹ nó, bây giờ lại cướp đi cả ước mơ của nó sao? Hạ Tâm Tâm chưa bao giờ làm việc hổ thẹn với lương tâm, hà cớ gì mà ông lại cướp đoạt đi tất cả mọi thứ tốt đẹp của nó. Rốt cuộc nó phải làm sao cho đúng đây?

—————-

_Tâm Tâm......

Anh vừa mở cửa phòng liền đứng sững lại. Trên nền gạch trắng, một cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân trắng tinh đang nằm trên vũng máu đỏ tươi, chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy trên mặt đất, chảy tới chân anh. Bên cạnh nó là bình hoa đã bị vỡ, trong tay nó là một mảnh sứ thẫm máu, cổ tay nó, nơi động mạch bị cắt đứt, máu không ngừng tuôn ra, thỉnh thoảng lại còn bắn lên vài đường máu.

Anh điên cuồng ẵm nó chạy đến phòng tuyền máu. Máu trên cổ tay nó vẫn không ngừng chảy, thấm một mảng đỏ trên ngực áo anh. Thấy thiếu gia nhà mình ẵm một cô gái chạy đến các bác sĩ truyền máu vội vàng chạy ra. Các bác sĩ hoảng loạn cầm máu. Vết thương khá sâu, lại còn có vẻ là bị cắt được một khoảng thời gian nên cả cơ thể nó thiếu máu trầm trọng. Nó nhóm máu O, nhưng thật không may trong kho máu lại hết loại máu này. Các bác sĩ chạy đi tìm người mang nhóm máu O.

_Lấy máu tôi, tôi nhóm máu O!-anh lên tiếng.

Anh nhanh chóng được đưa đi xét nghiệm rồi lấy máu truyền cho nó. Nhìn máu mình chảy vào túi máu chẳng khác nào giống máu của anh chảy từ tim ra. Nhìn nó như vậy, là lỗi của anh, hoàn toàn là lỗi của anh, nếu như anh không theo nó thì có lẽ bây giờ nó đã không bị như vậy. Nhưng anh cũng đã nghĩ, nếu không có anh chắc chắn nhiều đứa con gái trong lớp sẽ ghen tỵ về nhận sắc và học lực của nó. Quyết định vẫn bám theo nó của anh thực sự là đúng hay sai?

_Tâm Tâm, cậu tỉnh rồi, làm tớ lo chết!-anh thấy nó mở mắt thì quýnh lên.

_Sao không để tôi chết luôn cho xong!-nó nghiêng đầu sang 1 bên.

_Cậu nghĩ quẩn gì vậy? Còn mẹ cậu, bố cậu, giờ cậu chết họ sẽ làm sao?

_......

_Còn nữa, nếu cậu có mệnh hệ gì, tớ biết làm sao?-anh buồn.

_Tôi không còn cơ hội vào trung học A, tương lai tôi sẽ về đâu? Trung học ngoài trung học A thì không còn trường có câu lạc bộ bơi tốt như thế, không thể tham gia giải đấu, dù tôi có vào được trung học A cũng không có tiền mà học!-nước mắt nó bắt đầu rơi.

_Tôi biết!-anh đổi cách xưng hô theo nó-Nếu được giải nhất không những được tuyển thẳng mà còn được miễn phí học phí! Nhưng, năm nay trung học A sẽ có một suất học bổng dành cho người đạt thủ khoa!

_Cậu nói gì?-nó lập tức nhìn anh.

_Tôi nói thật! Nếu cậu không thể thông qua bơi lội để vào đó thì hãy dùng lực học của cậu mà bước vào! Tôi luôn ủng hộ cậu!-anh nắm lấy tay nó.

______________

_Nhà trường xin chúc mừng học sinh Hạ Tâm Tâm đã được thủ khoa và nhận suốt học bổng này của trường trung học A!-thầy hiệu trưởng dõng dạc nói.

_Hạ Tâm Tâm, chúc mừng nhé!

_Cảm ơn cậu, Hàn Thiên Vũ!