Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 22




Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

_Tâm Tâm, cậu có thể xuất viện rồi!-anh từ ngoài cửa bước vào.

_Hàn Thiên Vũ, tôi không muốn về!-nó đặt tay lên vùng bụng phẳng lì.

_Tại sao?-anh ngồi xuống cạnh nó.

_Tôi đã đi ra khỏi Trương gia, không thể về lại đó nữa! Hạ gia.....tôi chưa hề nói với mẹ việc này, tôi không đủ sức để nhắc lại nữa rồi!-nó cúi xuống.

_Tôi đưa cậu đến Hàn gia nhé! Bố mẹ tôi rất muốn gặp cậu!

_Hi vọng tôi không làm phiền hai bác!

———————————

"Két"-Tiêu Tử Quân phanh xe như muốn đoạn đường bốc cháy, chạy 100km/h để đến nơi nhanh nhất. Tiêu Tử Quân nháy mắt với mấy chị giúp việc rồi đi nhanh lên phòng hắn.

_Có gì gọi tao gấp thế?-Tiêu Tử Quân mở cửa cái "rầm".

Hắn ngồi trên chiếc ghế sofa, chân chữ ngũ, mặt lạnh lùng nhìn vào tấm ảnh trước mắt. Hắn không hề nhìn Tiêu Tử Quân một cái, ra lệnh:

_Có hai chuyện! Chuyện thứ nhất, mày đi điều tra chuyện gì đã xảy ra với Tâm Tâm 5 năm trước! Chuyện thứ hai, tao muốn mày tìm thằng đàn ông chết tiệt này!-hắn phi bức ảnh về phía Tiêu Tử Quân.

Dùng hai ngón tay để kẹp bức ảnh, Tiêu Tử Quân nhìn vào bức ảnh. Nó và một tên đàn ông đang "lăn lộn", nó nhìn về phía camera và cười thật tươi.

_Mày còn ảnh nào không?-Tiêu Tử Quân nhìn hắn.

_Còn!-hắn chỉ tay vào xấp ảnh trên bàn.

Tiêu Tử Quân tiến đến ngồi đối diện hắn, ngắm lần lượt từng bức ảnh một. Sau một lúc nhìn toàn bộ ảnh Tiêu Tử Quân gục đầu xuống bàn.

_Sao vậy?-hắn ngạc nhiên.

_Ha ha ha!-Tiêu Tử Quân ngước lên nhìn hắn cười như điên-Mày rốt cuộc, ha ha, giả ngu, ha ha, hay ngu thật vậy, há há!

_Ý mày là sao?-mặt hắn đen sì.

_Mày nhìn cho rõ này!-Tiêu Tử Quân chỉ vào từng bức ảnh-Mày thấy có điểm gì giống?

_Cái nào cô ấy cũng cười!-hắn nhận ra gì đó.

_Tiếp này!-Tiêu Tử Quân chỉ vào một tấm ảnh-Mày thấy điều gì bị lỗi ở khuôn mặt này?

_Đây là......-đồng tử hắn căng ra.

_Chính xác!-Tiêu Tử Quân đưa ngón cái ra-Đây chính xác là ảnh ghép!

Trong tấm ảnh vừa này một phần khuôn mặt bị vuông ra một đoạn. Đây hoàn toàn là kĩ xảo ghép mặt nhưng lại quá lộ liễu.

_Sao mày có thể nhận ra nhanh vậy?-hắn hỏi.

_Mày đừng coi thường thiếu gia Tiêu thị! Tiêu thị làm về ngành điện tử mày nghĩ sao tao lại không nhận ra cái trò ghép mặt vặt vãnh này!-Tiêu Tử Quân hẩy mũi.

_Không lằng nhằng!-hắn sắp mất kiên nhẫn với cái tên khoe mẽ này rồi.

_Rồi rồi! Mới nhìn có thể nhận ra ngay, tấm ảnh nào cũng cười chứng tỏ đây hoàn toàn không phải là làm tình! Có ai làm tình mà cười suốt từ đầu cuộc đến lúc "bắn" không? Mày "làm" rồi chắc chắn biết!

_Tiếp!-mặt hắn như ngộ ra.

_Chắn chắn đã có người chụp lén lúc cô ấy cười rồi ghép ảnh vào với đám đàn bà điếm này! Với lại mày không thấy con đàn bà này có săm hình hoa hồng trên đùi không? Tao thề dù tao chưa từng nhìn thân thể của Tâm Tâm nhưng tao chắc chắn cô ấy không hề săm!-Tiêu Tử Quân tiếp tục giải thích.

Thì ra hoàn toàn là hiểu lầm sao? Chỉ vì nóng giận tức thời mà hắn khiến nó rời đi. Hắn chưa tìm hiểu kĩ sự việc đã kết luận. Nó hoàn toàn trong sạch, là hắn thực sự quá đa nghi. Là tạo hoá trêu ngươi, hết lần này đến lần khác để hắn hiểu lầm nó rồi làm tổn thương nó. Hắn đã hứa sẽ luôn tin tưởng nó mà hắn đã làm gì thế này? Nó đã rời đi gần một ngày, hắn cũng không cho người đi tìm. Hắn tự hỏi rốt cuộc nó trong lòng hắn là gì? Hắn thực sự yêu nó hay hắn chỉ yêu thân thể nó? Hắn nói yêu nó hay hắn chỉ yêu nhan sắc nó? Rốt cuộc nó là gì của hắn?

_Phong, đừng nói với tao là mày đuổi Tâm Tâm đi rồi ấy nhá!-Tiêu Tử Quân nhìn xung quanh.

_Cô ấy tự rời đi! Lên xe của một người khác!-hắn đan 10 ngón tay vào nhau, cúi gằm mặt xuống.

_Sao này không giữ cô ấy lại?-Tiêu Tử Quân đập bàn đứng dậy.

Hắn im lặng không đáp. Tiêu Tử Quân thật sự không thể hiểu nổi thằng bạn thân 15 năm này đang nghĩ cái gì! Tiêu Tử Quân biết thừa hắn yêu nó đến nhường nào! Yêu nó đến nỗi ra sức đánh anh không thương tiếc để giành nó về. Vì hắn quá yêu nó nên hắn quá để ý nó, cũng vì quá yêu mà trở thành ích kỷ. Chỉ muốn giữ nó bên cạnh, giam cầm nó cả đời. Cũng chính vì vậy hắn mới đa nghi, hắn không muốn người phụ nữ của hắn có quan hệ không đúng đắn gì với nam nhân hắn. Liệu hắn có biết vì điều đó đã bao lầm làm tổn thương nó và khiến hắn và nó hiểu lầm.

_Tao sẽ giúp mày tìm cô ấy và điều tra chuyện 5 năm trước! Lúc đó mày phải xin lỗi cô ấy tử tế vào!-nói xong Tiêu Tử Quân lập tức rời đi.

Tại sao lúc đó Tiêu Tử Quân lại tức giận, rõ ràng là kiểm soát cảm xúc rất tốt mà. Không thể nào đâu! Làm sao Tiêu Tử Quân có thể thích Hạ Tâm Tâm được chứ! Chắc là lỗi kĩ thuật thật rồi!

Hắn ngồi đó, đối diện với chính sự im lặng của mình. Là hắn tự gây ta, hắn tự chịu. Hắn hiểu lầm nó, cả hai người cùng tổn thương. Hắn định bụng hôm nay về sẽ làm một buổi lễ cầu hôn thật lộng lẫy! Có lẽ không thể thực hiện rồi! Hắn nâng một tấm ảnh lên, một tầng chất lỏng phủ lên mắt hắn. Tay hắn run run, khuôn mặt cô gái trong tấm ảnh đang cười, đây là nụ cười của nó dành cho Hàn Thiên Vũ, một nụ cười thuần khiết. Nó chưa bao giờ cười như vậy trước mặt hắn, có thể nói là chưa bao giờ cười với hắn. Từ lúc nó tới nhà hắn, hắn chưa hề cho nó cảm nhận thế nào là Trương thiếu phu nhân, hắn đối với nó hoàn toàn là dục vọng, chưa hề cho nó cảm nhận cái gì gọi là tình yêu! Hắn không hề xứng đáng với một cô gái vừa xinh đẹp vừa hoàn hảo như nó! Nhưng hắn có tiền, chỉ cần có tiền thì liệu có thể có được những gì mình mong muốn không? Có những thứ không phải là dùng tiền có thể có! Lại một lần nữa hắn phạm sai lầm, lại một lần nữa làm nó tổn thương, một lần nữa.....khiến hắn hối hận!

————————————

_Cháu chào hai bác, cháu là Hạ Tâm Tâm ạ! Phiền hai bác cho cháu qua đêm ở đây ạ!-nó lễ phép cúi đầu.

_Nào nào, câu nệ làm gì! Cháu cứ tự nhiên như ở nhà đi!-bà Hàn kéo tay nó ngồi xuống ghế.

_Tâm Tâm, cháu thật xinh đẹp! Vũ cứ nhắc tới cháu suốt ấy!-ông Hàn nhếch mắt nhìn anh.

Anh lườm ông Hàn một cái rồi quay sang bà Hàn.

_Mẹ, tối nay cô ấy sẽ ngủ kê đâu ạ?

_Hiện tại mấy phòng còn lại chưa dọn dẹp nên đêm nay hai đứa tạm ngủ chung!-bà Hàn cười tươi.

_Mẹ.....

_Chẳng phải hai đứa học tiểu học hay ngủ chung sao?-ông Hàn nói.

_Đó là lúc nhỏ mà, giờ lớn rồi!-mặt anh đỏ ửng.

_Lớn gì chứ, con vẫn mãi là Vũ bé bỏng của mẹ mà! Với lại mẹ thấy Tâm Tâm như học sinh năm nhất! Hai đứa vẫn chưa lớn đâu!-bà Hàn nhìn sang ông Hàn.

_Mẹ con nói đúng đó, cứ quyết vậy đi! Bây giờ ăn cơm đã.

Suốt bữa cơm ông Hàn bà bà Hàn hết gắp thịt rồi gấp rau cho nó, anh bị ra rìa thật rồi. Bốn người ăn cơm thật vui vẻ, giống như một gia đình vậy.

Tối hôm đó......

Anh ngồi chơi điện thoại chờ nó tắm. Nước trong phòng tắm xả ồ ạt như cảm xúc trong lòng anh vậy. Cảm giác giống như là đêm tân hôn chồng ngồi chờ vợ tắm xong. Rõ ràng anh đang chơi game nhưng mắt thì lại không rời cánh cửa kia. Chợt cánh cửa mở làm anh giật mình.

_Hàn Thiên Vũ!-nó thò đầu ra.

_S...sao vậy?

_Tôi không có quần áo!-nó ngượng ngùng.

_Ừ nhỉ? Mặc tạm áo tôi vậy!-anh lấy một chiếc áo sơ mi đưa cho nó.

_Liệu....vừa không?

_Yên tâm đi cô gái m58 của tôi! Áo tôi cậu mặc như mặc váy cho mà xem!-anh xoa xoa cái đầu ướt sũng của nó.

Lúc sau....

Nó từ phòng tắm bước ra, chiếc áo sơ mi che đi vòng một và vòng ba. Thân thể trắng nõn trong chiếc áo thùng thình khiến nó khuyến rũ hơn bao giờ hết. Yết hầu anh trượt lên trượt xuống. Không được, không thể làm vậy! Nó sẽ ghét anh, hơn nữa....nó đang có thai.

Chiếc giường vốn một mình anh nằm bây giờ có thêm một người nằm chung, đó còn là người anh yêu. Chiếc gối ôm chắn giữa hai người, nó là thai phụ thời gian đầu rất dễ ngủ, vừa đặt lưng xuống là ngủ, anh thì trằn trọc mãi chưa ngủ. Lâu lắm rồi anh mới được nằm gần nó như vậy.

Anh ngồi dậy, ngắm nhìn tiên nữ say ngủ. Khuôn mặt nó phải nói là hoàn hảo, làm da trắng mịn không thì vết, lông mi dài, chiếc mũi thanh tú, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng kia. Anh cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn. Môi nó thật mềm, thật ngọt. Giá như anh lấy hết can đảm mà tỏ tình thì liệu bây giờ có phải sẽ có một kết thúc hoàn mỹ cho một câu chuyện tình đơn phương không?

_Tôi cho hắn một cơ hội, nếu hắn không biết giữ lấy em tôi sẽ cướp em về lại tay tôi! Em không đáng có một cuộc sống như thế này, em xứng đáng với một cuộc sống hạnh phúc! Nếu hắn ta không thể tôi sẽ mang điều đó tới cho em!

Anh gạt gối ôm ra, nằm sát nó. Anh ôm nó vào lòng, tham luyến mùi hương ngọt ngào của nó. Mong rằng đêm nay sẽ không bao giờ sáng!