Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 47: Trên hay dưới




Lúc Tạ Gia Nhiên trở về ký túc xá, Lương Túc Niên vẫn chưa về.

Thẩm Học Hào đeo tai nghe múa bút thành văn làm bù bài tập, Lý Đường mở máy tính ngồi trên băng ghế, vừa xem live stream chơi game vừa rung đùi đắc ý tán gẫu với bạn gái.

Tạ Gia Nhiên không quấy rầy bọn họ, yên tĩnh đi vào thả đồ xuống, cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

Nước từ vòi hoa sen tích tí tách dội xuống, sợi tóc ướt nhẹp rơi xuống từng hạt nước, dính sát vào trán, trên người cũng nhanh chóng bị dội ướt, nước hơi ấm làm cho làn da trắng lạnh hơi ửng hồng lên.

Cậu trầm mặc tắm xong, khóa vòi nước, lông mi dính nước làm cậu muốn mở mắt cũng hơi khó khăn.

Người trong gương cũng đang nhìn cậu, nước rơi xuống từ mi mắt dường như rơi vào trong lòng, cũng làm cho lồng ngực của cậu nặng trình trịch .


Có phải là kéo dài khoảng cách quá lớn rồi không?

Cậu nghĩ.

Lần đầu tiên cậu thích một người, căn bản là không biết giữ một khoảng cách như thế nào mới xem như là vừa phải hợp lý, chỉ có thể dùng hiểu biết ít ỏi của bản thân làm điểm xuất phát đi thực hành.

Quá nóng vội cũng không biết phải làm gì, bởi vì chỉ cần tới gần một chút, cậu sẽ không nhịn muốn gần thêm một chút, lại gần một chút...

Cho đến khi cái khoảng cách kia bị nghiền nát hoàn toàn, cậu sẽ lại trở về thành con tinh dính người kia.

Thật ra cũng không tính là quá dính người mà.

... Vẫn phải tiếp tục như vậy sao?

Vậy nhất định sẽ có một ngày, cậu vị không chịu được nữa mà tâm tình hỏng mất.

Nam sinh trong gương thẫn thờ nhăn mày, khuôn mặt lạnh nhạt.

Chưa bao giờ cậu nghĩ tới, hóa ra tình cảm của mình cũng có thể nhiệt liệt như vậy. Mới chỉ có một ngày, cậu đã cảm thấy đã có chút không thể nhịn nổi.


Nhịn không được chuyện rõ ràng là rất vất vả mới trở thành người thân cận với hắn nhất, rất vất vả mới có thể danh chính ngôn thuận dùng tư thế thân mật nhất nắm tay rồi ôm hôn, lại vẫn bị cái gọi là quy tắc "kéo dài ngọn lửa tình" ngăn cấm.

Nhưng mà, cậu cũng không nỡ tách khỏi hắn.

Nếu như hắn lại ngốc nghếch, quan hệ của bọn họ từ người yêu trở về thành bạn bè, lại lui tiếp về vị trí bạn cùng phòng, lui về vị trí không khác gì với mấy anh em tốt của hắn...

Chỉ suy nghĩ một chút, cả người cậu liền khó chịu, hô hấp cũng ngắt quãng .

Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra, giống như đã quyết định chuyện gì đó.

Tóc ướt cũng không sấy, nhanh chóng mặc quần áo lên người.

Cậu còn lâu mới cần loại quan hệ không rõ ràng như vậy!

Cậu muốn đi tìm Lương Túc Niên, muốn hôn hắn, hỏi hắn giới hạn về khoảng cách giữa hai người là bao nhiêu, có thể để cậu lại gần đến mức nào.


Chờ cho Lương Túc Niên đưa ra tiêu chuẩn, cậu có thể dựa vào tiêu chuẩn đó mà đi sát bên rìa, cậu có thể mãi đứng ở đường biên ngang đó, mặc kệ cố gắng nhẫn nhịn tuyệt đối không tới gần một bước.

Nhưng cũng sẽ tuyệt đối không lùi về phía sau.

Dù chỉ rời xa thêm một chút cậu cũng không chấp nhận.

Gió tháng mười một đã mang theo lạnh lẽo.

Cậu kéo cửa ra, cơn gió lạnh ngồi ngoài cửa không thể chờ đợi được nữa tràn vào, bá đạo đẩy hết không khí ấm áp trong phòng tắm ra ngoài.

Cậu theo bản năng rùng mình một cái, nhưng bước chân gấp gáp vội vã chỉ theo cậu ra đến ngoài cửa phòng tắm.

—— Cậu ngạc nhiên phát hiện ra, người cậu tâm tâm niệm niệm lo lắng đang ở ngoài ban công, mặt hướng ra ngoài lan can, chôn trong lòng bàn tay, bóng đêm cũng không che giấu được vẻ ủ rũ trên người hắn.
Chuyện đã nghĩ kĩ trong đầu lại trở nên lộn xộn

Cậu giật mình đứng tại chỗ: "Anh..."

Lương Túc Niên ngẩng đầu nhìn màn đêm trước mắt một cái.

Hắn lập tức hít sâu một hơi, thả tay xuống, quay người nhanh chân đi đến trước mặt cậu.

Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không còn kịp suy nghĩ xem mình muốn nói gì, Lương Túc Niên đã khom lưng nâng gò má của cậu lên, cúi đầu tới gần, nhanh chóng hôn cậu một cái.

"..."

Tin của Tạ Gia Nhiên như bị hụt nửa nhịp đập.

Vô thức lùi về sau nửa bước, lưng dán lên vách tường, Lương Túc Niên cũng tới gần, lòng bàn tay nắm lấy vai cậu, dễ dàng vây cậu giữa bản thân và bức tường.

Cửa phòng tắm mở ra, là gió lạnh cùng không khí ấm áp giao hòa, chúng nó đang thong thả mà cường thế dung hợp vào nhau, va chạm tạo ra một loại nhiệt độ riêng biệt.
Lương Túc Niên kề lên trán cậu, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng của cậu, dường như đang soi tỏ tâm tình của hắn lúc này.

"Nhiên Nhiên, có phải em đang giận không?"

Hắn thấp giọng mở miệng, lộ ra một tia thất mất mát oan ức.

Lông mi Tạ Gia Nhiên run rẩy, còn chưa nói, lại bị hôn một lần nữa.

Không phải nụ hôn tràn ngập xâm lược thường ngày, chỉ là đơn thuần môi chạm lên môi.

Đối phương như một con chó ngốc làm sai đang cố gắng nịnh nọt xin tha thứ, rất muốn tới gần, lại không dám làm càn áp đến quá gần, cẩn thận từng li từng tí.

"Có phải là anh yêu đương quá ngu ngốc, quá thất bại, em cũng không muốn để ý đến anh nữa không?"

Bọn họ áp sát quá gần, một cái chớp mắt cũng như có thể chạm vào lông mi của nhau.

Chỉ là ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm đi rất nhiều.
Vốn là một chàng trai luôn rực rỡ như ánh nắng, không có ưu phiền, vào thời khắc này cũng đã nếm trải tâm tình chập trùng thấp thỏm của người đang yêu.

"Sao em lại... không dính lấy anh nữa?"

Não Tạ Gia Nhiên gần như trống rỗng nhận lấy cái hôn môi chất chứa nỗi cô đơn mất mát của hắn.

Tâm tình tại lồng ngực không ngừng tích tụ rồi lớn dần lên, cho đến khi nghe thấy câu nói sau cùng của Lương Túc Niên, một nỗi chua xót nhanh chóng xông lên xoang mũi.

Trong chốc lát, viền mắt của Tạ Gia Nhiên đỏ bừng.

Trước khi câu nói tiếp theo của Lương Túc Niên đi ra khỏi miệng, cậu khịt mũi, giơ tay ôm cổ của hắn dùng sức hôn lên.

Hàm răng vụng về cắn lên môi hắn, mang theo một trận đau đớn chậm rãi.

Lương Túc Niên phản ứng chỉ chậm nửa nhịp.

Một giây sau, hắn ôm lấy sau gáy của cậu không chút do dự mà hôn trả lại.
Giống như trân bảo đã thất lạc rồi tìm lại được, tâm tình chận thành chất chứa trong lòng không có chỗ phát tiết, nhịp tim của hai người đều có xu thế rối loạn.

Vui mừng khi còn có thể được người yêu âu yếm đáp lại, cậu thực sự suиɠ sướиɠ đến không biết phải làm thế nào mới tốt.

Khóe mắt Tạ Gia Nhiên hơi ướt, ngón tay của Lương Túc Niên trong lúc vô tình cọ đến, động tác dần dần dừng lại.

Hắn cẩn thận lui lại tạo ra một chút khoảng cách, đối diện với đôi mắt còn chưa tan ẩm ướt và ửng hồng của đối phương.

Cẩn thận từng li từng tí hôn lên khóe mắt có vệt nước của cậu, Lương Túc Niên đau lòng bất an: "Sao vậy?"

"Có phải là anh làm em đau không?"

"Anh."

Giọng của Tạ Gia Nhiên mang theo một chút giọng mũi rầu rĩ.

Cậu giống như đứa bé được nhận kẹo cuối cùng trong một đám trẻ con.
Mặc dù cậu nhận được viên kẹo to nhất ngọt nhất, mặc dù biết chính mình vẫn rất thích nó, lại cứ không nhịn được vì cảm giác từng trải qua mà cảm thấy oan ức.

"Anh sẽ không thích em dính lấy anh sao?"

"... ?"

Cái gì?

Biểu tình của Lương Túc Niên trong nháy mắt chuyển thành ngạc nhiên.

Chuyện này... Ai cầm đá ném hắn vậy?

Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy mình bị oan uổng như lúc này.

Thật sự, ngay cả khi lúc còn bé hắn gánh tội thay em họ là mình đi giày cao gót của cô rồi làm hỏng cũng chưa từng thấy oan ức như bây giờ.

"Ai nói với em là anh không thích?"

Hắn hừ một tiếng, gần như là vội vàng giải thích: "Rõ ràng là anh hận không thể đi đâu cũng mang em theo, hoặc là em chịu khó một chút, đi chỗ nào cũng đưa anh theo."

"Nếu không phải điều kiện không cho phép, anh còn muốn nhập hồn vào cọ vẽ của em, giá vẽ của em, tẩy bút chì của em, thậm chí cả bút chì 2B của em anh cũng muốn."
"Nhiên Nhiên."

Hắn vạn phần không rõ: "Rõ ràng là anh không thể rời bỏ em mà, sao em lại có thể cảm thấy anh không muốn em dính lấy anh chứ?"

Tạ Gia Nhiên nói không ra được bây giờ mình có tâm tình gì.

Lại cảm thấy trên đầu quả tim chua chua mềm mại, như là bị tưới đầy nước chanh mật ong vậy.

Lương Túc Niên nói làm cậu muốn cười, lại thấy hơi muốn khóc.

Hỏi lại vấn đề từng lo lắng trước đó, cậu đã không còn cảm thấy thấp thỏm nữa: "Em sợ anh cảm thấy em không cho anh không gian riêng, sợ anh cảm thấy em làm phiền anh quá nhiều —— "

Cậu còn chưa dứt lời, liền bị Lương Túc Niên cắt ngang.

"Nhiên Nhiên, anh không biết những người khác yêu đương như thế nào nhưng ở chỗ này của anh, em hoàn toàn không cần ngoan như vậy."

Bạn trai không chỉ là không tức giận, còn đang toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn, Lương Túc Niên nghĩ đến đây, tim lại mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
"Chúng ta là người yêu, không phải học cách sống chung với bạn cùng phòng, cái anh sợ không phải là em không cho anh không gian riêng, càng không phải là sợ em quấy rầy anh."

"Mà hoàn toàn ngược lại, cái anh sợ nhất chính là em để cho anh quá nhiều không gian riêng, anh sợ em không tới quấy rầy anh, sợ em không muốn cùng anh sống chung một chỗ, sợ em không thích dính lấy anh."

Đầu lưỡi của hắn cũng sắp líu lại, cố gắng tranh thủ thời gian biểu đạt hết tất cả tâm tình trong lời nói: "Rất nhiều lúc anh không thể nói ra, không biết phải làm sao để thể hiện tâm tình của mình nhưng anh thật sự rất muốn vì em mà làm được tốt nhất."

"Anh hi vọng em có thể nhận được nhiều tình yêu nhát, hi vọng em vĩnh viễn không có phiền não, thậm chí ngay cả loại phiền não đơn giản nhất như buổi trưa ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì, ngày mai ăn cái gì cũng không hy vọng em sẽ có."
Ý muốn nói quá nhiều, từ ngữ lại kéo đến gấp gáp, lung ta lung tung nói một hồi, Lương Túc Niên nhanh chóng cạn lời với bản thân.

"Nhiên Nhiên."

Hắn nói: "Em đã nói so với những gì anh tưởng tượng, em càng muốn yêu đương với anh nhiều hơn nữa, anh cũng muốn nói cho em biết, anh thích em, nhất định so với em tưởng tượng còn nhiều hơn nhiều lắm."

Tạ Gia Nhiên cúi đầu vùi vào hõm cổ của hắn, đem nước mắt không khách khí mà chảy ra đều cọ lên trên cổ áo của bạn trai.

"Ồ."

Mắt cậu ngập nước, cong khóe miệng, bộ dạng vừa khóc vừa cười ngớ ngẩn không muốn bị người nhìn thấy, chỉ dùng giọng nói khàn khàn truyền ra: "Biết rồi."

Hóa ra nguyên tắc thông dụng trong yêu đương không thể áp dụng với tất cả mọi người, có chút lo lắng đều là do cậu buồn lo vô cớ.

Bạn trai, em biết anh siêu siêu siêu thích em.
Lương Túc Niên cuối cùng cũng yên tâm.

Thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện ra cậu chưa sấy khô tóc đã đi ra ngoài.

Ánh mắt lóe lên chút không hài lòng, đang cắn quai hàm định nói cái gì, bỗng nghe chú đà điểu nhỏ giấu mặt trên bả vai hắn hỏi: "Vậy, hai ngày nay chuyện anh định nói với em rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Nếu không phải là người nào đó luôn bày ra bộ dạng nói chuyện một nửa muốn nói lại thôi, cậu cũng sẽ không hiểu lầm.

Đợi một lúc lâu không thấy đáp lại, Tạ Gia Nhiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy người sau sờ sờ chóp mũi, hơi có chút phẫn nộ mà thở dài: "Được rồi, anh nói cho em."

Hắn đàng hoàng nói: "Tiêu Trì nói quan hệ của anh với em thân thiết như anh em ruột, anh liền cảm thấy anh đem chuyện yêu đương biến thành kết nghĩa anh em, anh sợ em chê anh không biết yêu đương nhưng lại không biết nên làm như thế nào."
Hắn bây giờ vẫn cảm thấy khó giải thích được mà có chút không cam lòng: "Hừ, rõ ràng anh không phải là anh em với em, anh là bạn trai của em."

Tạ Gia Nhiên nghe xong liền muốn cười.

"Không ai nói anh không phải, anh cũng không cần cố ý làm cái gì, anh đã làm đủ tốt rồi mà."

Lương Túc Niên mở to mắt nhìn cậu: "Thật sao?"

"Ừm."

Tạ Gia Nhiên cho hắn một câu trả lời khẳng định: "Thật sự."

Cậu nhìn vào mắt hắn, không khách khí cười nhạo hắn: "Cho nên chỉ vì chuyện này mà bạn học Tiểu Lương đồng học nín nhịn hai ngày cũng không dám nói ra sao?"

Lương Túc Niên im lặng hai giây: "Không phải, thật ra còn có một chuyện càng nghiêm túc hơn."

Tạ Gia Nhiên: "Hả?"

Lương Túc Niên chậm rì rì: "Nhiên Nhiên, em thích ở phía trên hay là phía dưới?"

"..."

Biểu tình của Tạ Gia Nhiên khựng lại.

Đợi đến khi nhận ra hắn đang nói đến cái gì, khuôn mặt vụt cái trở nên đỏ rực.
Lương Túc Niên đã trải qua hai ngày để tiêu hóa, đã có thể tương đối thản nhiên đối mặt với chuyện này nhưng khi nhìn thấy hai vành tai đỏ bừng của Tạ Gia Nhiên, bản thân cũng không nhịn được lại thấy không được tự nhiên.

"Chính là... anh xem trên mạng nói, việc này còn rất nghiêm túc, vì. . . cuộc sống hài hòa về sau, tốt nhất là lúc mới quen nhau nên thảo luận cho rõ ràng, anh đương nhiên là không sao cả, đều được, chỉ xem —— "

"Theo anh!"

Tạ Gia Nhiên nhanh chóng ngắt lời hắn, ngẫm lại lại cảm thấy đáp án như vậy không thể giải quyết được vấn đề, sợ sau này hắn lại đầu sắt hỏi lại, ánh mắt chợt lóe bổ sung thêm: "Phía trên... phía trên quá mệt mỏi, em lười động."

Lương Túc Niên thầm nghĩ, đây là ý muốn hắn ở phía trên?

Tuy rằng hắn cũng cảm thấy phương thức phân chia như vậy tương đối hợp lý, nhưng vì không để bạn trai bởi vì hiểu quá ít mà chịu thiệt, hắn quyết định phải phổ cập khoa học rõ ràng một chút ưu khuyết điểm của việc ở trên và ở dưới cho cậu nghe.
"Nhiên Nhiên, em chắc chắn sao? Phía dưới tuy rằng không mệt, nhưng nghe nói lần đầu tiên sẽ hơi đau —— a "

Tạ Gia Nhiên đã sắp muốn bốc khói tại chỗ.

Không thể nhịn được nữa ngẩng đầu ôm lấy cổ hắn, lại dùng phương pháp hữu hiệu nhanh chóng ngăn cái miệng của hắn lại.

Leng keng ——

Có thứ gì rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn giã vang lên đột ngột, đánh thức đôi tình nhân nhỏ đang ôm hôn nồng nhiệt.

Hai người lập tức tách ra, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đáng lẽ là đang nói chuyện vui vẻ với bạn gái - Lý Đường – đang cầm cốc, trợn mắt chó ngốc đứng ở cửa.

Tay phải vẫn duy trì tư thế nắm đồ vật cứng ngắc dừng lại giữa không trung, thìa canh nằm cách chân cậu ta không xa, ánh sáng phản chiếu rất im lặng.