Hình như Lương Túc Niên vẫn luôn coi cậu là một anh bạn nhỏ cần hắn bảo vệ.
Gọi đến là đến, chịu khó nhẫn nại, còn thích chiều chuộng dung túng cho cậu, chuyện gì cũng thuận theo cậu, làm cho chính cậu cũng sinh ra một loại ảo giác bản thân đúng là một anh bạn nhỏ yếu ớt cần được che chở.
Cũng giống như bây giờ, rõ ràng cậu vốn chẳng nghĩ gì, cũng không quan tâm chuyện gì, nhưng sau khi Lương Túc Niên nói xong, cậu lại thật sự cảm thấy tâm tình của mình có chút chua xót oan ức.
Oan ức chuyện hôm qua phải đứng phơi nắng trước cửa nhà đợi cả nửa tiếng, oan ức lúc đĩa sườn xào chua ngọt cậu yêu thích bị lấy đi, oan ức khi bút màu của mình bị phá hư hết cả, oan ức chuyện chưa từng được hỏi là có thích ăn kem hay không đã bị dán lên cái mác...
Còn có vô số lần, vốn tưởng rằng đã bị thời gian mài mòn hết, những chuyện từng có lúc cảm thấy là chuyện vặt vãnh không đáng để bận tâm vào thời khắc này nghĩ lại cũng khó chịu đến mức làm cho lòng người đắng nghét.
Cảm giác an toàn được người bảo vệ, dung túng thật sự sẽ khiến tâm tình khuếch đại vô hạn như vậy.
Chẳng trách Lục Thượng lúc ở trường có bị bắt nạt cũng sẽ nhịn đến lúc về nhà, sau đó lao vào trong lồng ngực Chu Văn Nguyệt gào khóc thảm thiết.
Cậu nghĩ, có lẽ là đồng dạng với tâm tình của cậu bây giờ, chua xót oan ức, bỗng nhiên rất muốn đòi một cái ôm.
Không liên quan đến chứng khao khát da thịt, chỉ là đột nhiên, rất đơn thuần, vô cùng, vô cùng muốn được người trước mặt này ôm vào lòng.
"Bạn nhỏ này, chẳng lẽ là bị oan ức đến không muốn nói chuyện rồi sao?"
"Lương Túc Niên, tôi có đồ muốn tặng cho cậu."
Hai người đồng thanh nói, một chọc cười một nghiêm túc, người trước liền bỏ qua chuyện mình định nói.
Tạ Gia Nhiên lấy cặp sách đeo bên vai xuống, lấy ra một quyển sổ bìa màu lam, nói: "Quà cảm ơn."
Lương Túc Niên hơi cao giọng: "Cảm ơn chuyện kẹo bông sao ?"
"..."
Tạ Gia Nhiên nhất thời nghẹn lời.
Chẳng qua cậu ngẫm lại đều là cảm ơn, cảm ơn chuyện gì cũng vậy, liền tùy tiện gật đầu: "Ừm."
"Vậy là cậu biết trước, đoán được hôm nay tôi sẽ mua kẹo bông cho cậu nha."
Lương Túc Niên cười, tiện tay lật quyển sổ, lúc nhìn thấy nội dung bên trong, trong mắt hiện ra kinh ngạc.
"Những cái này đều là cậu tự tay vẽ sao?" Hắn mở ra một trang, chỉ vào một quả dâu tây mập mạp dễ thương ở giữa trang giấy hỏi.
Thực tế là không chỉ có một trang này, mỗi trang trong quyển sổ này đều là hình vẽ các sắc thái, kích cỡ khác nhau của một quả dâu tây đáng yêu.
Lương Túc Niên nhìn một trang giấy, yêu thích đến mức không nỡ buông tay : "Cái này phải vẽ mất bao lâu?"
Tạ Gia Nhiên nói giảm nói tránh: "Chỉ mất nửa buổi tối là xong, kiểu tranh này vẽ rất đơn giản, không tốn thời gian."
Lương Túc Niên nhìn quyển sổ, nhìn Tạ Gia Nhiên, lại nhìn quyển sổ, rồi lại nhìn Tạ Gia Nhiên.
Tạ Gia Nhiên không hiểu lắm mà nghiêng đầu: "?"
Lương Túc Niên quơ quơ quyển sổ, hỏi: "Cậu có biết trước ngày hôm nay món quà tuyệt nhất mà tôi nhận được là gì không?"
Tạ Gia Nhiên suy xét đến thân phận phú nhị đại của hắn, đúng trọng tâm nói: "Biệt thự? Xe thể thao? Phòng nhìn ra biển?"
Lương Túc Niên nói: "Đều không đúng, là một chiếc cốc giữ nhiệt chuyên dùng cho người già có in hình của tôi trên nắp."
Tạ Gia Nhiên: ". . ."
Lương Túc Niên khá là hoài niệm: "Là quà tặng của đứa cháu đang học tiểu học của tôi, tiểu Lương thật cảm động, cảm thấy đó là món quà có tâm ý nhất mà hắn từng được nhận, vẫn để trưng chứ không dám dùng, đợi khi nào đến bảy tám mươi tuổi lấy ra chắc sẽ rất thổn thức."
Tạ Gia Nhiên: "..."
"Vậy nên quyển sổ này bây giờ chính là gia bảo tổ truyền của tôi."
Lương Túc Niên trịnh trọng hà hơi lên bìa quyển sổ sau đó trân quý lấy tay áo lau khô, hỏi Tạ Gia Nhiên: "Cậu có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
Tạ Gia Nhiên bị một câu "gia bảo tổ truyền" của hắn làm cho kinh hoảng, sững sờ hỏi: "Nghĩ gì?"
Lương Túc Niên nghiêm nghị: "Muốn đi thương lượng với chủ quán bán kẹo bông một chút xem có thể để cho tôi tự mình làm một trăm cây kẹo bông sau đó lập tức đưa cho cậu không."
Tạ Gia Nhiên ngạc nhiên: "A? Thật ra cũng không cần —— "
Lương Túc Niên: "Đúng, tôi cũng cảm thấy vậy."
Tạ Gia Nhiên: "..."
Lương Túc Niên: "Vậy thì đổi một cái khác đi."
Đổi một cái khác?
Đổi một cái khác gì?
Tạ Gia Nhiên còn chưa kịp hỏi đã bị Lương Túc Niên tự nhiên kéo cổ tay, xe nhẹ chạy đường quen ôm vào lòng.
Để kẹo bông dính vào áo sẽ không hay nên cậu nâng tay phải lên, quàng ra phía sau lưng Lương Túc Niên.
Cằm tì lên bả vai, lỗ tai cọ lên lỗ tai, chứng khao khát da thịt còn chưa hoàn toàn bình phục bị một cái chạm này làm cho bên tai nổ lên mấy tràng pháo hoa nho nhỏ.
Đây là nơi khá mẫn cảm, càng khiến cho Tạ Gia Nhiên nheo mắt lại khẽ run lên một cái.
"Thật ra là định vừa thấy mặt đã tới ôm câu, nhưng mà ở trước cửa nhà cậu thực sự không tiện, mong là bây giờ bù lại vẫn chưa muộn."
Giọng Lương Túc Niên nhẹ nhàng lẫn theo ý cười vang lên bên tai: "Nhất thời không nghĩ ra có gì đáp lễ tốt hơn một trăm cây kẹo bông, chỉ có thể cho cậu một cái ôm của giáo thảo trước đã, tạm vậy đã nhé."
Lúc này Tạ Gia Nhiên mới phản ứng được mình đây đánh bậy đánh bạ lại được đền bù như mong muốn .
Một lúc sau, cậu yên lặng điều chỉnh một tư thế thích hợp ôm lại hắn.
Hàng lông mày thanh lãnh bị làm cho mềm mại xuống, cùng với sự hài lòng mà ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.
"Không phải tạm." Cậu nhỏ giọng nói: "Như vậy cũng rất tốt."
Như vậy, so với một trăm cây kẹo bông còn tốt hơn gấp trăm lần.
-
Về trường sớm hơn kế hoạch đã định, Tạ Gia Nhiên không có chuyện gì làm, liền theo Lương Túc Niên lên thư viện cả ngày chủ nhật để hắn kèm học logic học hình thức.
Sang tuần mới, cậu lại quay về cuộc sống gắn với phòng vẽ tranh như cũ.
Ba rưỡi chiều nay là cậu hết tiết, bị thầy giáo gọi lại trên hành lang hỏi về linh cảm cho tác phẩm dự thi triển lãm tranh, lúc trở lại phòng học mọi người đã đi gần hết.
Cậu sắp xếp tranh phác thảo và giáo trình, rửa sạch bảng pha màu và cọ vẽ, xong xuôi chuẩn bị rời đi lại bị Tôn Hàm ngăn lại trên hành lang.
"Có việc gì sao?" Cậu hỏi.
Tôn Hàm lạnh lùng nói: "Tuần sau ở trung tâm thành phố có một cuộc thi hội họa yêu cầu hai người thi đấu, cậu có muốn tham gia cùng tôi không?"
Tạ Gia Nhiên nhẹ nhàng từ chối: "Tôi không tham gia."
Tôn Hàm cau mày: "Nhưng không phải năm trước cậu với Lâm Sam cũng tham gia sao?"
Tạ Gia Nhiên nói: "Năm nay Lâm Sam không tham gia."
Vốn dĩ cậu không có hứng thú với mấy cuộc thi lắm, nếu như không phải trường yêu cầu, có lẽ ngay cả thi đấu trong trường cậu cũng không tham gia.
Năm ngoái là Lâm Sam năn nỉ bao lâu mới kéo được cậu đi cùng, năm nay Lâm Sam không tham gia, dĩ nhiên là cậu cũng không có hứng thú chen vào.
Vốn dĩ ý cậu đơn giản là thế, vào trong tai Tôn Hàm lại biến thành một ý khác.
"Tạ Gia Nhiên!"
Giọng Tôn Hàm hơi cao lên: "Cậu xem thường tôi đúng không? Cảm thấy trình độ của tôi không bằng cậu, không xứng để làm đồng đội của cậu đúng không? !"
"... ?"
Tạ Gia Nhiên khó hiểu: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Tôn Hàm cao giọng: "Không chỉ có lần này, từ lúc nhập học đến bây giờ bất kể là lên lớp hay đi thi đấu, cậu đều dồn ép tôi khắp nơi, cậu dám nói cậu chưa từng có loại ý nghĩ này không?"
Tạ Gia Nhiên có chút cạn lời.
Chuyện này giải thích ra thì quá phiền phức, cậu cũng không giỏi giải thích, cộng thêm việc không muốn nói nhiều về mấy chuyện linh tinh này nên liền nhún nhường nói: "Nếu cậu muốn nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi."
Nào ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, ngang với đổ thêm dầu vào lửa.
"Tạ Gia Nhiên, cậu có ý gì? ! Có mấy người tâng bốc cậu thì cậu liền thật sự cảm thấy bản thân mình cao cao tại thượng lắm đúng không!"
Tôn Hàm tức lên, liều mạng muốn xông lên đẩy cậu.
Tạ Gia Nhiên sinh ra khó chịu, nhíu mày đang muốn lùi về sau, cánh tay bỗng bị người nắm lấy, cậu bị kéo lùi ra sau một bước, một thân ảnh kiên cường đúng lúc xuất hiện, vững vàng che chở cậu ở phía sau.
Lương Túc Niên chiếm ưu thế về chiều cao, đối mặt với Tôn Hàm cho dù trên mặt mang nụ cười thân thiện, cũng có loại khí vị của người ở trên cao nhìn xuống: "Không muốn dự thi chính là xem thường cậu sao? Bạn học, trình độ lí giải của cậu thật là tuyệt vời đấy."
Tôn Hàm dõng dạc nói với vị khách không mời mà đến này: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Tôi thật sự không rõ lắm."
Lương Túc Niên chậm rãi nói: "Tôi chỉ biết là suy nghĩ trong đầu mình có ra sao cũng không thể tùy tiện quăng nồi cho người khác, cậu cảm thấy thế nào?"
"Cậu ——!"
"Đây, có gì muốn nói sao?"
Một tiếng "cậu" của Tôn Hàm nghẹn mãi không ra lời, hung ác trừng Lương Túc Niên một cái, nhìn về Tạ Gia Nhiên phía sau hắn: "Không tham gia thì không tham gia, tôi cũng chẳng thiếu người, Tạ Gia Nhiên, đến cùng tài nghệ của ai hơn ai, trận chung kết sẽ thấy rõ ràng!"
Chờ hắn ta nổi giận đùng đùng rời đi, Tạ Gia Nhiên mới giật giật cánh tay, hỏi Lương Túc Niên: "Sao cậu lại tới đây?"
Lương Túc Niên lấy từ trong túi quần ra một cái điện thoại: "Lên lớp, tiện đường đưa điện thoại cho bạn nhỏ hay quên nào đó."
Hắn không nói thì Tạ Gia Nhiên cũng không phát hiện ra mình lên lớp mà quên mang di động: "Nhưng mà từ kí túc xá đến tòa nhà Minh Đức rõ ràng là không đi qua tòa nhà nghệ thuật."
"Đi đường vòng thì đi ngang qua rồi ."
Lương Túc Niên cười cười, lại hỏi: "Sao lại không cố gắng giải thích?"
Tạ Gia Nhiên biết hắn nói đến chuyện gì: "Có hơi phiền toái, hơn nữa cũng không có gì cần giải thích."
"Có biết mâu thuẫn và hiểu lầm sinh ra như thế nào không?"
Lương Túc Niên nói: "Người nói vô tâm người nghe hữu ý, huống hồ câu nói kia của cậu rất dễ khiến người khác hiểu lầm, người bình thường đúng là rất dễ bị nó làm cho tức hộc máu."
Hắn khoanh tay hơi nghiêng đầu, thoáng khom lưng tới gần, cười đến tùy ý trong sáng: "Bạn học Tiểu Tạ, phải giao lưu với bạn bè nhiều hơn, không cần một chữ quý như vàng như vậy, miệng không phải là dùng để nói chuyện sao."
Nói xong nhớ tới cái gì, nghiêm túc bổ sung: "Đương nhiên, trừ chuyện ăn ra."
Lời của hắn khiến Tạ Gia Nhiên cảm thấy như mình đang được thiên vị công khai không cần lí do rồi lại bị giáo dục ở nơi không ai thấy.
Là cảm giác cậu chưa bao giờ trải qua, rất kỳ diệu.
Nếu như nhất định phải hình dung, có lẽ là giống như bị dán lên trán một lá bùa định thân có pháp lực ôn thuần, không chỉ không muốn phản bác, trái lại còn rất hưởng thụ.
... Vậy lại càng kỳ quái.
Bởi vì cậu không biết cảm giác này có được là do lời nói này hay do người nói lời này là Lương Túc Niên.
Không giải thích được, cậu không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm cớ đổi chủ đề: "Chỉ là do tôi có chút không thoải mái, không muốn nhiều lời."
Lương Túc Niên: "Bệnh vặt đó lại tái phát rồi?"
Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Ừm."
Lương Túc Niên: "Vậy sao không nhắn tin cho tôi biết?"
Quả nhiên, một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác che đậy.
Tạ Gia Nhiên cố gắng tìm từ ứng phó, Lương Túc Niên lại nói luôn: "Há, suýt nữa thì quên rồi, cậu không mang điện thoại di động."
Tạ Gia Nhiên: "... Đúng rồi."
Lương Túc Niên cúi đầu nhìn đồng hồ, than một tiếng: "Nhưng mà một lát nữa tôi lại có tiết chuyên ngành, không thể ở lại cùng cậu rồi."
Tạ Gia Nhiên thuận thế nói: "Không sao, tôi có thể —— "
"Vậy nên chỉ có thể để cậu chịu ấm ức một chút ."
Lương Túc Niên ngắt lời cậu, động tác tự nhiên ôm lấy vai cậu, khóe miệng nhếch lên:
"Bạn học Tiểu Tạ, cùng tôi lên lớp đi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nha nha: Mãnh nam sao có thể thích dâu tây được, giải thích thế nào đây?
Tiểu Tạ: (lạnh mắt) Có liên quan gì đến cô sao?
Nha nha: ...
Tiểu Lương: Bà xã bảo bối thật tốt (*^▽^*)