Edit: Phonggg
Người xuất gia khi ra ngoài đâu cần quá chú trọng tới trang phục, chỗ ở cũng không phải vẫn đề mấu chốt. Nhưng Lý Thuần Nhất ngoại trừ thân phận đạo cô thì bên cạnh còn là một nhân vật có địa vị cao trong hoàng thất. Bọn họ sẽ không chấp nhận để nàng lấy mũ Ngô Vương trên đầu xuống, càng không cho phép nàng hành động tự do bởi vậy nàng chưa thể chính thức được coi là người xuất gia.
Tư Văn không biết hành lý của nàng hiện giờ ở đâu vì thế Lý Thuần Nhất mượn một con ngựa chạy về hướng biệt viện ở Vụ Bản phường.
Nơi gọi là biệt viện, vốn là phủ đệ nhiều năm trước nữ hoàng ban cho nàng. Ngày đó nữ hoàng không muốn nhìn thấy người con gái này nên đưa nàng đến Quốc Tử Giám học tập đồng thời ban thưởng một toà nhà trong Vụ Bản phường. Nơi này có cầu có nước, sát bên đạo quán và Quốc Tử Giám, những tháng ngày ở đây thời gian tự do khó có được lần nữa trong cuộc đời nàng. Nhưng đến nay nhớ lại, quãng thời gian tự do ấy xem ra cũng chỉ giống như một câu chuyện cũ mà thôi.
Nàng đi tới đất phong đã nhiều năm, biệt viện đáng ra đã sớm hoang phế. Vậy mà khi cưỡi ngựa đến, nàng lại thấy nơi này đèn đuốc sáng trưng, nô bộc bận rộn ra vào, so với thời gian nàng ở còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Theo nàng được biết, toà nhà này từ trước tới nay chưa từng chuyển cho người khác, mà ngày ấy nàng hồi kinh, nơi đây thậm chí còn không có người ở.
Trong vòng một đêm, có thể khiến quang cảnh quạnh hiu vắng vẻ thay đổi hoàn toàn, khoác lên một diện mạo mới bừng bừng sức sống, không phải ai cũng có khả năng làm được.
Cửa lớn biệt viện mở rộng, tựa như hai cánh tay đưa ra chào đón người lãng khách đi xa trở về. Nhưng hiềm nỗi bây giờ là ban đêm, nhìn thế nào cũng giống cái miệng khổng lồ đầy máu của con dã thú đang đợi cắn nuốt người nào cả gan bước tới.
Trong lòng Lý Thuần Nhất đã có đáp án, những gói hành lý bị lấy đi và người thị nữ mất tích, không ngoài dự liệu đều được mang đến đây. Nhưng nàng không quay đầu ngựa, chạy về hướng Quốc Tử Giám ở phía bắc phường tây.
Chạy một mạch trong đêm tối, gió tạt qua bên tai nàng, thảng như muốn đem tất cả chuyện xưa thức tỉnh. Trải qua một ngày tồi tệ, lúc này bụng nàng đã rỗng không kêu lên kháng nghị, thật sự rất muốn đi kiếm một đóa đào hoa ăn xoa ấm bụng.
Bên trong Quốc Tử Giám trồng rất nhiều đào, mùa xuân vườn hoa nở rộ, làn hương thơm nghịch ngợm len vào từng phòng học, trêu chọc tâm tình học sinh. Mà lúc này là tiết thu, tất nhiên sẽ không có đóa hoa nào có thể an ủi dạ dày đang trống không của nàng.
Tiếng vó ngựa dừng lại, lão thứ phó thò đầu ra, nheo mắt sửng sốt, rốt cuộc cũng có người nhận ra nàng tới. Trước kia ra vào nơi này nàng luôn mặc trang phục của học sinh của Quốc Tử Giám. Khi đó nhìn nàng tựa như một mỹ thiếu niên ngây ngô, hiện giờ một thân triều phục quả có vài phần Giang Tả phong lưu, mười phần lỗi lạc.
Lão thứ phó trong nháy mắt đã tỉnh táo, vội vàng chạy ra hành lễ: "Lão bộc mắt kém, không biết Ngô Vương điện hạ đến, nếu có thất lễ xin điện hạ không trách tội."
Lý Thuần Nhất vẫn nhận ra người này, đưa dây cương đang cầm trong tay cho ông ta, nàng vẫn giống như năm đó là một người không thích nói chuyện. Ngày trước những giám sinh âm thầm nói với nhau nàng là đứa nhỏ câm điếc, bởi vì bị cung nhân ngu ngốc nuôi dưỡng nên lời nói cũng không thể phát ra. Nàng không quan tâm những lời châm biếm ấy, một khi đã chủ động đóng cánh cửa thông với thế giới bên ngoài thì bất luận bên ngoài là mưa giông hay ánh dương diễm sắc, đối với nàng cũng không có gì khác biệt.
Nàng chỉ muốn đến nơi nào đó để nghỉ ngơi nhưng một nơi như thế trong Quốc Tử Giám thật không dễ dàng tìm ra. Quốc Tử Giám "tả miếu hữu học", một bên là miếu thờ Khổng Tử, một bên là Thái Học. Miếu thờ Khổng Tử đâu phải là nơi có thể tùy ý đi đến, không gian trong Thái Học lại có hạn, chỉ có thể men theo rừng đảo nhỏ tới lầu các bị bỏ hoang phế phía sau, ngày thường không có người đi đến.
Kiến trúc mái hiên thô ráp, nơi ngưỡng cửa cỏ dại cuốn quanh. Nếu ra sức đẩy cánh cửa sổ ra thì người thân hình nhỏ gầy có thể bò vào, thế mà lần đầu tiên tới đây nàng đã hít một hơi đầy bụi bặm. Bên trong có sách cùng nhiều đồ vật lẫn lộn, loạn thành một đống hỗn độn. Tất cả đều chẳng thể sánh với một Quốc Tử Giám ngăn nắp, chỉnh tề rõ ràng. Nhưng đi dọc theo lầu thang phía bắc lên trên, lầu hai tựa vào phía nam của cửa sổ lại được dọn dẹp rất sạch sẽ. Đẩy cửa sổ ra, trước mắt là một rừng hoa đào vừa vào độ mãn khai, từng đợt phấn hoa bay tới, cảm giác tự do, nhẹ nhàng bay bổng khi ấy là một trải nghiệm quý giá khó có được của nàng.
Chui vào được một lần thì sẽ có lần hai lần ba, có khi nàng tới đây chỉ để đi ngủ, lại có khi để lật đọc vài trang sách trong cuốn truyện kể về tích xưa chưa được xác thực, nhưng chưa từng thấy nhàm chán. Gió thổi qua, cánh hoa rơi bên cửa sổ, ngay lúc mùa hoa sắp bước tới thời kỳ héo úa, thời tiết ngày một một nóng bức, có người bước tới phá tan giấc ngủ trưa của nàng: "Ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?"
Nàng lặng thinh không đáp, chẳng hề cho rằng mình làm thế có gì sai sót. Nhưng đối phương rõ ràng không cho là vậy, hắn nhắc lại câu trên ba lần không xót từ nào, cuối cùng tiến lên một bước kéo người thiếu niên đáng ghét kia từ trên mặt đất đứng dậy.
Hắn nắm chặt lấy y phục giám sinh của nàng, rõ ràng khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ vậy mà lại bày ra vẻ lão luyện không nói lên lời: "Ta không cần biết người là ai, không được phép trở lại đây lần nữa, bàn mà ngươi nằm lên trên kia là của ta.”
Nàng không muốn xảy ra bất kỳ vấn đề rắc rối gì với người ở bên ngoài thế giới, bởi vậy vẫn đóng chặt cửa không cho phép bọn họ tiến vào, nhưng chính đôi tay này đã đẩy cánh cửa kia ra, mạnh mẽ kéo lấy nàng, dùng hành động nói cho nàng biết thế giới bên ngoài kia vô lý xấu xa đến thế nào.
Nàng đang trong độ tuổi phát triển thân hình, vừa đụng tới là đau đớn. Hắn níu chặt lấy vạt áo phía trước của nàng, đau đớn từ phần mềm mại trước ngực truyển thẳng tới sống lưng khiến nàng hít mạnh không khí.
Giao tiếp với thế giới kia mặc dù rất rắc rồi nhưng đánh nhau thì cần gì nói đạo lý. Bản năng vì chịu đau đớn nên muốn đáp trả, nàng xoay ngược bắt lấy cánh tay hắn, hai người quay ra đánh lộn. Thân hình gầy yếu khó xuất ra được lực gì đáng kể, nàng chỉ giống như một đầu dã thú hung bạo giương nanh vuốt sắc nhọn, dùng hết bản năng nguyên thủy tranh giành lãnh địa. Tất nhiên nàng không phải đối thủ của hắn, hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong, còn bị hắn ép hỏi mấy câu ngu ngốc: "Ngươi bị câm điếc à? Lưỡi bị cắt mất rồi hả?"
Nàng tức giận đến bùng nổ mà không thể phát tiết, dù bản thân đang nằm trong thế hạ phong vẫn như đầu tiểu hổ ương ngạnh quyết không nhận thua. Đối phương dường như cũng không ngờ tới nàng có thể quấn lấy không buông như vậy. Hậu quả sau đó là y phục bị kéo lệch, búi tóc bị giật xoã tung thế nhưng không hề ảnh hưởng chút nào tới ý chí chiến đầu của nàng.
Khí lực rối loạn, đối phương nằm trên mặt đất cũng đã muốn dừng tay, Lý Thuần Nhất không nói câu gì hung hăng há miệng cắn hắn. Nàng thật sự là con hổ nhỏ, một miệng răng sắc, không chút lưu tình cắn cổ hắn, đâm thủng cả da, trong nháy mắt miệng đầy máu tanh.
Sau đó nàng đứng lên, lau miệng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng vẫn không hề mở miệng. Nàng chiếm được phần thắng "Ầm——" lần nữa đóng lại cánh của của mình ngăn cách với thế giới, từ đầu tới cuối, một câu cũng không nói.
Về sau nàng còn đánh thắng thêm mấy lần, chỉ cần hai người gặp nhau trên lầu hai này là sẽ xảy ra xung đột. Đối phương không thể nhịn được nữa: "Ngươi đã uống máu của ta, còn muốn thế nào nữa?" Nàng không biết sức lực của mình từ đâu tới mà nhiều như vậy, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ biết bản thân rất tức giận.
Đối phương bất ngờ bắt được tay của nàng, gỡ đầu ngón tay đang nắm chặt, đem một đóa hoa đào cuối cùng của mùa xuân đặt trong lòng bàn tay nàng: "Đừng mạnh tay, ngươi dùng lực hoa sẽ bị nát."
Nàng nhìn đóa hoa đào, không tiếp tục nắm chặt tay nữa, cũng không lần nữa "Ầm ——" đem cánh cửa của lòng mình đóng lại. Không có lý do gì giải thích được, họ bắt tay giảng hòa, mà đóa hoa đào kia mặc dù dần dần khô héo, cuối cùng tàn úa phai màu, thế nhưng mùi hương bí ẩn vẫn quanh quẩn trong cuộc sống của nàng, ngày đêm không tiêu tan.
Hương hoa đào.
Đã cách biệt nhiều năm, Lý Thuần Nhất lại thêm một lần nữa đi xuyên qua rừng đào đi tới lầu các phía trước, nhưng không còn cảm nhận được mùi hương ấy nữa. Cỏ dại lan trên thạch đài theo thời gian tự nhiên mà khô héo, sư tử đá trước cửa trong đêm tối trừng mắt, nó vĩnh viễn không ngủ, nó biết tất cả mọi chuyện.
Vẫn như trước đây, nàng theo đường cửa sổ leo vào, trong cái chớp mắt này dường như đêm tối đã không còn là vấn đề phải e ngại. Bụi bặm vẫn nồng nặc như cũ, nàng che miệng khụ khụ ho khan, sờ soạng đi về phía trước, tất cả chẳng hề thay đổi, lầu các này bao năm qua vẫn bị người ta quên lãng. Dọc theo cầu thang đi lên, nàng chợt nhận ra có điểm khác biệt, có gió, làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, mang theo bụi bặm lượn quanh rồi rơi xuống đất, hương hoa đào càng lúc càng gần.
Nàng đi tới cửa cầu thang, có người đã đợi chờ nàng rất lâu. Không giống nhiều năm trước đây, gặp mặt là đánh lộn, hắn bỗng nhiên bước tới ôm nàng, bế đến bên cửa sổ, đặt nàng trên chiếc bàn cao, hai tay chống ở hai bên, rồi mới nhìn nàng với khuôn mặt tươi cười.
Lý Thuần đi từ kinh ngạc đến trấn định chỉ trong nháy mắt. Nàng không có cảm giác khó chịu hay không thoải mái, nơi này là đêm khuya không trăng có gió, cái ôm trong lồng ngực mới vừa rồi cũng tốt, cảm giác hương hoa đào như có như không cũng tốt, dường như thuận theo tự nhiên, xuất hiện vừa đúng lúc.
"Sao Tướng Công lại ở chỗ này?" Nàng thả chân ngồi ở trên bàn cao, ngẩng đầu hỏi hắn.
"Hành tung của điện hạ không phải bí mật, trái tim của điện hạ đối với thần mà nói càng không phải là bí mật. Nếu Điện hạ muốn đến, thần tất nhiên muốn tới trước quét dọn, tránh làm cho áo khoác của điện hạ dính bẩn." Tông Đình cúi đầu trả lời câu hỏi của nàng.
"Vậy tại sao không mở cửa ra?"
"Điện hạ có thói quen vào bằng đường cửa sổ, thần tôn trọng sở thích của Điện hạ."
Lý Thuần Nhất chỉ cần cúi đầu là sẽ chạm tới lồng ngực của hắn, nhưng trên mặt nàng vẫn là cảm xúc bình thản nhẹ nhàng. Nàng nghiêng đầu, buông ánh mắt nhìn xuống ngón tay hắn đang đè trên mặt bàn, bỗng nhiên quay lại, ngẩng đầu lên nói: "Bổn vương đói bụng."
Tông Đình di chuyển tới hộp thức ăn để trên bàn bên cạnh, mở ra cầm lấy một cái bánh rán nhỏ cắn một nửa, rồi đem phần còn lại đút cho nàng, Lý Thuần Nhất đang định nuốt miếng bánh xuống thì hắn lại nói: "Điện hạ phải nhớ, dù là thần như cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Nếu có người bằng lòng cùng điện hạ sống chết, vì giết điện hạ, thì việc thử độc như này cũng sẽ không từ chối."
Nhưng Lý Thuần Nhất không hề lo lắng nuốt đồ ăn, cũng chẳng phải vì tin tưởng hắn.
Đêm kéo dài, gió thổi không ngưng, trở về chốn cũ, vốn đề tài để tán gẫu phải nói mãi không hết, nhưng điều hai người bọn họ trao đổi với nhau đều là mấy câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối.
"Ngày trước thần không hề cùng người khác đánh nhau, ở trong nhà thần cũng sẽ không ai làm những chuyện vô lý như vậy.”
"Vô lý là Tướng Công, chỗ như thế này ai cũng có thể tới, ai cũng có thể sử dụng, tướng công tại sao nói là của mình chứ?"
"Bởi vì sự thật là ta tới trước, mà chiếc bàn này cũng chính chính xác xác thuộc về ta."
"Khi đó ta có cảm giác tướng công cô đơn cao ngạo, thật làm cho người khác khó hiều."
"Điện hạ đâu phải bị câm nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện, thần cũng cảm thấy rất khó hiểu."
Hắn nói xong tròng mắt cũng liếc xuống nàng một cái, "ra tay ác như vậy, thần cũng cảm thấy rất khó hiểu, lúc ấy thần chỉ muốn hù dọa người một chút."
"Ngươi nắm áo khoác của ta rất chặt." Nàng ngước mắt, nhìn hắn gần trong gang tấc nói.
"Khi đó cơ thể ta đang phát triển, ngươi lại dùng sức mạnh như vậy, ta bị đau nên nổi cáu, giải thích thế ngươi hài lòng chưa?.”
"Lúc đó thần cho rằng Điện hạ là con trai." Hắn khẽ cúi người nhìn thẳng vào mắt của nàng, nhưng đúng này lúc lại có người đi vào lầu dưới, loanh quanh mãi không đi, vừa đốt tiền vàng mã vừa thao thao bất tuyệt, đoán chừng là ai đó đang lén lút cúng bái.
Có mùi khói bay vào, Tông Đình đưa tay đóng cửa sổ lại, nhìn về phía nàng làm một động tác chớ lên tiếng. Nàng cúi đầu, trong hơi thở đều là mùi của hắn; mà cằm hắn lúc này đang nằm trên đỉnh đầu nàng, chẳng hề nói câu nào.
Lầu dưới an tĩnh trở lại, Lý Thuần nhất đột nhiên mở miệng: "Lúc trước Tướng công có một chuyện không nói thật." Nàng nói xong, đầu hạ xuống, Tông Đình hơi tránh ra một chút, tay chống ở hai bên thân thể nàng, đợi nàng nói tiếp.
Nhưng cơ thể nàng lại nghiêng về phía trước, dõi theo đôi mắt phượng của hắn nói: "Tướng công rõ ràng biết mục đích của thái nữ, vì sao không trực tiếp nói với ta, hả?" Nàng bắt chước hắn kéo dài âm cuối, dựa vào hắn gần hơn: "Vả lại ta biết rõ, tướng công cũng có mục đích, và cùng với mục đích của tỷ tỷ không khác biệt."
Nàng vừa nói vừa đưa tay để lên mu bàn tay hắn, cảm nhận mạch máu hắn đập đều, âm thanh mình phát ra cũng biến thành thần thần bí bí: "Ta thiếu chút nữa thì quên, Tướng công là cháu đích tôn duy nhất của Tông Quốc Công, sao có thể không mong muốn quyền cao chức trọng lớn hơn chứ?”
"Giống như tỷ tỷ, Tướng công cũng muốn có một đứa bé, muốn đứa bé có huyết mạch hoàng gia, muốn có đứa bé của ta. Bởi vì bất luận sau này ta sống hay chết, đứa bé này cũng có khả năng rất lớn trở thành thái tử, đến lúc đó Tông gia sẽ trở thành họ ngoại lớn mạnh nhất."
Nàng tới gần bên tai Tông Đình nói: "Chỉ là Bổn vương không có ý định để tướng công được như ý. Các ngươi có vô số biện pháp khiến Bổn vương sinh con, nhưng Bổn vương không muốn sinh, một điều như vậy đủ rồi." Nàng nói rồi đưa tay qua cầm lấy bánh rán trong hôp thức ăn bên cạnh, bỏ miếng bánh vào miệng trước ánh mắt nhìn chằm chú của Tông Đình, mạnh mẽ nhai sau đó nuốt xuống, cuối cùng đôi môi cong lên: "Bổn vương không tìm người thử độc, việc làm vừa rồi của Tướng công tất cả đều thừa thãi. Sau khi Bổn vương xuất gia, đã không còn quá mức quan tâm tới chuyện sống chết, mà nếu có chết, cũng là biện pháp trực tiếp, đơn giản nhất."
Nàng nói với vẻ vừa bất chấp vừa vô lại, nhưng lại nói trúng tim đen.
Tông Đình nghe nàng nói xong, không hề tức giận, ngược lại còn tiến sát hơn về phía nàng. Ánh mắt hắn mông lung, hơi thở cũng có chút khó nắm bắt, chóp mũi của hắn cùng với nàng chạm nhau: "Điện hạ thật sự muốn bức bản thân vào ngõ cụt mà không hề có suy nghĩ thay đổi sao??
Lúc hắn nói chuyện môi thậm chí chạm vào môi của nàng, nhưng không hề thật sự hôn lên. Hô hấp giao hòa cọ sát vào nhau, bụi bặm cùng hương hoa đào năm xưa trộn lẫn khiến người ta vi diệu mê loạn, cũng thể hiện ra một chút xíu thật lòng, nhưng giống như ánh sáng đom đóm, thời khắc Tông Đình ngồi dậy, trong nháy mắt, dập tắt.
Lý Thuần Nhất mở mắt ra, nhìn rõ những u ám của hắn, đột nhiên thay đổi đề tài: "Ta biết tướng công bảy năm này trở về nhà mẹ chịu tang, Quan Lũng Quân vẫn thái bình sao?"
"Theo Điện hạ thái bình thì thế nào, không thái bình thì thế nào?" Hắn cong môi một cái, ý vị thâm sâu hỏi ngược lại.
Mẫu thân Tông Đình xuất thân từ đại tộc Quan Lũng, tay cầm hùng binh chiếm cứ ở phía tây. Mẫu thân hắn trong Tông tộc địa vị cao quý bởi vì hắn là con trai độc nhất. Hắn vì mẫu thân để tang ba năm, nhưng ở Quan Lũng cũng dự trữ nuôi dưỡng vây cánh, cộng thêm trong triều đình cha hắn có danh vọng và thế lực to lớn, ngày hôm nay hắn có khả năng thao túng lực lượng, không thể khinh thường.
"Như Tướng công suy nghĩ."
"Rất tốt." Tông Đình vẫn chống tay bên bàn, cúi người xuống ánh mắt sáng quắc: "Điện hạ nghĩ muốn cái gì thần cũng sẽ hết sức hoàn thành, mời nói."
"Thuyết phục bệ hạ, cho ta một đội cảnh vệ danh chính ngôn thuận."
"Được."
"Cách Bổn vương xa một chút."
"Không thể." Hắn nắm tay của nàng, giống như rất nhiều năm trước đây, tách bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của nàng ra: "Trái tim thần nằm trong tay Điện hạ, nếu rời đi quá xa, thần sẽ chết."
Nàng muốn nắm chặt tay lại thì hắn nói: "Đừng mạnh tay, nàng nắm chắc như vậy, trái tim sẽ vỡ."