Nội thị dè dặt cẩn trọng, vòng vào chính điện để thêm trà. Nhan Bá Tân ngước mắt, hỏi hắn, “Điện hạ có khỏe không?” Nội thị vừa nghe liền sửng sốt, bàn tay cầm bình trà bỗng chốc run lên. Hắn không biết đối phương hỏi Ngô vương hay Thái nữ, đành phải trả lời, “Trước mắt, Ngô vương điện hạ đang canh giữ bên cạnh giường của Thái nữ, vẫn chưa có động tĩnh gì lớn.”
Nội thị vừa nói xong, con quạ đen trên bàn chợt kêu “oa” một tiếng, khiến hắn phát hoảng. Nhìn con chim được quấn băng gạc, hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh tay cầm bình chạy biến.
Nhan Bá Tân quay đầu, nhìn con quạ đen bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn. Y giống như đang tự nói với mình, “Lý Thường Phong bị thương nặng à? Xem ra, bệnh của nàng ta quả là nguy kịch rồi.” Dứt lời, y nhướng mày lên, “Nếu như ngày trước, nàng ta không gặp những chuyện đó, có lẽ tình cảnh hôm nay sẽ không thảm thương đến mức thế này.”
Lúc y đang nhớ về chuyện cũ thì trong chủ điện, Lý Thừa Phong và Lý Thuần Nhất không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện.
Trước lúc lâm chung, con người ta mới nhớ lại những chuyện mà bản thân mình từng ấn tượng, khắc sâu vào lòng. Lý Thừa Phong cố sức một hồi mới nhận ra đại nạn đá giáng xuống người mình, hơi thở trở nên thống khổ hơn bao giờ hết. Cánh tay gầy trơ xương của nàng ta nắm chặt lấy áo bào của Lý Thuần Nhất, lộ ra vết thương đã thối rữa đến mức kinh người. Giờ phút này, trong đầu nàng ta không ngừng hiện lên cơn ác mộng nhiều năm – đứa nhỏ mà năm xưa nàng ta phải trải qua cơn đau bụng cùng cực để sinh ra cũng là một quái vật đã chết.
Dù chưa đủ tháng, đứa nhỏ với khuôn mặt rướm máu ấy cũng đã thành hình, thế nhưng chỉ có một con mắt duy nhất ở trên trán, ngay cả mũi cũng không có, tay chân cuộn tròn lại, không hề phát ra tiếng động. Nữ y thấy vậy liền mất bình tĩnh, kinh hồn lạc phách, thét chói tai rồi lao ra khỏi cửa điện, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch. Vốn định bọc đứa nhỏ đã chết từ trong bụng mẹ ấy lại, nào ngờ Lý Thừa Phong đã chống tay ngồi dậy, nhìn rõ khuôn mặt con mình.
Đứa con chết từ trong trứng nước đã là một sự đả kích tột cùng, hình dáng thảm thiết của nó khi được sinh ra lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi vạn phần, tựa như một lời nguyền rủa treo trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống để gây thương tổn cho người khác. Hoàng thất sinh ra quái thai là điềm xấu. Nữ hoàng tuyệt đối phong tỏa tin tức, đồng thời cũng bộc lộ sự thất vọng cùng cực đối với kẻ nát rượu như Lý Thừa Phong. Bà ta chuyển hết mọi sự quan tâm lên người của Thái tử.
*Lúc này, Lý Thừa Phong còn chưa trở thành Thái nữ.
Đúng lúc ấy, tình hình ở Sơn Đông trở nên căng thẳng, Nguyên Tín không thể ở lại kinh thành bầu bạn cùng thê tử, do đó mà càng không có người quản thúc, kiềm chế Lý Thừa Phong. Trải qua việc sinh nở, nàng ta vô cùng nản lòng, những cơn say rượu mãnh liệt hơn trước, thường hay say đến khi bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn bắt đầu những tháng ngày hoang dâm vô độ. Trong một lần ngẫu nhiên, nàng ta gặp được một cao nhân đắc đạo từ phương Nam tới. Sau vài lần được khuyên giải, Lý Thừa Phong bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng, tỉnh lại thêm một lần nữa.
Đan dược cho nàng ta sức mạnh, đồng thời cũng cho cuộc sống của nàng ta có thêm một niềm hy vọng. Lý Thừa Phong lấy lại tác phong làm việc lúc đầu, so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém. Vứt bỏ tình cảm bi thương tột độ, vặt vãnh, thoát khỏi mọi cảm giác ràng buộc mình có tội, nàng ta chỉ còn lại khát vọng vô hạn về việc bành trướng quyền lực -- trả thù người được sủng ái là huynh trưởng, chỉ bằng một cái nhấc tay đã khiến hắn rơi đài từ trên địa vị cao vời vợi. Đồng thời, nàng ta càng lúc càng ham muốn được bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Đan dược đã trở thành thứ khiến nàng ta ỷ lại mỗi khi đến cơn thống khổ. Càng mặc sức, càng thích thú, chỉ khi tỉnh táo lại rồi, ngồi xuống, trong lòng mới cảm thấy mờ mịt. Chẳng có bao nhiêu chuyện có thể làm bản thân bình ổn lại, máu lạnh sau lưng được dịp tràn ra khắp thể xác trống rỗng, Lý Thường Phong luôn bị sự nản lòng, tuyệt vọng lẫn ác ý giáng xuống người mình, tinh thần không thể tỉnh táo. Trước mặt người khác, nàng ta luôn tỏ ra vui vẻ, dã tâm bừng bừng, nhưng những nỗ lực để duy trì vẻ ngoài ấy phải nhờ đến đan dược mới có được. Mỗi khi ở một mình, nằm cuộn tròn trên giường, nàng ta mới hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn.
Đã đi đến bước đường này trong cuộc đời, chuyện gì cũng đều tan thành mây khói, lúc này mới có thể lộ ra một chút bản chất con người trong phút cuối cùng.
Lý Thuần Nhất ngồi bên cạnh giường, nghe hơi thở thống khổ lẫn tiếng rên ngày càng yếu ớt mà trên mặt nàng không hề lộ vẻ xúc động. Đối với Lý Thừa Phong mà nói, những lời khuyên giải của người khác sớm đã không còn ích lợi gì nữa rồi. Nhân quả trong đời phải do bản thân mình gánh chịu, đó là quy luật mà Lý Thuần Nhất hiểu rõ, cho dù nàng có tha thứ cho tỷ tỷ hay không cũng chẳng có quan hệ.
Những gì mà nàng muốn làm vẫn còn rất nhiều. Trước kia, khi xách bao vải ra đi, nàng chỉ biết bước từng bước thật chậm. Vì thế, nàng không muốn tính toán, chấp nhất những điều không cam lòng lẫn thống khổ đã qua. Chuyện gì đều sẽ vượt qua. Bây giờ, nàng chỉ muốn bình tĩnh, tiễn Lý Thừa Phong lên đường.
Bàn tay nắm chặt áo bào của nàng mỗi lúc một buông lơi xuống đất. Bất thình lình, Lý Thừa Phong cố dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để bắt lấy tay nàng.
Nàng ta chỉ bắt được những đầu ngón tay lạnh như băng của Lý Thuần Nhất. Sờ vào sâu trong lòng bàn tay, nàng ta chợt cảm nhận được cái gì đó. Một nửa huyết mạch tương thông, thế nhưng người tỷ tỷ kia lại không ngừng trêu đùa, sử dụng mưu kế nhằm vào muội muội. Vốn dĩ hai người có thể là tỷ muội chân thành, tương xứng với nhau, vậy mà lại tranh cãi, đối lập nhiều năm trời.
Lý Thừa Phong trợn mắt, chiếc màn thêu hoa văn rối rắm chợt trở nên vặn vẹo trong cái nhìn của nàng ta. Tiếng rên yếu ớt ngừng lại. Lúc này, nàng ta chỉ còn một hơi tàn, bàn tay dần nới lỏng ra, lại buông xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay của Lý Thuần Nhất, ngay sau đó, nàng ta đã trút hơi thở cuối cùng trong bình an.
Cho dù chết đi, không có dây dưa, nhưng đầu ngón tay của đôi bên chạm vào nhau lại khiến lòng của Lý Thuần Nhất xúc động. Nàng hơi sợ, run lên một chút, sau đó thu tay về rồi đứng dậy. Lúc này, nàng mới nhớ đến tiểu tự của Lý Thừa Phong – Thanh Tước.
Chu Tước phương Nam, Phượng Hoàng Huyền Điểu* - ngụ ý vô cùng tốt, đủ để thể hiện tình yêu và sự mong đợi của đấng sinh thành. Thế nhưng, Thanh Tước lại không có khả năng Thừa Phong* để vỗ cánh, bay lên đài cao.
*Chu Tước còn được gọi là Huyền Điểu
*Thừa Phong ở đây nghĩa là lợi dụng sức gió, thuận gió. Con chim xanh không thể mượn sức gió để vỗ cánh bay cao.
Lý Thuần Nhất hơi cúi người, khép mí mắt. Nàng nghiêng người, nhìn thoáng qua lễ phục dành cho đại điển được đặt ở trên bàn, sau đó bình tĩnh, thông báo với nội thị, “Thái nữ về trời rồi.”
Nội thị vừa nghe liền ào ào quỳ xuống. Có người biết chuyện, lập tức chạy đến chỗ Thái y, Nội thị Tỉnh để thông báo.
Hiện giờ, màn mưa to phủ lên khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng trong chủ điện cũng bắt đầu suy yếu vì gặp hơi nước. Lý Thuần Nhất đứng ở trong điện, dáng người nàng trở nên cô đơn lẻ bóng. Lúc này, Tông Đình và Nhan Bá Tân vẫn ngồi ở Thiên điện, một ngọn đèn, một bình trà nóng. Đám nội thị và Thái y đã chạy đi trước, hai người họ vẫn không xuất hiện.
Tiếng mưa rơi, bù vào không gian vốn yên tĩnh đến mức đáng sợ. Nhan Bá bỗng nhiên mở miệng, "Ta lại nghĩ, nếu nàng ta không gặp chuyện năm đó, e rằng cũng chẳng có tư cách để trở thành quân chủ của một nước -- quyết đoán có thừa, lòng dạ lại không đủ. Đế vương cần phải biết kiềm chế ham muốn cá nhân, nhưng nàng ta lại một mình lộng quyền, việc nhà việc nước chẳng hề phân rõ. Nếu như đầu óc tỉnh táo một chút, ắt sẽ không dùng quốc khố để bù vào chỗ trống của họ Nguyên.”
Y đánh giá xong liền ngừng một chút, vẻ mặt lo lắng trước việc Lý Thuần Nhất sẽ bước lên ngôi vua, “Từ khi khai quốc đến nay, đã qua thời đại có trăm việc phải làm. Người dân muốn sinh sống bình an, giang sơn cần được bảo vệ, con đường này là quả là không dễ đi. Mặc dù trông Ngô vương được đấy, nhưng rốt cuộc có thể cai trị đến mức nào... vẫn chưa thể nói được.”
"Mưa ngừng rồi, trời cũng sẽ quang đãng.” Tông Đình đưa tay lên, đẩy cửa sổ ra ngoài một tí, hơi nước lập tức xông nào.
Người của Nội thị Tỉnh lẫn Thái y viện mạo hiểm chạy đi trong cơn mưa to. Mặc kệ mọi việc bận rộn cỡ nào, đám nội thị tiếp tục chạy về phía bắc Trường An, thông báo việc Thái nữ về trời cho các phủ nha, Tông Chính tự, Hồng Lư tự, Thượng thư Tỉnh trước khi bình minh lên.
"Thái nữ vì ăn đan dược mà chết bất đắc kỳ tử, Nguyên Gia phải tuẫn táng theo. Đại điển bị hủy, quân của họ Nguyên do Nguyên Gia mang đến sẽ hợp nhất cùng cấm quân phía Bắc.” Đối với đa số người trong Hoàng Thành mà nói, tin tức này tới quá đột ngột, khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Hoàng thất vốn đã đơn bạc, trong vòng một tháng ngắn ngủi, mấy người liên tiếp chết đi, chỉ còn Ngô vương và Phế Thái tử đã tàn phế là còn sống. Phế Thái tử mất đi khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Ngô vương có cách cai trị Hoài Nam, trong đại họa lẫn nạn tham nhũng ở Sơn Đông lại lập công lớn, mấy vị trọng thần đều một hô trăm ứng, cầu Ngô vương lên ngôi Hoàng đế.
Không đề cập tới những tranh cãi giữa hai tỷ muội, cũng chẳng có người kể lại một đêm âm mưu lẫn huyết chiến kia, đa số thần tử chỉ là cho ngôi vị Hoàng đế này quá dễ để bước lên, không có quá nhiều sự công kích và lực cản; người dân không biết chuyện bên trong, họ cũng không đến mức hoảng loạn. Một người lên ngôi, đối với bọn họ cũng chẳng có gì khác biệt; người ấy quá vững chắc, thời cơ thỏa đáng, trong nước chưa có nội loạn, những nước kề cận bên ngoài như hổ rình mỗi cũng không dám dễ dàng động thủ.
Vì để trấn an bên Đông cung, Lý Thuần Nhất nghị sự cùng các đại thần, quyết định truy phong Thái nữ, dùng quy cách Đế vương để phát tang. Kể từ đó, người của Đông cung mới có thể bớt đi phần nào oán hận, thậm chí có một số người đã vì sự “rộng lượng”, “nhân đức” của Lý Thuần Nhất mà muốn đứng về phía nàng.
Trong triều, các phe phái đồng loạt đứng về một phía, chuyện của Sơn Đông, rốt cuộc cũng nên kết liễu rồi. Nhan Bá Tân đưa binh lực tinh nhuệ trong quân của Nguyên Gia đến Trường An, hơn nữa đa phần còn là tướng lĩnh làm phản, chỉ còn quân binh yếu ớt, bạc nhược ở lại phủ Tề Châu.
Lúc cả nhà họ Nguyên nhận được tin “Thái nữ chết bất đắc kỳ tử, Nguyên Gia tuẫn táng”, lão thái thái liền bị sốc, suýt chút nữa đã mất mạng, mấy trưởng bối của họ Nguyên càng ngập tràn lửa giận, hận không thể dẫn quân tới ngay Trường An, băm Lý Thuần Nhất ra làm trăm mảnh. Thế nhưng, ngay đúng vào lúc bọn họ định xuống tay, ý chỉ đã tới Sơn Đông – Họ Nguyên muốn mưu quả, lệnh cho quân Duyện Châu, Thanh Châu bình định chiến loạn này.
Duyện Châu và Thanh Châu vây chặt quân của họ Nguyên ở Tề Châu, đánh đường hoàng chính chính, họ Nguyên liên tiếp thất bại, lùi lại.
Ngày hôm đó, Nhan Bá Tân rốt cuộc cũng từ Trường An chạy về phủ Đô đốc ở Tề Châu. Y vừa xuống ngựa liền lập tức chạy ra phía sau công đường. Một con rắn đen sắp chết nằm ở trước cửa, y cả kinh, ngay cả giày cũng không kịp cởi đã lập tức đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng vô cùng yên ắng, cửa sổ bị đóng chặt trong tiết trời nóng bức. Một cuốn sổ rơi trên chiếc bàn dài, có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí. Nhan Bá Tân vừa phát hiện sau bàn không có người, y liền tiến lên, đẩy cuốn sổ đang che đi một phần chiếc bàn, lập tức thấy Hạ Lan Khâm đang ngã nằm trên mặt đất!
Y cúi người xuống bàn, ôm đầu Hạ Lan Khâm mà kêu, “Tiên sinh!”
Luôn luôn kiềm chế tiếng động, thậm chí hơi run run, y cúi xuống, để đầu Hạ Lan Khâm tựa vào cổ mình. Cảm thấy có hơi thở mỏng manh chạm vào da, y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhan Bá Tân đứng dậy, mở toang cửa sổ, lớn tiếng gọi một người hầu đi ngang qua ở ngoài cửa, “Mau đi gọi đại phu!”
Người hầu bị sắc mặt xanh mét của y dọa, lập tức lấy lại tinh thần mà đi gọi đại phu. Nhan Bá Tân tức tốc xoay người, ngồi xổm xuống, xem xét tình trạng của Hạ Lan Khâm, dùng lời nói để kích động đối phương, “Tiên sinh không thể gặp chuyện không may vào lúc này, tại hạ không gánh vác nổi đâu! Cho dù là vì tiền đồ của tại hạ mà suy tính, cầu xin tiên sinh mau tỉnh lại!”
Hạ Lan Khâm vẫn nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, hình như môi đã tím hẳn đi. Mặc kệ là ai gọi, hắn cũng không tỉnh lại.
Bên ngoài phòng, tiếng ve kêu ầm ĩ khiến lòng người vô cùng phiền chán. Nhan Bá Tân canh giữ bên cạnh Hạ Lan Khâm trong khoảng thời gian dài hai nén hương, đại phu mới ôm hòm thuốc, hổn hển chạy tới.
Lúc này, Hạ Lan Khâm đã được đưa lên giường. Đại phu vội vàng mở hòm thuốc ra, chẩn mạch, khuôn mặt ông ta trở nên căng thẳng. Ông ta ngồi xuống, bàn tay xem xét mạch của Hạ Lan Khâm. Một con chim đen đột nhiên bay tới, dừng trên đầu gối của Hạ Lan Khâm, ánh mắt nhìn chằm chằm đại phu.
Sắc mặt đại phu vô cùng kém, mạch tượng làm cho ông ta kinh hãi. Giống như tránh đi một quả than bỏng tay, ông ta lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài hai bước, đụng vào Nhan Bá Tân mới có thế lấy lại tinh thần. Đợi đến khi tâm trạng ổn định, ông ta mới cất lời, “Nhan Thứ sử, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”