Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tông Đình chuyển vấn đề sang chỗ Lý Thuần Nhất khiến ai nấy đều bất ngờ. Một đám người im lặng chờ đợi thái độ của nàng. Lý Thuần Nhất lườm Thừa Phong một cái thật nhanh, sau đó lại nhìn về phía Tông Đình, không hoảng không loạn mà nói: "Tướng công hỏi quá đường đột, ta biết phải đáp như thế nào? Nếu việc hoàn tục hay xuất gia đều là ý định nhất thời nảy sinh thì có vẻ quá mức ngạo mạn với thần linh rồi. Ta thân là người hoàng thất, sao có thể tùy tiện theo ý mình được?”
Nàng không nhắc tới ai, chỉ nói rằng ngươi bức ta phải đưa ra quyết định chính là coi thường thần linh. Tông Đình tiếp lời nàng, nói rất rõ ràng, rành mạch: “Nếu đã như vậy, xin Bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng rồi đưa ra quyết định. Dù sao cũng là chuyện của Thiên gia*, xuất gia hoàn tục đã không còn là chuyện của riêng điện hạ nữa rồi.”
*Ý nói hoàng triều
Lý Thuần Nhất không lên tiếng nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía Nữ hoàng. Nửa đêm hôm qua, Nữ hoàng không được ngủ ngon. Lúc này, dường như cơn đau đầu của bà lại phát tác, thậm chí nhìn ánh sáng chiếu rọi qua mây cũng thấy chói mắt, trong điện lại tràn đầy những âm thanh ong ong khiến đầu thêm nhưng nhức. Vì vậy, bà nhắm hờ mắt, mở miệng nói: "Ngô vương cùng Tông chính tự, Lễ bộ mau chóng lo liệu cho hậu sự của Quận vương.” Nói xong, Nữ hoàng hơi nghiêng đầu, lão nội thị lập tức tuyên "Bãi triều", văn võ triều thần đồng loạt cung tiễn Nữ hoàng.
Lý Thuần Nhất không sốt ruột đi vội. Triều thần trong điện lục tục ra về, bóng người lắc lư, tiếng nghị luận ùn ùn kéo đến. Nàng cảm thấy có hơi ù tai, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở trong lồng ngực mình. Sáng giờ chẳng ăn uống gì, dịch dạ dày vốn yên tĩnh trong bụng bắt đầu sôi lên. Nàng há miệng rồi thở hổn hển, vừa quay đầu đã đụng vào Lý Thừa Phong.
Lý Thừa Phong bắt lấy hai tay của nàng, dùng lực bắt lấy khiến xương cốt của nàng đều đau.
Lý Thuần Nhất cố gắng kìm nén cơn sôi sùng sục trong bụng, khóe môi lại cong lên để phối hợp: "Tỷ tỷ có chuyện gì sao?"
"Ăn nhiều một chút, người chỉ có xương thôi.” Lý Thừa Phong nói xong, trong phút chốc liền nới tay, nhìn thẳng vào mắt của nàng, làm ra vẻ thân thiết rồi dặn dò, “Thân thể không tốt sẽ không làm được việc gì.” Nói xong, nàng ta nở nụ cười, xoay người, bước ra khỏi điện.
Không làm được việc gì, câu này có ngụ ý rất rõ ràng. Vì vậy, cho dù Lý Thừa Phong đã ra ngoài, Lý Thuần Nhất vẫn căng thẳng hết cả người, hai vai vẫn chưa buông lỏng được. Nàng xoay người, thấy Lễ bộ Thị lang Tông Chính Khanh đang đứng ở ngoài chờ mình thì liền bước nhanh tới.
Chu Thị lang nói: "Mặc dù Quận vương mất quá đột ngột, nhưng việc này mặc dù thập phần đột nhiên, nhưng lễ chế còn đó, cũng không khó làm. Chỉ là thời gian cấp bách, nếu trì hoãn sẽ không tốt. Thần đã dặn dò bọn họ sắp xếp, Điện hạ nhìn xem còn có chỗ nào thiếu sót hay không.” Hắn làm việc rất tận lực, trước khi thiết triều đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, bây giờ mới trực tiếp đưa ra cho Lý Thuần Nhất và Tông Chính Khanh xem.
Lý Thuần Nhất duyệt hết, hỏi Tông Chính Khanh, "Tiểu cữu cữu?"
Tông Chính Khanh gật đầu: "Như vậy đã ổn thỏa rồi, làm phiền Chu Thị lang.” Chu Thị lang chắp hai tay: "Thần xin đi trước một bước.” Dứt lời, hắn hơi khom người, bước xuống những bậc thềm thật nhanh để rời đi.
Tông Chính Khanh lại nói: "Ấu Như, con cùng ta tới Dịch Đình một chút, hôm nay họ làm tiểu liệm*.”
*Mai táng nhỏ
Tông Chính Khanh tuy là đệ đệ của Nữ hoàng nhưng tuổi đời còn trẻ, chỉ lớn hơn Lý Thuần Nhất bảy tám tuổi. Hắn không có một chút thành kiến nào với nàng, chẳng sợ bản thân đang ở trong triều, gọi tiểu tự* của nàng một cách thân thiết.
*Tên ở nhà
Đã lâu rồi không có ai gọi nàng bằng cái tên ấy. Lý Thuần Nhất trố mắt một hồi, phản ứng kịp rồi mới bước theo hắn. Sắc mặt nàng vô cùng khó chịu, Tông Chính Khanh không nhận ra điều khác lạ ở nàng, hắn thậm chí còn thở dài: "Một đứa trẻ không nơi nương tựa lại ở trong Dịch Đình, vô tình bị bệnh thì quả là số mệnh đáng thương.” Hắn ngừng câu chuyện, không nói ra câu kế tiếp. Hôm nay, một đám người la ối, đòi tra rõ chân tướng ngay trên buổi triều. Đều là một phen công phu mồm mép, sao lại dễ dàng như vậy được? Phải biết rằng, muốn một đứa nhỏ mắc bệnh chẳng cần phải dùng cách gì khó khăn, không cho nó uống thuốc cũng đủ để lấy tính mạng nó rồi. Vậy thì đi đâu mà tìm chứng cớ chính xác đây? Huống hồ...
"Vừa sáng sớm, Thái nữ liền ra lệnh chôn toàn bộ nội thị bên người Quận vương để tạ tội. Bây giờ, ước chừng bọn họ đều uống rượu (độc) cả rồi.” Giọng nói lành lạnh của Tông Chính Khanh truyền đến, “Hoàng gia đối với tính mạng người khác sao mà vừa long trọng vừa coi rẻ đến thế.” Hắn không sợ chết mà tiếp tục nói mãi. Bỗng nhiên liếc qua Lý Thuần Nhất đang im lặng, hắn chợt phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch.
"Trời! Con sao vậy?”
"Tiểu cữu cữu, chờ con một lát." Lý Thuần Nhất chạy đi như bay, dịch dạ dày đã sôi đến mức mãnh liệt. Lúc Tông Chính Khanh sửng sốt thì nàng đã chạy đường vòng, biến mất ở cuối dãy hành lang phía Tây.
Một bàn tay bất thình lình kéo thân thể nàng đến phía trước. Lý Thuần Nhất cố kìm nén cơn nôn mửa, ngước mắt nhìn Tông Đình. Hắn cắn một nửa viên thuốc, bỏ vào miệng, sau đó đưa một nửa còn lại cho nàng, “Há miệng ra, nuốt xuống.”
Gió lạnh tràn vào từ phía Bắc. Lý Thuần Nhất nuốt nửa viên thuốc, bước một bước rồi áp Tông Đình vào vách điện lạnh giá. Để ghìm lại cơn nôn mửa, nàng nhắm chặt hai mắt, không nói một câu nào, đầu gục vào hõm vai của hắn, từng ngón tay lạnh tựa băng bấu lấy tay hắn. Hai lòng bàn tay kề sát nhau vẫn còn chưa đủ, nàng tham lam đến mức luồn tay vào ống tay áo hắn để tìm hơi ấm. Cả người Lý Thuần Nhất run run, giá lạnh, nàng giống như một con rắn thống khổ đang bám riết lấy hắn.
Cách đó chừng ba trượng là Trung thư Nội tỉnh. Lỡ như có ai đi ngang qua, chỉ cần quay đầu liền nhìn thấy một màn này.
Lần dựa vào này giống như giành giật từng giây vậy.
Cảm nhận được áp lực mãnh liệt từ cái ôm của Thân vương điện hạ, nội tâm giấu kín của Tông Đình ngập tràn một niềm vui sướng nho nhỏ. Mới vừa rồi, vì để nàng tín nhiệm mình mà tự bản thân uống nửa viên thuốc, trong nháy mắt, hắn cảm thấy cam chịu quả là ngọt ngào.
Cơn run rẩy của nàng dần bình ổn, ngón tay cũng không còn bấu chặt, mái đầu gục trên vai hắn đã bớt căng thẳng. Lúc này, tiếng bước chân của cung nhân đi lại đột ngột truyền đến. Chỉ trong nháy mắt, Lý Thuần Nhất thu tay, làm như không có việc gì, một lời cũng chẳng thèm nói, nàng bước theo đường cũ trở về.
"Tiểu cữu cữu, đi thôi."
Dịch Đình ở phía Tây cung thành. Lý Thuần Nhất đối với nơi này chẳng xa lạ gì. Nàng từng ở đây một thời gian dài, sống cùng mấy cung nhân không biết đến nụ cười. Dịch Đình nhiều người lại rất phức tạp, khó có thể tưởng tượng đến những chuyện phát sinh bên trong, hầu hết cũng chẳng mấy ai hỏi thăm, người bên ngoài không có kẻ nào hay biết.
Có lẽ người bên ngoài cũng biết, chỉ là bọn họ không quan tâm, không thèm đếm xỉa mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn những đám mây đen ùn ùn kéo đi, nắng chiếu xuống chói lòa, gay gắt. Thời tiết quái lạ đến mức đã vượt qua sự suy tính của nàng. Lẽ ra sẽ có một trận mưa thật lớn rơi xuống, ông trời lại đột ngột hủy bỏ.
Lý Thuần Nhất cúi đầu rồi cùng Tông Chính Khanh bước vào cửa.
Bên trong nồng nặc mùi hương liệu từ nước tắm rửa. Vài cung nhân bưng nước gạo đã nấu đến phía tây giường liệm, mở tấm màn che tiểu Quận vương ra. Tiểu liệm được làm rất tốt, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, không có ai dám nhiều lời vào lúc này, bầu không khí phải nói là vô cùng căng thẳng.
Tông Chính Khanh khép lại tay áo rồi đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lộ rõ sự buồn rầu sâu sắc. Trong trí nhớ của hắn, tiểu Quận vương thông tuệ đáng yêu, giống như một thần tiên nhỏ thích đùa, vô cùng hoạt bát bướng bỉnh; chỉ là bây giờ, đứa bé ấy ngoan ngoãn nằm yên ở đấy, chẳng hề phát ra tiếng động nào nữa.
Tắm rửa xong, đám cung nhân ngoài phòng rửa sạch tay, mang y phục liệm đi vào nội đường. Tiểu Quận vương được mặc nhiều lớp quần áo, tóc được buộc chắc. Đúng lúc bọn họ chuẩn bị đắp chăn cho đứa nhỏ, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng ồn ào.
Lý Thuần Nhất quay đầu về phía sau, Tông Chính Khanh vội nắm áo choàng của nàng: "Kệ đi!"
Nhưng dường như sự việc không dễ dàng tránh được, Lý Thuần Nhất vừa quay đầu lại, nàng liền nhìn thấy một nữ nhân xông tới. Không kịp phản ứng, bàn tay gầy trơ xương của nữ nhân kia đã nắm chặt lấy áo choàng của nàng, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt chỉ cách một tầng áo mỏng.
Lý Thuần Nhất vẫn chưa động đậy, nàng nhận ra khuôn mặt ấy. Là hoàng tẩu của nàng. Tuy nàng ta đã gầy đến mức không còn nhận ra, nàng vẫn còn nhớ nàng ta là ai. “Ngươi giết nó sao? Là ngươi phải không?” Giọng nói của hoàng tẩu đã trở nên hỗn loạn, thần trí không còn thanh tỉnh, hình như đã lầm Lý Thuần Nhất thành Lý Thừa Phong.
Từ khi Thái tử không may bị phế, người trong gia quyến, kẻ nên giết thì giết, không nên giết thì đày vào Dịch Đình. Vị hoàng tẩu này nhờ có nhà mẹ tôn quý nên mới thoát một kiếp nạn, nhưng mà vừa vào Dịch Đình, nàng ta liền phát điên chỉ trong một đêm.
Lý Thừa Phong là người nhận được lợi lớn nhất sau việc phế Thái tử, bị oán hận cũng là lẽ thường tình. Bây giờ hoàng tẩu coi Lý Thuần Nhất là Lý Thừa Phong, dùng sức bấu vào da thịt nàng, hung dữ muốn giết chết nàng. Lý Thuần Nhất vội nắm lấy cánh tay nàng ta để nàng ta tỉnh lại một chút. Tông Chính Khanh đứng ở bên cạnh vội vàng kéo phế Thái tử phi ra: “Đây là Ngô vương, Ngô vương đó!”
Phế Thái tử phi hoảng hốt trong phút chốc, nhưng chỉ một cái nháy mắt, nàng ta lại mạnh mẽ nhào tới, kéo lấy cổ áo Lý Thuần Nhất: "Ngươi, ngươi đã trở về rồi sao?" Ánh mắt nàng ta đột nhiên trở nên trong trẻo, dường như đã thanh tỉnh thật sự, thậm chí còn hạ thấp giọng lải nhải: "Ta nhìn thấy ngươi chết... Phải... Là đã chết, giống như...” Nàng ta đột ngột hoảng hốt, nước mắt ước nhòe cả đi, nhìn về phía tây của chiếc giường liệm: “Giống như A Chương... Ngươi và A Chương... rất giống nhau.”
Nàng ta nói xong liền bỗng nhiên buông tay, sau đó cũng không chờ Lý Thuần Nhất trả lời, hốt hoảng bước tới giường liệm, bàn tay run rẩy vuốt ve thân thể đã lạnh như băng của tiểu Quận Vương: "Đừng ngủ, A Chương, đừng ngủ... Không,... con cứ ngủ yên đi.”
Trong lời nói lộ ra sự bi thương, mất mát, nước mắt nóng hổi khiến nàng ta tỉnh táo. Có lẽ chẳng có người nào điên mãi mãi, giờ khắc này, nàng ta hiểu rất rõ rằng đứa con ruột thịt đã vĩnh viễn rời xa mình rồi.
Lúc này, Lý Thuần Nhất đã đứng ở phía sau lưng phế Thái tử phi. Nàng không nhớ mình đã bước tới như thế nào, giống như ma xui quỷ khiến vậy, vô tri vô giác. Khuôn mặt tiểu Quận Vương trắng tựa ngọc, hai mắt nhắm lại vô cùng yên tĩnh, thân thể mềm mại ấm áp của đứa nhỏ sớm đã cứng lạnh như băng, khiến nàng nhớ tới một chuyện xảy ra rất lâu rồi. Chuyện đó chỉ có đám cung nhân kín miệng lén lút truyền lại, nó xảy ra khi nàng vừa có mặt trên cõi đời này.
Có liên quan đến phụ thân mất sớm của nàng. Ông ấy vừa đẹp lại vừa tài, nào ngờ lại biến thành một đống xương khô khi tuổi đời còn trẻ, ngay cả mộ cũng không có.
Sống chết trong cung đình không có lý do.
Phụ thân của nàng, đứa nhỏ này, còn có những nội thị chôn cùng nữa, tựa hồ đều là như thế.
Có người tiến lên kéo phế Thái tử phi ra. Đám cung nhân dựa theo lệnh mà kéo chăn mền, từ từ che lại, bao phủ thân thể nho nhỏ trên chiếc giường liệm. Ngọn đèn trắng được thắp lên, mùi khói lẫn mùi hương liệu trộn lẫn, có người đã ho sặc sụa.
Phế thái tử phi đang trong cơn hoảng loạn, nàng ta đột ngột kéo lấy vạt áo của Lý Thuần Nhất khiến nàng suýt đứng không vững. Ánh mắt hai người giao nhau, ma xui quỷ khiến làm sao khiến Lý Thuần Nhất ngồi chồm hỗm xuống, nắm lấy bả vai đối phương. Phế Thái tử phi ngồi kề bên nàng, hơi thở đã trở nên yếu ớt: “Đừng sinh... Ả không thể sinh mới muốn ngươi sinh... Sinh xong rồi, ngươi chẳng còn là gì đối với ả nữa.”
Lý Thuần Nhất buông thõng hai tay, nắm chặt nắm đấm. Từ lúc triều thần bức hôn, nàng cũng đã đoán được mục đích lần này họ triệu nàng về, nhưng bây giờ bị nói ra rõ ràng như vậy, nàng càng cảm thấy chuyện này dã man, tàn nhẫn quá chừng.
Nàng đứng dậy, nhìn chăm chú vào đám cung nhân đang đưa giường liệm rời đi. Ánh đèn sáng trắng nảy lên mãnh liệt, tiếng khóc than đột nhiên vang dậy. Lý Thuần Nhất lẳng lặng đứng. Nàng đột ngột ôm lấy bụng mình, vừa đau vừa lạnh, nội tạng như đang co rút cả lại. Thỏ chết cáo khóc, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Sự bi thương ngập tràn khắp cõi lòng, bàn tay nắm chặt chỉ có phẫn nộ và không cam lòng.
Lý Thuần Nhất bước ra cánh cửa đầy nắng, gió ngừng thổi trong giây lát, sau đó lập tức ùa vào mãnh liệt. Lá cây rơi lả tả, ống tay lẫn cổ áo của nàng ngập gió.
Nàng quay đầu: "Tiểu cữu cữu, đi thôi.” Tông Chính Khanh nghe tiếng liền vội vàng đuổi theo, cau mày nói nhỏ: "Điên điên khùng khùng như vậy, so với người đã chết còn đáng thương hơn chăng? Thật là...!” Hắn lắc đầu, cùng Lý Thuần Nhất rời khỏi Dịch Đình.
Hai người vừa đi qua điện Thái Cực và Trung thư nội tỉnh, đúng lúc đó, Tông Đình cắm đầu đi tới. Tông Chính Khanh muốn dừng lại để chào hỏi hắn, nào ngờ Lý Thuần Nhất lại coi như không nhìn thấy hắn, tiếp tục đi trước.
"Quan hệ của con và Tông tướng công không tốt sao?" Tông Chính Khanh vội vàng đuổi theo, tò mò hỏi: "Không phải các con học cùng trường sao? Nghe nói trước kia, hai con có quan hệ tốt đến mức ối chao, ai da, ôi trời ơi!”
Lý Thuần Nhất không đáp một lời, chỉ hỏi: “Kế tiếp có phải lại đến Tông chính tự?”
"Phải." Tông Chính Khanh nhức đầu: "Nắng quá đi mất, hôm nay ta phải làm cho xong việc sớm để về nhà. Ôi chao, đi mau đi mau."
Hai người càng chạy càng xa. Tông Đình ngồi nghỉ chân ở hành lang, mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng ai kia nữa, ánh mắt của hắn mới lộ ra một chút tịch liêu*.
*tịch liêu: vắng vẻ, trống trải, tịch mịch
Một con bồ câu trắng vỗ cánh phành phạch bay tới, xem hướng đi thì dường như nó từ Chí Đức quán ở phường Hưng Đạo tới. Bồ câu hạ xuống đầu vai hắn. Tông Đình gỡ thư ra, đọc xong rồi vò chặt trong tay, khóe môi khẽ cong lên nét cười thâm ý.
- -* - -* - -* - -* - -
Lý Thuần Nhất vất vả cả ngày vì tang lễ của tiểu Quận vương, đồng thời, nàng cũng nhanh chóng thích ứng với cách hành sự của nha môn, các sở trong Hoàng thành. Tông chính tự quen kéo dài, Thái thường tự giữ lễ, Lễ bộ cẩn thận tỉ mỉ, Thái phủ tự khôn khéo mà keo kiệt, Bí thư tỉnh toàn một lũ bệnh (ý chửi), Hoằng Văn quán nghèo kiết hủ lậu (cổ hủ)...
Đợi đến khi tiếng trống ở Thừa Thiên môn vang lên, nàng mới bước ra Chu Tước môn, trở về phía đông phường Hưng Đạo. Đất trời sẩm tối, chim bay bốn phía khắp trời đã trở về, binh lính của Kim Ngô Vệ vẫn cưỡi con ngựa cao to đi tuần tra, dân chúng ào ào trở về phường, lại trải qua một đêm an ổn không chút thú vị.
Chiếc chuông cổ ở Chí Đức quán vang lên, khách hành hương đến cũng dần ít đi. Nàng lập tức vào quán, thấy Tư Văn vốn trú tại đạo quán bước về phía mình. Bước chân của hắn có hơi vội vàng, cho đến khi cách nàng một khoảng liền dừng lại: “Đồ đạc của điện hạ không còn ở trong quán nữa.”
Lý Thuần Nhất mím môi không nói, Tư Văn nói tiếp: "Kim Ngô Vệ đã chuyển toàn bộ đồ đạc của điện hạ đi ngay trong đêm qua rồi.”
"Đừng qua đêm ở Trung thư tỉnh”... Lời cảnh cáo ấy đột nhiên vang lên bên tai nàng. Chẳng lẽ Lý Thừa Phong đã đoán được rồi? Biết nàng không về đạo quán, nàng ta liền sai người đến chuyển đồ đạc của nàng đi.
Lý Thuần Nhất cười cười: "Có phải dọn tới vương phủ không?”
Tư Văn lắc đầu. Lý Thuần Nhất xoay người, chỉ còn con quạ đen đậu lại trên vai nàng.