Cầu Nữ

Chương 17: Tâm ý sáng tỏ




Edit: Phonggg

Lý Thuần Nhất không do dự nhận lấy tập thư.

Nàng quay bước trở về chỗ ngồi của mình.Tia sáng trong điện ngày càng ảm đạm, ánh nến từ mấy nhánh cung tỏa ra, tựa như đom đóm nhấp nháy chiếu sáng, chỉ còn sót lại ít ỏi sĩ tử vẫn đang làm đề thi, ngoài điện tiếng trống nặng trịch vang lên, Trường An dần ngả bóng chiều.

Lý Thuần Nhất ngồi xuống sau án, một bàn tay vươn đến chậu than ở bên cạnh sưởi ấm, tay còn lại mở ra tập thư đang đặt trước mặt. Nương theo ánh nến yếu ớt, nàng xem lướt qua tổng thể đoạn đầu rồi đột nhiên đem toàn bộ xấp thư vứt vào chậu than.

Toàn bộ quá trình tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có mùi vài trang giấy đang bị thiêu đốt kia tỏa ra, thế nhưng lại kinh động đến Tằng Chiêm Sự đang ngồi ở sườn đông đại điện. Tằng Chiêm Sự vừa nhìn thấy Tông Đình đưa cho nàng một xấp thư, còn đang phỏng đoán trong đó có bí mật gì, không ngờ tới chỉ một cái liếc mắt Lý Thuần Nhất đã đem vứt tất cả vào chậu than.

Lại nhìn nàng, động tác cử chỉ như vốn không có việc gì, tay thu lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhấp một ngụm trà.

Cung điện to như vậy, một chút mùi khói bụi nhạt làm sao có thể thấy được rõ ràng, rất nhiều người đối với việc này chẳng hề phản ứng lại. Lúc này, cuối cùng Hạ Lan Khâm cũng hoàn thành bài văn. Hắn để thẻ văn trên bàn, đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Thuần Nhất rồi khom người hành lễ. Hành động này của hắn dẫn đến cái liếc mắt của mọi người trong điện, nhưng vì hoàn cảnh trở ngại cũng chẳng ai to gan có ý kiến, Hạ Lan Khâm thành công bình an đi khỏi đại điện. 

Khi hắn đứng lên cho tới lúc bước tới trước mặt Lý Thuần Nhất hành lễ, từ đầu đến cuối, Tông Đình không nhìn hắn lấy một cái. Tầm mắt của Tông Đình vẫn đang dừng ở chậu than bên cạnh Lý Thuần Nhất. Hắn dường như thấy được cả quá trình những tờ giấy kia cháy rụi thành tro tàn, hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Sau một cái chớp mắt kinh ngạc là cảm giác ảm đạm chán nản, sau cùng chuyển thành giận dữ, giống như trái tim mình bị hành động thô bạo vô tình kia ném vào trong chậu than.

Không tới nửa canh giờ, những thí sinh cuối cùng cũng đứng dậy rời đi. Nội thị và thư lại Lại Bộ lập tức tiến lên cuốn gọn gàng các bài văn, dưới sự giám sát của Ngự sử trong điện, họ dán tên lên tập làm của các thí sinh theo thứ tự sau đó đặt gọn vào hòm, tất cả giao lại cho Kim Ngô Vệ áp giải đến Thượng Thư Đô Tỉnh.

Mà chờ cho những việc này được giải quyết ổn thỏa thật sự là phải chờ rất lâu. Tằng Chiêm Sự đã ngồi cả ngày, vô cùng mệt mỏi, vì thế nêu ý kiến với Lý Thuần Nhất: "Hay là Điện hạ trước tiên đi ăn cơm chiều đã rồi hãy quay lại xử lý nốt, nơi này có Tào Thị ngự trông chừng cũng không có gì đáng ngại đâu."

Nhưng Lý Thuần Nhất nói: "Nếu Tằng Chiêm Sự đói bụng có thể đi trước dùng bữa, Bổn Vương không đói."

Nàng đã nói như thế, Tằng Chiêm sự cũng không tiện bỏ nàng ở đây mà đi một mình. Nhưng đúng lúc hắn quyết định ở lại, bỗng thấy Tông Đình chếch choáng bước ra cửa điện, mà liên tục lớn tiếng gọi thế nào cũng không được.

"Tông Tướng công, hắn..." Tằng Chiêm Sự nói xong liếc mắt nhìn Lý Thuần Nhất, nhưng trên mặt nàng chẳng có một gợn sóng dao động, hoàn toàn thờ ơ đối với việc Tông Đình tự ý rời đi.

"Tào Thị ngự, phía kia có một phần rơi trên đất, đừng để quên." Nàng quan sát nhất cử nhất động của mọi người trong điện rất nhạy bén, không bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào nhưng vì thế cũng thuận lợi chuyển đề tài câu chuyện.

Lúc này ngoài điện, màn đêm xuyên thấu mọi cảnh vật, tiếng trống thành Trường An cũng đã dừng hẳn. Vài sĩ tử ở phía sau đội Kim Ngô Vệ đi về phía Thừa Thiên Môn, trong đó có một người mặt đỏ kích động khoe: "Hôm nay Ngô Vương Điện hạ ngồi ngay trước mặt mỗ gần một ngày, còn đưa mỗ một chút nến! Điện hạ thật xinh đẹp, dù không cười cũng rất xinh đẹp!"

"Điện hạ có nhìn ngươi không?"

"Tất nhiên, có mấy lần mạch suy nghĩ tạm dừng không biết làm thế nào để tiếp tục, mỗ ngẩng đẩu lên liền nhìn thấy Điện hạ đang nhìn mỗ!"

"Chẳng qua Điện hạ chỉ tình cờ ngồi đôi diện với Bùi huynh thôi mà, huynh cho rằng nàng đang nhìn huynh? Có lẽ không phải đâu."

"Không đúng không đúng, nhất định là đang nhĩn mỗ, mỗ đảm bảo chắc chắn!"

"Bùi huynh, những lời như ày phải cẩn thận một chút, huynh ở Trường An chưa lâu, có lẽ không rõ những chuyện ngày trước thời niên thiếu của Điện hạ, nếu đã biết, hẳn huynh sẽ không nói loạn lên như thế đâu."

"Chuyện ngày trước? Chuyện đó như thế nào?"

"Là thế này____"

Sĩ tử kia đang muốn mở miệng giải thích rõ cho người bạn họ Bùi, chợt ngửi thấy trong không khí mơ hồ có hương hoa đào, nhất thời sợ tới sắc mặt trắng nhợt, lập tức ngậm miệng cúi đầu đi về phía trước.  Sĩ tử họ Bùi kia không hiểu vì sao, truy hỏi đến cùng: "Diêu huynh sao vậy? Sao tự nhiên lại không nói chuyện nữa?"

Sĩ tử họ Diêu phát cáu, trừng mắt oán thầm: Tên họ Bùi này thật ngu hết chỗ nói, mắt mũi để đâu mà không nhìn đi?

Sĩ tử họ Bùi kia vẫn chẳng biết sợ gì tiếp tục truy hỏi, nhưng bỗng hắn nhìn thấy một vị quan lớn mặc tử bào đi ngang qua liếc về phía mình. Một ánh mắt thoáng qua nhưng mang lại cho hắn cảm giác áp bức mãnh liệt, quả thực giống như một nhát dao sắc bén, giống như muốn ngay lập tức giết chết hắn vậy.

Sĩ tử họ Bùi có một chút sợ hãi, giữ lấy người bạn đồng hành của mình: "Vị vừa mới đi qua là Trung thư Thị Lang phải không?"

Họ Diêu liếc nhìn một lúc, đợi đến khi bóng tử bào đi xa mới thở phảo một hơi: "Đâu còn là Trung thu Thị Lang nữa, sắp thăng cấp thành Trung Thư Lệnh ngay rồi! Tương lai càng khó lường! Mỗ nói Bùi huynh, giả như ngày sau huynh thật sự đỗ đạt cũng tuyệt đối không được mạo phạm vị Tông Tướng công này, nếu không nghe sẽ chết rất thảm đấy."

Họ Diêu nói xong liền than thở hai tiếng, mặc cho họ Bùi kia liên tiếp truy hỏi cũng ngậm chặt miệng không nói tiếp.

Thừa Thiên Môn đóng rồi lại mở, mở xong lại đóng chặt, cuối cùng cũng tiễn xong tất cả sĩ tử tham gia khoa cử lần này ra khỏi cung thành. Qua giờ Dậu, quảng trường trước Thừa Thiên Môn đã hoàn toàn vắng vẻ. Trong điện Thái Cực, một chút ánh đèn cũng đã tắt, Kim Ngô Vệ khiêng thùng đựng bài thi ra khỏi cửa điện. Lý Thuần Nhất, Tằng Chiêm Sự cùng hai vị Ngự Sử đi phía trước, bước trên hành cung bóng đèn mở ảo, xuyên qua quảng trường vắng lặng, đi về phía Thượng Thư Đô Tỉnh.

Thượng Thư Tỉnh giữ lại một gian công phòng chuyên dùng để quan khảo thí chấm bài, dụng ý đảm bảo bí mật và an toàn, đồng thời an bài Nam nha vệ binh bảo vệ, thậm chí bên cửa sổ cũng có người đứng gác, thật sự là một con muỗi cũng khó lọt chứ đừng nói tới việc người không liên quan có thể mưu tính lẻn vào.

Tằng Chiêm Sự nhìn Kim Ngô Vệ nâng rương đi vào, đứng ở ngưỡng cửa mà bụng không ngừng réo rắt kháng nghị, hắn thật sự đói chịu không nổi rồi nhưng Lý Thuần Nhất vẫn không hề nhắc tới từ đến chuyện đi ăn, nàng chỉ quay lại hỏi: "Tông Tướng Công còn chưa tới sao?"

Thủ vệ Lang tướng đáp lại: "Tướng Công chưa đến, có cần đi gọi ngài ấy không ạ?" Tằng Chiêm Sự nói chen vào: "Tông Tướng công có thể đói bụng nên đi dùng bữa tối trước rồi, chắc phải lúc nữa mới quay lại nhỉ?"

Hắn lại nhắc lại chuyện ăn uống, Lý Thuần Nhất liếc hắn một cái: "Tằng Chiêm sự cũng đi dùng bữa đi, không cần kiêng dè Bổn Vương."

Trời đất bao la, có chuyện lớn nào so được với việc lấp đầy cái bụng? Tằng Chiêm Sự được lời như cởi tấm lòng, vén áo bước qua cửa đi thẳng đến nhà bếp.

Tiếp đấy, Lãng Tương Khẩn cũng nối gót bước ra, chỉ còn lại mình Lý Thuần Nhất trong phòng. Vì để thuận tiện cho việc chấm thi, mấy chiếc bàn nhỏ trước kia trong công phòng đều đã được đem đi ghép lại thành một chiếc bàn dài, hai bên đều được đặt thêm nệm êm, vì lo Ngô Vương Điện hạ bị lạnh, từ sáng sớm đã để thêm một chậu than hồng.

Dưới ánh nến, Lý Thuần Nhất mệt mỏi ngồi xuống, hai tay chống lên trán, lòng bàn tay che lấy mắt. Nhưng mi mắt vừa khép lại, bức thư viết đầy chữ kia lại hiện lên đầy trí óc, giống như nó đang hiện lên rõ ràng ngay trước mắt.

Nàng mở choàng đôi mắt, hai tay đặt xuống mặt bàn lạnh lẽo, nghiêng người sang bên cạnh tìm chậu than để sưởi ấm, đúng lúc đó cánh cửa bị đẩy ra, có người xông vào.

Cẩn thận mà nói thì không thể dùng từ "xông", Lãng Tương thậm chí còn hành lễ với hắn, bởi vì, hắn là quan khảo sách, vào công phòng chấm bài thi là danh chính ngôn thuận. Cửa bị đóng lại, Tông Đình đi tới trước mặt Lý Thuần Nhất, từ trên cao nhìn xuống nàng. Lý Thuần Nhất ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Tướng công dùng bữa tối xong rồi sao?"

"Thần không ăn nổi" Hắn đáp

Lý Thuần Nhất cúi đầu, một bên mài mực một bên nói: "Không ăn sẽ đói bụng, Tướng quân mau đi dùng bữa đi, đầu bếp đã chuẩn bị xong hết rồi." Tiếng nói của hàng ôn hòa, công tư phân minh, không cách nào bắt bẻ.

"Thần làm sao có thể đói được đây?" Hắn cúi người chống xuống bàn.

"Lúc Điện hạ đem bức thư nèm vào trong chậu than, thần đã đã ăn no rồi." Âm thanh hắn phát ra mang đầy vẻ kiềm nén bất mãn cùng hờn giận. Lý Thuần Nhất nghe hắn đem ý nghĩ ngốc nghếch "thần tức đến no rồi" truyền đạt cho nàng thì lập tức quyết định không thèm để ý đến hắn nữa.

Nàng ung dung mài mực, suy tính bắt đầu công việc kế tiếp. Không hề ngờ đến ngay sau đó Tông Đình vượt qua bàn dài đi đến bên nàng, không chờ nàng kịp phản ứng, chẳng nói chẳng rằng đem nàng ép xuống sàn nhà.

Trong mắt hắn là sự bất bình và oán hận đã cất giấu bao năm nay, giống như một câu thật tâm toàn bộ đều đã đem cho cẩu ăn, hiện tại nhất định phải đòi lại bằng được.

"Vì sao phải đốt bỏ?" Đôi tay hắn giữ chặt hai vai nàng, bị sàn nhà chặn mất đường lui, Lý Thuần Nhất  chỉ có thể chịu cảnh trực diện bị mấy lời ngu ngốc ép hỏi. Nàng quay lại nhìn đôi mắt chất đầy oán khí của hắn, dù cho đau lòng cũng không muốn thể hiện ra ngoài, một mặt bình tĩnh đáp lại: "Ta vẫn nhớ lần trước đã nói với Tướng công rồi, chuyện trước kia tốt nhất không cần tiếp tục dây dưa, như vậy đối với ngươi không công bằng, đối với ta cũng không có lợi". Nàng dừng lại một chút: "Huống chi Tướng công đưa thư cho ta trước mặt nhiều người như vậy, ta có thể nhận sao? Nghi kị trong triều là không thể giải thích rõ ràng, để phòng ngừa lời ong tiếng ve, ta buộc lòng phải đốt bỏ.""

"Điện hạ biết những thứ kia là gì không?" Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, thậm chí như sắp không thể khống chế, hoàn toàn mất đi tác phong điềm đạm đối đãi của hắn.

"Biết." Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, lấy lại kiên định mà quyết đoán: "Tướng công đem bức thư trước kia Bổn vương trả về, viết lại một chữ cũng không khác."

"Một chữ cũng không khác? Lẽ nào trước kia Điện hạ đã đọc rồi?"

Lý Thuần Nhất bỗng nhiên nhắm mắt lại: "Có thể dùng chút hơi thở ấm nóng là có thể mở bức thư mà không lưu lại dấu vết, ta còn tưởng Tướng công biết rõ." Năm đó nàng chịu cảnh giám sát chặt chẽ, Hạ Lan Khâm để nàng đem tất cả thư tín trả về, nhưng nàng vẫn mở ra khá nhiều, sau đó lăng lẽ dán lại đem trả. "Mỗi một câu chữ Tướng công viết cho Bổn vương, Bổn vương.... đều nhớ rất rõ ràng.”

Giọng điệu ngạo mạn, nàng kể lại câu chuyện, lại như đánh tan tất cả cơn thịnh nộ mà Tông Đình khó khăn tạo lên để áp chế nàng.

Nàng lại nói: "Tướng công là muốn nói với Bổn vương "trước kia chưa đọc cũng không sao cả, hiện tại ta đưa cho nàng đọc" hay là muốn khoe "những bức thư kia nàng không đọc, nhưng ta đã thuộc lòng cả rồi, bây giờ một chữ cũng không khác, viết lại cho nàng đọc" phải không? Nếu trong lòng Tướng công nhớ rõ như vậy, hà tất câu nệ hình thức, ta đốt một xấp giấy, thì cũng chỉ là một xấp giấy thôi, tướng công có thể nghĩ vậy mà, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Tâm sáng như gương, nàng so với hắn thông suốt, lý trí hơn rất nhiều

Nhưng nàng vô cùng muốn ôm hắn, nàng không hề muốn để hắn chịu khổ sở, nhưng có vài việc không có cách nào vẹn toàn, lời nói ra lại biến thành thế này: "Ta biết, những bức thư này là tâm ý của Tướng công. Tướng công cảm thấy bị phụ lòng, ta có thể hiểu. Cho nên ta mới muốn Tướng công đừng cố chấp, phòng chừng có thể làm chính mình chịu thương tổn." Nàng liếc nhìn bả vai của mình: "Đồng thời cũng làm tổn thương người khác, ta cảm thấy rất đau, Tướng công có thể buông tay ra không?"

Hôm nay, nàng dường như đã đả kích Tông Đình khá nhiều, tâm ý tương thông xa cách càng làm người khó thở. Nàng không thể ôm lấy hắn, hắn liền quay ngươi ôm lấy nàng, khiến chua xót trong lồng ngực cuồn cuộn trào dâng, áp chế tất cả.

Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng người vấn lễ, Tằng Chiêm Sự cơm no rượu say đẩy cửa ra, nhưng lại thấy trong phòng một người trông coi cũng không có, hắn quay đầu hỏi thủ vệ giữ cửa: "Điện hạ ra ngoài rồi sao?"

"Không ạ, Tướng công vừa mới còn đi vào mà."