Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Con quạ đen của Hạ Lan Khâm đã xuất hiện cùng với tờ giấy xuất ra từ trong tay hắn, nhưng vị lão sư này vẫn chẳng lộ ra hành tung của mình. Lý Thuần Nhất suy đoán, trước mắt, có khả năng hắn đang ở rất gần kinh thành, nhưng lại không có cách nào xác định hắn ở tại Trường An, lại càng không biết vì sao hắn rời Giang Tả để vào kinh.
Nàng thu tờ giấy lại, xoay người về phòng. Vừa ngồi xuống, Tống Trân đã gõ cửa: “Điện hạ, đến giờ dùng cơm chiều rồi.”
"Vào đi." Lý Thuần Nhất xếp sổ sách và mấy bản điều trần* sang một bên. Tống Trân đẩy cửa vào, cúi đầu, để đồ lên chiếc bàn sơn, coi như Tông Đình ngồi ở bên kia không hề tồn tại. Hắn sắp xếp xong xuôi rồi mới khom người, lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài.
*Bản hiến kế, góp ý
Thức ăn bốc lên hơi nóng, trong ánh chiều nhập nhoạng giữa màn mưa thu càng trở nên ấm áp lạ thường. Ngọn đèn chớp tắt liên hồi, từng tiếng vang đứt quãng vang ra bên ngoài phòng. Tiếng chén đĩa va chạm, gắp đũa lên xuống. Cơm chiều ăn được suôn sẻ, Lý Thuần Nhất đặt chén đũa xuống rất nhanh. Một chén cháo vừng đã được ăn sạch trơn, bánh hấp chỉ bẻ một nửa. Nàng rửa tay xong xuôi, ngẩng đầu, nhìn Tông Đình dùng cơm.
Tóc hắn chưa buộc, áo bào thêu hoa lau trắng, lộ ra nửa cánh tay, phong thái vẫn như năm đó: thích bắt bẻ, xoi mói người khác, lại kiêu căng ngạo mạn. Nếu không sinh ra trong nhà quan, cuộc sống của hắn sẽ như thế nào? Đáng tiếc, ý tưởng này vô nghĩa, xuất thân đã quyết định con đường hiện tại hắn phải đi. Thân là huyết mạch duy nhất của đích tử Tông gia, chẳng sợ hắn có muốn đi vào con đường tính toán đầy mưu kế này hay không, gia tộc của hắn nhất định có cách đẩy gánh nặng này lên vai hắn.
Tổ phụ của hắn là Tông Quốc công, dạy hắn rất nghiêm, từ nhỏ đã không cho hắn giao du tùy tiện với người khác. Cuộc sống mỗi ngày của hắn không phải đọc sách thì nghe tiên sinh giảng bài. Hắn nhận được sự nuôi dạy của đại tộc Quý thị, bề ngoài ôn hòa, trông qua rất có quy củ, nhưng hắn lại vì một cái bàn mà lộ mặt thật với Lý Thuần Nhất, đích thực là một kẻ không có đạo lý.
Tông Đình ăn một hồi lâu, bỗng nhiên tách chiếc bánh, lấy một tờ giấy trong đó ra. Trước mặt, Lý Thuần Nhất đang duyệt công văn, hắn ngước mắt nhìn nàng: “Trung Thư Tỉnh đã phát sắc lệnh. Chúc mừng Điện hạ, thay Bệ hạ chủ trì chế độ khoa cử, vì Đại Chu mà mời gọi hiền tài.” Nội thị vừa mới truyền tin đến, hắn đã rõ như lòng bàn tay. Kẻ đáng giận và nguy hiểm như hắn lại đang ở chỗ này – tin tức hiểu rõ, mọi chuyện lộ ra, trăm phương ngàn kế tính toán, bên ngoài lại làm như vô hại, tựa như một người thật thà chẳng biết gì.
Dùng lý trí để quan sát hắn, trong đầu Lý Thuần Nhất chỉ có phòng bị; nhưng nếu dùng nội tâm để xem xét, nàng rất có thể sẽ bị dao động. Vì vậy, nàng hỏi: “Có chuyện nào ở kinh thành giấu diếm được Tướng công không?”
"Có, chuyện thần không muốn quan tâm.”
Nàng lườm cái bánh bị nhét tờ giấy một cái. Hắn chỉ làm một động tác nhỏ, tất sẽ không thành vấn đề, nhưng vì sao lại làm ở trước mặt nàng? Hắn muốn nói với nàng rằng “Thần không gạt Điện hạ cái gì hết” sao? Đúng là khó tin một kẻ kiêu ngạo đến cực kỳ.
Không đợi nàng phản ứng, hắn đã đứng dậy, vươn vai để thân thể được giãn nở sau một ngày, sau đó đi đến phía sau bình phong, dùng ngón tay dò xét nước tắm trong thùng, nói “Nước không nóng lắm”, kế tiếp liền cởi áo ra để tắm rửa. Trong phòng vang lên tiếng nước chảy, Lý Thuần Nhất muốn đứng dậy rời đi, nhưng rồi ngẫm lại. Đây là phòng ngủ của nàng, tự tiện rời đi sẽ không hay. Vì vậy, nàng chống tay lên bàn, lật xem bản điều trần.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Ánh đèn nhấp nháy lay động. Công văn không còn mới mẻ, tiếng nước cũng đã ngừng vang. Lý Thuần Nhất lấy tay đỡ trán để chống lại cơn buồn ngủ. Từ sau bình phòng, tiếng của Tông Đình đột nhiên vang lên: “Thần đi tắm mà quên lấy áo mất rồi, có thể phiền Điện hạ mang vào không?”
Lý Thuần Nhất đang gật gà gật gù, đột ngột bị tiếng nói của hắn đánh thức. Nàng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm trang, nói: "Không thể mặc lại áo cũ (ý nàng là áo lúc chưa tắm) sao? Tướng công tạm thời chịu đựng một lát đi.”
Nàng biết rõ Tông Đình sạch sẽ đến mức hay xoi mói nên mới cố tình nói như vậy, quả nhiên đã khiêu khích hắn. Tông Đình nói: “Điện hạ không mang vào, thần chẳng còn cách khác, đành để trần mà đi ra ngoài thôi.” Hắn vừa dứt lời, tiếng nước lại vang lên. Đúng là kẻ dám nói dám làm.
Lý Thuần Nhất nghe tiếng nước chảy cũng không hoảng hốt mà chạy bừa, trốn ra cửa, nàng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tướng công đợi một chút.” Lướt qua một vòng, rốt cuộc nàng cũng tìm được một rương đồ xa lạ, mở ra rồi lấy một chiếc áo, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu, hít một hơi. Chiếc áo có mùi hoa đào thoang thoảng.
Nàng tò mò, cúi đầu, lật đi lật lại, sờ thấy một quả cầu hương bằng đồng thì liền thả nó trở về. Nam nhân của triều đại dùng hương rất kỳ quái, không hề thua kém nữ tử, nhưng loại dùng hợp lại không nhiều. Mùi hoa mềm mại đáng yêu, hoa đào cũng không ngoại lệ, nhưng thường nó được dùng trong phấn, chỉ có thiếu nữ lẫn phụ nhân yêu thích. Một nam nhân mà lại dùng hương này thì quả là đáng ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên chính là, nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn kỳ quái khi dùng hương này, chỉ là có một cảm giác nói không nên lời.
Đột nhiên hoàn hồn trở lại, nàng cầm chiếc áo rồi vòng qua bình phòng, đặt lên trên chiếc giá treo ở bên cạnh thùng tắm, hai tay thì chống đỡ vào cạnh đó. Lý Thuần Nhất nhìn thẳng vào ánh mắt âm u của Tông Đình, không nói câu nào. Tông Đình cong môi lên: "Điện hạ đang xem xem thân thể thần có gì khác trước phải không?”
"Không phải! Ta đang suy nghĩ xem câu “chúc mừng” ban nãy của Tướng công là thật lòng hay chỉ là giả ý?”, “Đương nhiên là thật lòng, lần này thực quyền mời gọi hiền tài nằm trong tay Điện hạ.”, "Chế độ khoa cử tuyển chọn được nhiều người tài, nhưng thái độ của Tông gia đối với sĩ tộc Giang Tả rất không tốt, chẳng lẽ Tướng công là ngoại lệ sao?”, “Nói thật, thần cũng chán ghét một đám hủ nho này, nhưng Điện hạ cần người, thần tuyệt đối sẽ không ngáng chân.”
Hắn vừa nói xong lời thề son sắt, Lý Thuần Nhất đã nắm chặt lấy cánh tay đang gác lên thùng tắm của hắn: “Tốt, không được nuốt lời.” Bàn tay ướt sũng bị nàng nắm chặt, Tông Đình còn mong nàng nắm chắc hơn, nhưng nàng lại buông rất nhanh. Đúng lúc hắn cảm thấy hụt hẫng, cái tay của nàng đột nhiên thò vào trong nước, thăm dò lồng ngực rắn chắc của hắn: “Thân thể của Tướng công tốt hơn trước kia nhiều lắm.” Nàng hé môi cười: “Nhưng mà nước lạnh, coi chừng cảm đó.”
Nói xong, nàng vòng ra khỏi tấm bình phong. Bên ngoài, ánh lửa nhấp nháy liên hồi, Tông Đình cảm thấy lòng mình cũng bị dao động theo. Đợi hắn thay áo xong, Lý Thuần Nhất đã rửa mặt qua loa, lên giường nằm ngủ trước rồi. Nàng rất lười rửa mặt, lớn rồi mà cứ như hồi nhỏ vậy, thật sự rất khó trị.
Dáng ngủ của nàng vô cùng bá đạo, coi như chiếm nửa cái giường, bên cạnh còn có con quạ đen, Tông Đình coi như không còn chỗ ngủ. Hắn định bụng cướp lấy địa bàn của con quà, nào ngờ nó lại kêu lên một tiếng. Lý Thuần Nhất nghe tiếng kêu cũng không nhúc nhích. Nàng nằm nghiêng người, đưa lưng về phía hắn, vô tình vô nghĩa mà nói mát một câu: “Tướng công nằm tạm trên đất đi, ai đời lại đi so đo với một con chim đen chứ?”
"Điện hạ thật sự muốn thần ngủ trên đất sao?” Năm đó có thể tranh một cái bàn, bây giờ cũng có thể tranh một cái giường, hắn còn xem xét đối phương là người hay chim à? Tông Đình không chút khách khí mà ném con qua đen xuống, tự động nằm xuống phía bên ngoài giường, tiện tay kéo chăn đắp chung.
Hắn vừa tắm rửa xong. Nàng cảm thấy như có lửa nóng ở sau lưng, hơi thở quanh quẩn bên gáy, hình như còn có bàn tay ẩm ướt lướt qua giữa lưng, nắm lấy tay nàng, nắm rất vừa phải, không hề bức bách. Đầu vai của Lý Thuần Nhất hơi run lên. Một hồi sau, bầu không khí trầm tĩnh trở lại, chỉ còn mùi hương hoa quấn quanh. Khó mà có một đêm ngon giấc thế này.
- -* - -* - -* - -* - -
Hệt như lời Tông Đình nói, Trung Thư Tỉnh mới đó mà đã phát sắc lệnh, tin Ngô vương thay Nữ hoàng chủ trì chế độ khoa cử được truyền khắp nơi. Liên tiếp mấy ngày, Lý Thuần Nhất đều ở bôn ba Thượng Thư Tỉnh, còn Tông Đình thì an tâm làm một con ếch ngồi đáy giếng, chẳng hay biết gì.
Ngày hôm đó, sáng sớm, Lý Thuần Nhất theo thói quen đến Thượng Thư Tỉnh làm việc, để lại Tông Đình còn ngủ trên giường. Tống Trân tiễn nàng đi rồi quay về để đưa điểm tâm cho Tông Đình. Nhiều ngày qua, trong phủ nổi lên mấy lời đồn đãi, nói rằng “Hình như Ngô vương đang nuôi một nam sủng, hắn ta ngủ trong phòng Điện hạ”. Bởi vì ban ngày, trong phòng có một chút động tĩnh, chẳng lẽ là chuyện ma quái sao?
Tông Đình vừa dùng điểm tâm, vừa nghe Tống Trân kể lại lời đồn đãi. Ăn xong, hắn buông chén đũa, đeo mặt nạ vàng lên, lại thay đổi áo choàng, đích thân đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ánh mặt trời chiếu vào, gió lạnh mùa thu không chịu cô đơn, lại đi trêu chọc lá khô trong đình viện. Tiết trời quả là quá tốt. Hắn buồn đã nhiều ngày, bước chân ra cửa thật là nhẹ nhàng làm sao. Tông Đình đi tới phía tây hàng lang, một gã sai vặt chợt từ đâu chạy đến, khom người, nói với Tống Trân: “Tống chấp sự, có khách tới.” Nói xong, gã liền đưa bái thiếp* cho Tống Trân, lại dè dặt cẩn trọng, lườm Tông Đình đang đeo mặt nạ vàng một cái hoài nghi.
*Danh thiếp
"Biết rồi." Tống trân cúi đầu, xem qua một chút, lại nói: "Dẫn hắn đến sảnh phía Tây, đối đãi chu đáo vào.”
Gã sai vặt xoay người, vội vàng trở về. Tông Đình lập tức giật lấy bái thiếp trong tay Tống Trân, liếc một cái rồi ném trả lại đối phương. Ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ vàng đột nhiên nheo lại.
Là Hạ Lan Khâm.
"Hạ Lan tiên sinh đến phủ, Điện hạ cũng không ở đây, chẳng lẽ mời hắn uống trà rồi tiễn bước sao?” Tống Trân mỉm cười, hỏi.
Tông Đình không nói câu nào, lập tức đi về phía trước, xoay người, vòng qua sảnh phía Tây.
Tống Trân theo sát phía sau. Dựa theo những gì hắn biết về Tông Đình, Tông Đình tuyệt đối sẽ không để Hạ Lan Khâm cứ như vậy mà đi. Có điều, Hạ Lan Khâm quả là một người phi phàm, cho dù là danh tiếng hay tài học cũng vậy, ở Giang Tả được xưng là nhân vật đứng đầu. Huống hồ, hắn tinh thông thuật diễn đạo, lại huyền diệu như pháp lực của thần tiên. Mấy năm trước, Nữ hoàng từng mời hắn xuống núi, hắn đều khéo léo từ chối. Kẻ tuấn kiệt như vậy, chỉ sợ ngay cả Tông Tướng công cũng khó mà sánh bằng.
Tông Đình đi vào từ cửa hông, ngồi sau tấm bình phong. Lúc này, gã sai vặt vừa đúng lúc dẫn Hạ Lan Khâm vào cửa. Tống Trân đứng phía trước tấm bình phong, tiến lên cúi chào, không kiêu ngạo, không nịnh bợ, nói: “Hôm nay, Điện hạ đã rời phủ từ sớm, ta xin thay mặt Điện hạ tiếp Hạ Lan tiên sinh, mong tiên sinh bỏ qua.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Khâm. Người này mặc áo bào màu trắng, lộ ra phong vị xuất trần, tao nhã đến lóa mắt, cho dù lang quân mặt trắng trong phủ cũng không sánh bằng. Mấu chốt chính là, Hạ Lan Khâm không phải một “lão nam nhân”, cho dù đã qua tuổi trẻ, thoạt nhìn vẫn trông rất có khí phách.
Tống Trân nhìn mà sững sờ. Lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy may mắn khi Tông Đình chưa kịp thấy mặt đối phương. Nếu Tướng công nhìn thấy, sắc mặt nhất định sẽ càng thêm khó coi. Tống Trân vội mời Hạ Lan Khâm ngồi xuống, tự mình dâng trà, ngồi xuống ở phía bên kia, dựa theo những gì Tông Đình phân phó mà hỏi mấy vấn đề linh tinh, ví dụ như “Tiên sinh đến Trường An có khỏe không”, “Điện hạ biết tiên sinh đã đến”, vân vân.
Tâm trạng Hạ Lan Khâm vô cùng tốt, hỏi gì đáp nấy, vô cùng hiền hòa. Cuối cùng, Tống Trân cả gan hỏi một câu: “Nghe nói bảy năm qua, Điện hạ đều coi Hạ Lan tiên sinh như sư phụ, xem ra tiên sinh rất hiểu Điện hạ, phải không?”
Câu này của hắn đã đi quá giới hạn so với mấy câu trước. Hạ Lan Khâm nghĩ ngợi một chút, sau đó đáp: “Nàng là đồ đệ ngoan.” Nói xong, khóe môi hắn khẽ cong lên, đầu hơi tránh qua, nhìn về phía bên kia bình phong, mỉm cười, nói: “Tông Tướng công, ngươi nói xem có đúng không?”