Cầu Nữ

Chương 12: Chế độ khoa cử




Edit & Beta: Lạc Thần

Tông Đình chưa biểu lộ ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào đối với cái chết của Ân Xá nhân, đủ chứng minh lúc trước hắn biết rõ Ân Xá nhân và Thái nữ tư thông, cũng biết Thái nữ mượn tay Ân Xá nhân để có được tình hình bệnh tật của Đế Vương.

Về phần hắn biết rõ khi nào, lại nói đóng nhân vật gì trong chuyện này, Lý Thuần Nhất không có cách nào xác định. Vì vậy nàng hỏi: "Trước đó bệ hạ có biết chuyện của Ân Xá nhân và Thái nữ không?"

"Hai người nàng rất cẩn thận, vì vậy chuyện hết sức bí mật, với lại bệ hạ rất tín nhiệm Ân Xá nhân, nhưng đã sớm phát hiện, sao bệ hạ có thể không có chút động tác nào cho được?" Tông Đình nói chuyện có mấy phần lười biếng, đồng thời cũng mang chút phong trần mệt mỏi rã rời, hắn dứt khoát nằm xuống bên cạnh, ngăn trở đường ra của Lý Thuần Nhất.

Lý Thuần Nhất hồi tưởng lại vẻ mặt giận dữ của Nữ hoàng tối hôm qua, lúc đó, một mặt là làm ra vẻ phấn chấn, mặt khác sợ là bởi vì phát giác chuyện của Ân Xá nhân? Thân là Đế Vương, đối với việc phản bội có thể dễ dàng tha thứ thì gần như là không có, Ân Xá nhân lại là cận thần thân tín của bà, phản bội này mang đến đả kích càng không thể khinh thường.

Nữ hoàng bởi vì bị thân tín vàThái Tử phản bội mà nổi giận đùng đùng, lại bởi vì bên người không có ai có thể tin tưởng mà bi thương. Thân là Đế Vương đã đến tuổi xế chiều, bà thực sự cảm nhận được lực bất tòng tâm —— quyền uy từ từ bị tan rã, lãnh địa cũng dần dần bị xâm chiếm từng bước, việc này khiến bà không thể yên lòng lại càng thêm tức giận. Bệnh tật càng làm cho bà mất đi quyền lực tuyệt đối trong tay chính mình, đối với tự chủ kinh người, lại trước sau như một muốn một mực nắm quyền lực của Đế Vương trong tay mà nói, không thể nghi ngờ là tra tấn gấp bội.

Cho nên tối hôm qua Nữ hoàng biểu hiện ra đủ loại biểu cảm, dường như cũng có thể giải thích. Bởi vì biết được bị phản bội cho nên nổi giận, cộng thêm bệnh tật khó khống chế cho nên thường ngày cũng hay có hành động bạo ngược, bởi vậy lúc đó khi Lý Thuần Nhất đi vào vấn an liền thuận lý thành chương thành người chịu tội thay.

Nàng là bị giận chó đánh mèo, nhưng một bạt tai này cũng sẽ không khổ sở uổng phí.

Nữ hoàng luôn cảm thấy áy náy đối với nàng. Còn chưa nói tới việc Lý Thuần Nhất đối với áy náy đã lâu này có bao nhiêu cảm kích, nhưng áy náy này đối với nàng có lợi, nàng cần phải nắm chắc.

Vậy rốt cuộc là ai giết Ân Xá nhân? Thái nữ, Tông Đình, hay là Nữ hoàng?

Nếu như là Thái nữ, động cơ chỉ có thể là giết người diệt khẩu. Nàng biết được nữ hoàng đã biết chuyện này và cũng đã bắt đầu cho truy xét, vì vậy trực tiếp chặt đứt đầu mối, tạo hiện trường giả là Ân Xá nhân treo cổ tự tử. Nhưng nhìn trạng thái phóng túng và mê loạn của nàng đêm qua, thực sự không có nửa điểm dấu hiệu muốn giết người. Huống chi giết người trong cung, cũng thực sự dễ dàng lòi đuôi.

Nếu như là Tông Đình, rất có thể là vì vu oan giá họa cho Thái nữ, tạo hiện trường giả là "Thái nữ diệt khẩu", từ đó khiến cho Nữ hoàng vàThái nữ càng nghi kỵ sâu hơn. Thế nhưng dạng này cần ứng với vạn biến, độ khó khăn cực lớn, trên thực tế cũng không tốt để thao tác.

Chẳng lẽ —— là Nữ hoàng sao? Vì chế trụ Thái nữ, đồng thời tạo quyền uy của mình lần nữa?

Nhưng bất luận như thế nào, nghi kỵ đều đã phát sinh, tương lai Nữ hoàng sẽ chỉ càng thêm phòng bị Thái nữ mà thôi, mà Thái nữ càng nóng lòng tranh đoạt chỉ sợ cũng phải trở nên bí mật hơn.

Làm cho Lý Thuần Nhất hoang mang, chính là tờ giấy nhỏ viết chữ "Nhẫn".

Nàng không thấy rõ khuôn mặt của tên tùy tùng đó, tờ giấy cũng thuộc loại tầm thường nhất, gần như không có bất kỳ dấu vết nào để có thể lần ra manh mối. Duy nhất có thể biết chính là, chữ viết này được viết rất qua loa, chắc là vội vàng viết thành; lựa chọn dùng phương thức mạo hiểm như thế nói cho nàng biết, là ý nghĩa ngay cả hành động cũng là tạm thời nổi lên.

Người làm chuyện này, cần phải biết rõ Nữ hoàng đã lấy được tin tức bị phản bội, vả lại cũng biết bệnh của Nữ hoàng sắp phát tác, biết chắc khi đó nàng đi vào rất có thể sẽ bị giận chó đánh mèo, lúc này mới viết chữ "Nhẫn" cho nàng. Như vậy, người này có thể là người bên cạnh Nữ hoàng, về phần người này và Tông Đình có dính dáng với nhau hay không, thì không thể biết được.

Bời vì không xác định, Lý Thuần Nhất dấu diếm việc này với Tông Đình. Với lại, vấn đề muốn giải quyết trước mắt cũng không phải cái này, nàng nhìn Tông Đình đang chặn đường đi của nàng, vốn còn muốn nói gì, sau cùng dứt khoát đứng lên, xoay người vượt qua người Tông Đình, nhẹ nhàng nhảy xuống giường.

Nàng lấy áo bào khoác lên người, buộc tóc mang giày, làm liền một mạch rồi đi ra khỏi cửa, tư thế mười phần tiêu sái. Trời vẫn còn đang mưa, nhưng với tâm tình hiện nay của nàng thì nó cũng không đáng ngại, nàng đi rất nhanh, Tống Trân đuổi theo, hạ thấp giọng hỏi: "Tướng Công muốn nghỉ ngơi trong phủ một chút, việc này..."

"Nếu đêm qua ngươi đã để cho hắn đi vào, thì nên suy tính đến những thứ này chứ." Hiển nhiên Lý Thuần Nhất không hài lòng lắm đối với chuyện này, nhưng nói trắng ra Tống Trân là người của Tông Đình, nàng cũng không có lập trường giáo huấn hắn, nhưng vẫn nói thêm: "Khóa chặt cửa, nói cho hắn biết bổn vương chỉ nguyện ý cho hắn mượn Kim Ti Lung ở, vì vậy không thể đi dạo trong đình viện, trừ ta ra những người bên ngoài đều không thể gặp, không, ngay cả chó mèo cũng không thể gặp."

Nàng nói xong liền đi ra ngoài, che dù bước qua đình viện ẩm ướt, đi chợ phía đông chọn lựa ấn, phù lục và giấy.

Mặc dù thịnh hội mừng thọ mới tiến hành đến ngày thứ ba, triều thần vẫn còn tắm rửa nghỉ ngơi, bách tính vẫn có thể ra đường cuồng hoan, nhưng khu buôn bán bên trên đã quạnh quẽ không ít, chỉ có hài đồng từ trong hẻm sâu chạy ra là không kiêng nể gì cả, cười đùa truy đuổi nhau mang đến một chút sinh cơ. Vui sướng hơn nữa, nhiệt tình hơn nữa, cũng chỉ có thời gian là biến mất hầu như không còn, mọi người mệt mỏi, chán ghét, thì mới trở lại cuộc sống ban đầu, chờ đến lúc hoàng hôn tiếng trống thành Trường An lại một lần nữa được gõ vang, và cổng phường lại một lần nữa được đóng lại.

Cuối cùng từ thịnh chuyển suy con người trở nên khổ sở, Lý Thuần Nhất không quá chắc chắn sau lưng Đế Quốc thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng này, phải chăng cất giấu nguy cơ. Quốc vận* lâu dài, không thể rời bỏ sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nhưng trước mắt cả triều trên dưới đều lộ ra vẻ khoe khoang và hơi thở mạnh mẽ, từ thái độ làm việc thủ đoạn cho đến đối ngoại, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lâng lâng.

* Quốc vận: vận mệnh quốc gia.

Mưa dần dần nhỏ, khi Lý Thuần Nhất từ chợ phía đông trở về, biệt viện ở vụ bản phường tới một vị nội thị và một số vệ binh.

Quạ đen một đường đi theo Lý Thuần Nhất bỗng nhiên từ trên đầu vai nàng nhảy xuống, rơi trên mặt đất, đi tới đi lui phòng bị khách đến thăm trước mặt, tựa hồ thay chủ nhân xem xét. Nhóm khách đến thăm nhìn chằm chằm con chim đen này không khỏi phỏng đoán, thân vương nuôi quạ đen rất không có khả năng là người có tính khí nhu thuận hèn yếu, tương lai ở chung chắc hẳn cũng không dễ lơi lỏng thờ ơ được.

Nội thị dẫn đầu và Trung Lang tướng hành lễ với Lý Thuần Nhất, nội thị nói: "Điện hạ, đây là Trung Lang tướng phò tá Thiên Ngưu Vệ."

Lý Thuần Nhất nhận ra hắn, đồng môn ngày xưa lúc trước đã xuất hiện tại yến tiệc chúc mừng thi đấu đánh cúc, Tạ Tiêu. Dùng lời nói của Lý Thừa Phong mà nói, Tạ Tiêu là người cưỡi ngựa ra sân hôm đó, cũng là một trong những đối tượng được lựa chọn để thành hôn với Lý Thuần Nhất nàng. Mà bây giờ Tạ Tiêu được an bài tới làm thống lĩnh vệ binh của nàng, có dụng ý khác, nhưng rất thú vị.

Tạ Tiêu vái chào Lý Thuần Nhất lần nữa, chỉ đơn giản gấp rút khai báo nhiệm vụ hộ vệ của hắn: "Mạt tướng phụng mệnh bệ hạ tới bảo vệ an toàn cho điện hạ." Binh lính dưới tay hắn có tới hơn ngàn, nhưng ngày bình thường điều động tới thủ vệ biệt viện, chỉ có thể là một phần nhỏ nhất, nhưng đối với Lý Thuần Nhất mà nói vậy là đã đủ rồi.

Lý Thuần Nhất gật đầu, lại nghe nội thị nói: "Điện hạ mượn nói chuyện một chút." Lý Thuần Nhất theo hắn đi đến bên cạnh, nội thị nói: "Chế độ khoa cử sắp đến, mọi việc đều cần phải tính toán, bệ hạ lại mười phần coi trọng lần chế khoa* này, cần phải đôn đốc người có thể tin tưởng, bởi vậy muốn điện hạ gánh vác việc chọn lựa này, ý chỉ rất nhanh sẽ tới, hôm nay lão nô trước cùng điện hạ thông báo một tiếng, mong điện hạ có một chuẩn bị."

* Chế khoa: chế độ khoa cử.

Người này là tùy tùng thân cận của nữ hoàng, Lý Thuần Nhất liền cung kính vái chào: "Làm phiền Trung Sử. “

Nội Thị khom người: "Lão nô cáo từ." Hắn nói xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn thần sắc của Lý Thuần Nhất, lúc này mới thong thả rời đi biệt viện.

Mà Tạ Tiêu đường đường là Trung Lang Tướng tứ phẩm, không thể nào hạ mình ngày đêm thủ ở chỗ này, bởi vì hắn có những sự việc khác trong người cần phải giải quyết, vì thế lưu lại một đội vệ binh, sau đó cùng đi với nội thị.

Biệt viện vụ bản phường lại lần nữa yên tĩnh trở lại, ngay cả mưa cũng ngừng, gió bắt đầu nổi lên trong đình viện, Lý Thuần Nhất khép lại tay áo sải bước đi đến hậu viện.

Việc chọn lựa triều thần xưa nay là một cái tâm bệnh của nữ hoàng. Khoa cử khó hưng thịnh, môn phiệt thế tộc vẫn nắm giữ quyền lực thực tế, trong triều đình thiếu hụt nhân tài mới và chế độ hợp lý hơn, một mình nữ hoàng đối kháng với lực lượng thế gia, cũng đã sức cùng lực kiệt.

Nhiều lần mở thêm chế độ khoa cử, nhưng tuyển chọn nhóm người mới lên, lại vẫn khó tiến vào hạch tâm của Đế Quốc, người có thể phong tướng, càng là “Phượng Mao Lân Giác”*. Cứ như vậy, sĩ tộc vừa mới lên tự nhiên cũng liền không có cách nào chống lại môn phiệt cường đại, thế lực ngang nhau không thể nghi ngờ là nói chuyện viển vông.

* Phượng Mao Lân Giác: vô cùng hiếm có

Lần này nữ hoàng muốn nàng đốc thúc chế độ khoa cử, là khảo sát cũng là lợi dụng. Lý Thuần Nhất ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời u ám, đẩy cửa ra đúng lúc trông thấy Tông Đình áo mũ không ngay ngắn.

"Tông Tướng Công." Nàng đóng cửa lại, nhưng không đi vào trong: "Ở đây bổn vương có áo mũ tốt, bộ dáng này thực sự quá phóng đãng vô lễ."

Tông Đình mới vừa tỉnh ngủ, ngồi ở trước án lười biếng chống cằm nhìn Lý Thuần Nhất chép sách, rất không nghiêm túc nói: " Trong lòng điện hạ tràn ngập nam sắc mới sẽ cảm thấy thần phóng đãng như vậy, đây là vấn đề của điện hạ. Nếu thần đã không thể ra cửa, vì sao không thể tùy tâm sở dục* đây?" Hắn nói xong đôi mắt liền biến đổi: "Chữ viết của điện hạ thay đổi rất nhiều."

* Tùy tâm sở dục: là tuỳ theo lòng mình, tùy thích, muốn làm gì thì làm.

Nàng vốn là học thư pháp với hắn, chữ viết thập phần gần giống hắn. Nhưng rất nhiều năm trôi qua, chữ viết của nàng hoàn toàn giống như là của một người khác, những năm này là ai dạy nàng thư pháp, làm cho dấu vết trước đó của nàng tận lực biến mất đây?

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đi tới, ngồi xuống đối diện. Nàng đưa tay qua, đoạt lấy quyển sách trong tay hắn đặt sang một bên: "Bổn vương thu lưu Tướng Công, nhưng cũng không hy vọng Tướng Công tùy ý làm loạn." Nàng thu thập sách lại một chút, bỗng nhiên đứng lên, cúi người vượt qua bàn dài, duỗi tay nắm lấy vạt áo trước rộng mở của Tông Đình, phút chốc khép lại: "Bổn vương không nên nhìn ngực của ngươi."

Tông Đình ngẩng đầu nhìn nàng, hai bên khóe môi chậm chạp cong lên. Tay của nàng không quá ấm áp, cách vải áo đơn bạc đặt ở trước ngực hắn, trong tiếng nói cất giấu khắc chế, có mấy phần hung dữ, nhưng rất đáng tiếc không dọa được hắn.

"Hở ngực mà thôi, điện hạ lại phản ứng kịch liệt như thế, điện hạ cho thần đợi ở Kim Ti Lung này thật sự là không tốt lắm đâu." Lúc trước hắn nghe Tống Trân nói về "Kim Ti Lung", mới ý thức tới thì ra là trong lòng Lý Thuần Nhất, là đem hắn nhốt lại.

Hắn cười, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh: "Là chính Tướng Công lén khi quân phạm thượng, không thể không ăn nhờ ở đậu. Nếu Tướng Công không nghe lời ——" nàng khẽ cong khóe môi, bên trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt đã lâu không thấy: "Liền chớ trách bổn vương trở mặt không quen biết."

"Vô tình vô nghĩa." Tông Đình vui vẻ chịu đựng nói.

"Tướng Công mua dây buộc mình, nhường xương sườn mềm cho người bóp, không trách được người khác." Nàng nói xong buông tay nâng người lên, chợt xoay người đi ra bên ngoài, mở cửa, một con quạ liền đứng ở trong hành lang nhà vu*.

* Nhà vu; nhà lưỡng vu (nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên)

Nàng cúi người ôm nó lên, cởi lá thư trên chân nó xuống, đồng thời thả nó rời đi.

Lúc con chim đó bay lên trời, Tông Đình nhạy cảm ý thức được mới vừa rồi con quạ đen này cũng không phải là con mà Lý Thuần Nhất nuôi dưỡng. Vậy sẽ là ai chứ? Còn có, ai sẽ có cùng sở thích với Lý Thuần Nhất, nuôi dưỡng quạ đen đây?

Hắn híp mắt thu lại nụ cười, là Hạ Lan khâm sao?