Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 83




CHƯƠNG 83 PN3

Lục hoàng tử Lạc quận vương Tư Mã Ban lúc lên năm vẫn như cũ rất thích cười, nhưng trong sự tươi cười đáng yêu đó lại ẩn chứa một chút bướng bỉnh, thích trêu chọc cung nhân, thậm chí còn từng lén trốn dưới long sàng, nhìn lén phụ hoàng và mẫu hậu ân ái, kết quả chưa xem được đã bị Tư Mã Ngung phát hiện.

Nếu là hoàng đế lúc trước, nhất định sẽ đánh tới mông nở hoa, nhưng từ lúc Hinh Lan và Ban Nhi được sinh ra tới nay, không một chút chỉ trách nào, ngay cả răn dạy cũng rất ít, thậm chí nói là răn dạy, không bằng đổi lại thành an ủi thì có lý hơn. Ngược lại, các ca ca có khi cũng nghiêm khắc một chút, nhưng cũng rất thương yêu họ.

Tư Mã Ban biết mình gặp rắc rối, lập tức chủ động quỳ trước giường, hai tay kéo lấy lổ tai, nước mắt lưng tròng, quần áo không chỉnh tề, bộ dáng thực đáng thương, song thân dở khóc dở cười.

“Con và tỷ tỷ đang chơi trốn tìm, không biết phụ hoàng mẫu hậu đang ở trên giường”. Tư Mã Ban vội vàng biện hộ.

“Phải không, vậy thì mau ra chơi tiếp, không cần quấy rầy”. Tư Mã Ngung thở dài, bàn tay vốn giơ lên cũng buông xuống.

“Ban Nhi, các ngươi phải cẩn thận, biết không?”. Từ Húc bất đắc dĩ nói, tuy rằng rõ ràng biết không phải lý do này, nhưng vẫn rất quan tâm nhắc nhở hai đứa con, ai bảo chúng nó là do mình thiên tân vạn khổ sinh ra được.

“Đã biết, Ban Nhi nhất định sẽ cẩn thận, Ban Nhi cáo lui”. Tư Mã Ban lập tức thu hồi biểu tình ưu thương trên mặt, cợt nhả rời khỏi phòng. Thái tử Tư Mã Khiêm bởi vì tuổi cũng đã lớn, cho nên ở không lâu đã chính thức chuyển ra khỏi Trọng Hoa cung, phòng ngủ ở Quang Hoa điện lập tức vào tay Hinh Lan và Ban Nhi.

Ngay sau đó, Tư Mã Ngung phân phó cung nhân đóng cửa lại để tránh người khác quấy rầy bọn họ.

“Ngung, ngươi năm đó không phải đã nói phải nghiêm phạt sao? Nó thật sự rất bướng bỉnh, ngươi nên trách phạt nó một chút”. Từ Húc quyết định giao trách nhiệm cho y.

“Bỏ qua đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải đánh nó, nếu trẫm thật sự muốn đánh, ngươi bỏ mặc được sao?”. Tư Mã Ngung đã hoàn toàn quên đi chuyện năm đó, thường vì việc nhỏ mà đánh con mình.

Thế là Tư Mã Ban trở thành tiểu bá vương trong cung. Cứ như vậy mãi tới khi sáu tuổi, lần đầu tiên nó biết được mùi vị bị đánh vào mông.

Lúc đế hậu lần đầu nam tuần thị sát, đã trồng hai cây quế nhỏ ở sân ngoài điện Quang Hoa. Bây giờ chúng đã lớn lên, nhiều năm khai hoa nở nhụy, tỏa hương ra bốn phía.

Hai rễ cây quấn chặt lấy nhau, rất khó để tách ra giống như tình cảm của đế hậu vậy, vì thế các cung nhân rất quan tâm chăm sóc chúng.

Buổi chiều hôm đó, Tư Mã Ban quyết định trèo lên cây quế hái hoa, cung nhân rất kinh hãi, bởi vì Lý Trường An không ở trong cung, cho nên lập tức bẩm báo cho tiểu lễ tử tổng quản chuyên hầu hạ hoàng hậu.

“Điện hạ, rất nguy hiểm, người mau xuống đi, nương nương từng có chỉ lệnh nô tài không được để điện hạ trèo cây”. Tiểu lễ tử vội vàng đến đứng dưới tàng cây khuyên can.

“Mẫu hậu là lệnh cho ngươi, không phải lệnh bổn vương”. Tư Mã Ban đã quên Từ Húc từng luôn dặn dò mình việc này, nên cho rằng lời mình nói là hợp tình hợp lý.

“Vậy nô tài đành phải bẩm báo nương nương, mong điện hạ thứ tội”. Tiểu lễ tử gánh vác trách nhiệm không được.

“Bổn vương không cho ngươi đi bẩm báo mẫu hậu, nghe không?”. Tư Mã Ban tức giận quát, dùng sức giẫm lên cành cây, kết quả cành cây đó không thể chịu được sức nặng nên bị gãy, cả người nó ngã xuống dưới, may mắn nhờ tiểu lễ tử đỡ được nên không có bị thương, nhưng nó đã bị dọa đến ngây ngốc.

“Lập tức truyền ngự y lại đây”. Tiểu lễ tử cao giọng phân phó cung nhân, đế hậu rất yêu thương Lục hoàng tử, nếu thân thể hoàng tử điện hạ có tổn thương gì, bọn họ chắc cũng không sống nổi.

Tiểu lễ tử lập tức ôm lấy Tư Mã Ban, chạy vội đến phòng của đế hậu. Từ Húc đang cùng con gái ngủ trưa ở đó.

“Cuối cùng là chuyện gì? Mau nói cho bản cung”. Từ Húc nghe được tiếng vang, trợn mắt hỏi tiểu lễ tử vẻ mặt kinh hoàng.

“Nương nương thứ tội, điện hạ vừa rồi trèo lên cây, kết quả nhánh cây bị gãy, điện hạ ngả xuống dưới, nô tài đỡ được điện hạ, cho nên hẳn là không bị thương gì. Nhưng điện hạ lại bị kinh hách, nô tài đã sai người truyền ngự y đến. Xin nương nương cứ yên tâm”. Tiểu lễ tử giao Tư Mã Ban cho Từ Húc.

“Không cần dọa mẫu hậu, ngươi có bị gì không? Mau nói cho mẫu hậu”. Từ Húc ôm lấy đứa con, khẩn trương đến mức khóc lên, Hinh Lan cũng thút thít gọi đệ đệ không ngừng.

“Không có việc gì, ta chỉ sợ thôi”. Tư Mã Ban kinh hãi nói.

“Không có việc gì thì tốt, nằm xuống nghỉ ngơi, để cho ngự y xem bệnh”. Từ Húc đặt đứa con lên giường để Hinh Lan ôm lấy.

Ngự y nhanh chóng chạy đến đó, chẩn đoán không có ngoại thương gì.

“Bẩm nương nương, điện hạ chỉ chấn kinh mà thôi, nên để điện hạ uống một chén thuốc an thần”. Ngự y vừa rồi nghe được tin tức, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cả mình cũng nên uống thuốc an thần.

“Bản cung cần một ít thuốc mỡ trị thương, ngươi để lại một chút”. Từ Húc thấy đứa con không có việc gì, quyết định đích thân dạy dỗ nó.

“Thần tuân chỉ”. Ngự y lập tức lấy thuốc mỡ từ trong hòm, giao cho tiểu lễ tử rồi mới rời khỏi đó.

“Tiểu lễ tử, lấy thước lại đây”. Gương mặt Từ Húc lạnh tanh, xem ra thật sự tức giận.

“Nô tài tuân lệnh”. Tiểu lễ tử lập tức đến thư phòng lấy thước gỗ đến.

“Mẫu hậu, ngươi thật sự muốn xử phạt ta sao? Ta thật sự biết lỗi rồi mà, không dám trèo cây nữa đâu”. Tư Mã Ban lại sử dụng chiến thuật ai binh.

“Mẫu hậu, không cần đánh đệ đệ”. Hinh Lan cũng hỗ trợ cầu tình.

“Hinh Nhi ngoan, không cần cầu xin cho nó, Ban Nhi, ngươi tự cởi quần, nằm lên gối”. Chiến thuật thất bại, Từ Húc nghiêm khắc nói với nó.

“Mẫu hậu, ta thật sự biết sai rồi, tha thứ cho ta”. Tư Mã Ban vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Không cần van xin nữa, mẫu hậu phải làm cho ngươi ghi nhớ sai lầm này, cởi nhanh”. Từ Húc dùng ngữ khí nghiêm túc nói. Tư Mã Ban chỉ còn cách tuân theo.

“Bẩm nương nương, thước đã lấy đến”. Tiểu lễ tử đưa thước gỗ cho hắn.

“Mẫu hậu lần này niệm ngươi lần đầu phạm lỗi, cũng chỉ đánh ngươi mười lăm gậy, lần sau nếu dám tái phạm thì sẽ đánh gấp đôi, nghe rõ chứ?”. Từ Húc tuy rằng luyến tiếc, nhưng nếu không đánh sẽ làm cho lá gan nó càng lúc càng lớn, rất dễ dàng gặp chuyện không may, bởi vậy càng quyết tâm phạt nó.

“Nghe rõ rồi”. Tư Mã Ban sụt sịt nói, cảm thấy cây thước bất động trên mông mình đột nhiên đánh xuống một cái, nó thấy đau rát, khóc càng lợi hại.

“Sau này còn dám trèo cây nữa không?”. Từ Húc một bên đánh, một bên nói.

“Thật sự không dám”. Tuy rằng Từ Húc không dùng sức, lực chỉ như trẻ con, nhưng Tư Mã Ban lần đầu bị đánh, tự nhiên sẽ thấy rất khó chịu.

“Được rồi, mẫu hậu tạm thời tin tưởng ngươi”. Từ Húc mới đánh mười gậy, thấy đã đạt hiệu quả, mông nó cũng sưng đỏ một mảnh nên tạm tha.

“Mẫu hậu, đau quá”. Tư Mã Ban đứng lên, bổ nhào vào lòng Từ Húc lớn tiếng khóc.

“Ngoan, tốt lắm, không cần khóc, mẫu hậu sẽ bôi thuốc cho ngươi, sẽ hết đau nhanh thôi. Ngươi biết không? Đánh ngươi, mẫu hậu cũng rất đau, bởi vì ngươi thật sự rất bướng bỉnh nên mẫu hậu mới phải làm vậy, nếu không thì mẫu hậu cũng sẽ bỏ qua”. Từ Húc ôm lấy nó bắt đầu giảng đạo lý.

“Mẫu hậu, xin lỗi”. Tư Mã Ban anh dũng thề với trời rằng sau này sẽ không trèo cây nữa, bị đánh thật sự rất đau.